Chương 13: một mình đấu với Đường chủ của Bạch Bang.
Mèo Lười Yêu Ngủ
12/08/2015
"Anh đừng lên, giao cho tôi."
Triển Thất quay đầu nhìn Văn Nhân Mạc cười nói, tiếp đó xoay người đi về phía mấy tên tùy tùng đang kêu gào.
"Tiểu gia ở đây chờ đâu rồi, các người cứ từng người từng người bước ra, hay là cùng nhau tiến lên?."
"Lại chủ động tới chịu chết, đi, bắt thằng nhóc đó lại cho tao."
"Anh dẫn theo mấy tên hèn nhát như vậy mà dám ra oai cưỡng bức người khác sao?"
Con trai của Bạch Quang vừa dứt lời, hắn đã phát hiện, không đợi người của hắn đi lên, Triển Thất đã đi tới trước mặt của hắn. Những tên tùy tùng vừa rồi còn đứng xung quanh cô bây giờ tất cả đều nằm trên đất.
"Bịch!!"
Triển Thất nâng chân đá bay hắn ra ngoài, khi đụng phải xe ngựa phía sau vẫn còn chưa ngừng lại, tiếp tục bay xuống đất rồi phun ra một búng máu tươi.
Hôm nay Bạch An Huy ra ngoài liền dẫn theo mấy gã tùy tùng, bình thường luôn hoành hành ngang ngược. Hắn vừa xuất hiện mọi người đã chạy trốn, nên đâu cần mang cao thủ đi theo làm gì, nhưng hôm nay hắn xui xẻo vì đụng phải Triển Thất .
"Mày...mày, mày chờ đó cho tao, cha tao chắc chắn sẽ không tha cho mày, cha tao là Bang chủ Bạch Bang."
Lúc này Bạch An Huy bị đánh nằm dài dưới đất còn không quên mang cha hắn ra hù dọa người ta, cho rằng Triển Thất sẽ sợ mà bỏ qua cho hắn, nào ngờ, lý do hắn bị đánh chính là vì hắn là con trai của Bạch Quang.
"Ha ha, Bạch Quang nhằm nhò gì, tiểu gia sẽ ở đây chờ, anh kêu cái tên chó má đó mang theo tiền tới chuộc anh, nếu không tôi sẽ cắt đứt chân chó của anh. Các người, đi báo cho bang chủ của các người biết, con trai của Bang chủ đang nằm trong tay tôi, kêu Bang chủ các người mang 5000 đồng tới đây"
Triển Thất còn chưa nói hết, đã có người chạy đi. Đang suy nghĩ làm sao mà thoát đi tìm người giúp một tay, vị này cư nhiên lại cả gan chủ động kêu bọn họ tìm người, trong lòng âm thầm nghĩ, "Để xem bây giờ mày hống hách, một hồi sau cho mày khóc, lão tử nhất định bắt mày phải chui qua cái đũng quần một tháng còn chưa tắm của lão tử."
Văn Nhân Mạc đưa ngựa cột vào cây cột bên cạnh, rồi đi tới bên cạnh Triển Thất. Mấy gã tùy tùng này không khiến anh sợ hãi, nhưng ở Bạch Bang vẫn có một số người tài ba. Anh nghĩ dù sao Triển Thất cũng là phụ nữ, dù bản lĩnh có khá hơn nữa, có thể đánh thắng mấy người đàn ông, nhưng nếu là một đám thì cũng không chắc. Anh đứng ở bên cạnh cô, có thể phòng ngừa cô bị thương tổn.
Triển Thất cũng không để ý Văn Nhân Mạc nghĩ như thế nào, cô đang cầu nguyện tới nhiều người một chút. Vừa rồi chỉ có mấy tên so với sức mình vẫn còn rất ít, vừa đánh đã gục, tuyệt không thoải mái.
Chỉ có điều hình như cô quên mất, cho dù chỉ là mấy tên sai vặt, muốn đánh một người trong nháy mắt cũng không dễ dàng. Hiển nhiên cô và Văn Nhân Mạc đều không phải là người bình thường, cho nên căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Lần đầu tiên có người dám đánh hoành hành ngang ngược, còn đánh Bạch An Huy, thêm vào đó còn xui khiến đối phương đi tìm người, những quần chúng vây xem kia cũng hưng phấn. Bình thường vẫn bị Bạch Quang khi dễ, bây giờ nhìn hắn nửa sống nửa chết nằm dưới chân của Triển Thất, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa nhìn thấy cô chỉ cần mấy quyền liền giải quyết hết một đám đàn ông trông còn mạnh hơn, vì vậy xem cô như thần tượng mà sùng bái.
"Huynh đệ là người ở bang phái nào, nhìn dáng dấp lạ mắt vô cùng, không phải người của Bạch Thành tôi, Thiếu gia nhà tôi đụng phải ngài, tôi xin thay mặt ngài ấyxin lỗi ngài. Ở đây có 1 vạn tệ, xin hiếu kính đến ngài. Mong rằng ngài sẽ bỏ qua cho thiếu gia của chúng tôi."
Chưa được vài phút, liền tới mấy chục người, người nào người đấy đều cao lớn vạm vỡ. Trong tay còn cầm đao. Một người dẫn đầu trong nhóm đó bước ra trước hướng Triển Thất giải hòa.
"Hắn gọi là Lý Hải, là Đường chủ của Bạch Bang, là người ngay thẳng, rất trung thành, công phu quyền cước không tệ."
Văn Nhân Mạc nhìn thấy người tới, thì hướng Triển Thất nhắc nhở. Triển Thất nhìn anh vẻ rất kỳ quái, choáng nha, nhìn vị này dường như chưa hề xuất bang, vậy mà người nào anh cũng biết. Tuy nhiên cô cũng bắt đầu cẩn thận, Văn Nhân Mạc nói Lý Hải không tệ, nhất định là người khó đối phó, song, người càng cường hãn, lại càng có thể khơi lên ý chí chiến đấu của cô.
"Tôi lăn lộn chỗ nào quan con mẹ nó liên quan gì đến ông, tôi nói các người kêu cái tên bang chủ chó má đó tới đây, các người coi là cái gì, nếu hôm nay bang chủ của các người không tới, thì cũng đừng mong đưa được con rùa này về."
Hôm nay Triển Thất chỉ thuần túy là tìm người để đánh, ai kêu cô hôm nay khó chịu, dù là Bạch bang chủ có đích thân đến, cô cũng muốn gây chuyện.
Lời của cô vừa nói ra, không chỉ làm cho đối phương nổi giận, mà Văn Nhân Mạc cũng nhíu mày, không phải nói dưỡng nữ của lão đại Chu Tước môn rất nhu nhược sao? Sao cô gái này lại thuận miệng mà mắng người đầy thô tục như vậy?.
Lý Hải nhìn thấy đối phương chỉ có hai người, hơn nữa thông qua phong cách là có thể biết đều không phải là người bình thường. Đặc biệt là Văn Nhân Mạc đứng ở phía sau Triển Thất, lúc này mặc dù dáng vẻ đang dịch dung, thế nhưng khí thế áp bức của anh ta ông vẫn có thể cảm nhận được . Dù là mấy cao thủ của Bạch Quang cũng không cản nổi.
Thời điểm nghe mấy tên tùy tùng về thông báo chuyện này, ông cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy hai người này thì không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bang chủ hôm nay có chuyện quan trọng phải làm nên không thể quấy nhiễu, cho nên rất khách khí đối với Triển Thất. Không ngờ Triển Thất lại không chút nể mặt ông, rõ ràng cho thấy họ có thực lực.
Nhưng nói thế nào thì ông cũng đường đường là Đường chủ của Bạch Bang, ở bạch thành này chỉ cần Bạch Bang dậm chân một cái cũng sẽ run run lên, chưa bao giờ bị người vũ nhục qua. Bây giờ cũng không cần quản sẽ có hậu quả gì, đối phương chỉ có hai người, bọn họ mười mấy người còn không đánh lại sao
"Xem ra vị huynh đệ này có ý kiếm chuyện rồi, vậy tôi xin mạn phép lĩnh hội ngài thôi."
Lý Hải khoát tay ra hiệu không cho huynh đệ phía sau xông lên, hướng về phía Văn Nhân Mạc nói chuyện. Ông không đem Triển Thất để ở trong mắt. Hơn nữa ông vẫn được xem là người chính trực, dù có tức giận thế nào cũng không trực tiếp cùng một nhóm người vây công, loại phương thức quần đấu này ông vẫn luôn khinh thường.
"Đối thủ của ông là tôi, trước tiếp thử một quyền của tôi đã!"
Triển Thất thấy đối phương không đem cô để ở trong mắt, liền tức giận bừng bừng, trực tiếp công kích về phía Lý Hải.
Tuy nhiên một quyền này bị Lý Hải tránh được, sau khì ông nhìn thấy Triển Thất xuất quyền thì không dám có lòng xem thường nữa, chỉ có chính ông mới biết, vừa rồi né tránh một quyền này phải tốn bao nhiêu sức lực như thế nào. Thu hồi tâm trạng, chuyên tâm công kích lại.
Một quyền vừa rồi của Triển Thất dùng tám phần sức lực, hơn nữa tốc độ lại nhanh, đánh bất ngờ, vốn định một quyền đánh ngã Lý Hải phủ đầu, nhưng lại bị ông ta tránh được. Đúng như Văn Nhân Mạc nói, ông ta cũng có chút bản lãnh.
Thời điểm còn ở hiện đại, từ nhỏ Triển Thất đã tiếp nhận kiểu huấn luyện ma quỷ, bản lĩnh của cô trong giang hồ cũng đứng số một số hai. Bây giờ mặc dù thân thể này vẫn còn tương đối yếu ớt, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của cô, nhưng có thể né tránh một quyền gồm tám phần sức lực của cô cũng là rất lợi hại, lập tức liền hưng phấn đánh tiếp.
Bịch!!
Tốc độ và sức lực của Triển Thất rất tốt, sau mấy hiệp thì một quyền đã trúng vào bụng Lý Hải, trực tiếp đánh ông té xuống đất.
Tuy nhiên việc này đối với Lý Hải mà nói, không phải là tổn thương rất nặng, mà còn khơi dậy ý chí chiến đấu của ông, hai người một lần nữa tiếp tục đánh tới.
Bịch!
Sau mấy hiệp Triển Thất lại một cước đá ngã Lý Hải
Bịch!!
Mấy trăm hiệp đã qua, Triển Thất trừ một lần tránh né không linh hoạt bị Lý Hải đánh trúng một quyền, sau đó đối phương còn không đụng được vào y phục của cô chứ đừng nói gì là thân thể. Ngược lại Lý Hải, không biết bao nhiêu lần đứng dậy từ dưới đất. Toàn thân không có một chỗ nào là không bị thương. Rốt cuộc, lại một lần nữa bị Triển Thất đánh tới không còn hơi sức bò dậy.
"Các huynh đệ, hắn đánh bị thương Đường chủ của chúng ta, liều mạng với hắn"
Triển Thất quay đầu nhìn Văn Nhân Mạc cười nói, tiếp đó xoay người đi về phía mấy tên tùy tùng đang kêu gào.
"Tiểu gia ở đây chờ đâu rồi, các người cứ từng người từng người bước ra, hay là cùng nhau tiến lên?."
"Lại chủ động tới chịu chết, đi, bắt thằng nhóc đó lại cho tao."
"Anh dẫn theo mấy tên hèn nhát như vậy mà dám ra oai cưỡng bức người khác sao?"
Con trai của Bạch Quang vừa dứt lời, hắn đã phát hiện, không đợi người của hắn đi lên, Triển Thất đã đi tới trước mặt của hắn. Những tên tùy tùng vừa rồi còn đứng xung quanh cô bây giờ tất cả đều nằm trên đất.
"Bịch!!"
Triển Thất nâng chân đá bay hắn ra ngoài, khi đụng phải xe ngựa phía sau vẫn còn chưa ngừng lại, tiếp tục bay xuống đất rồi phun ra một búng máu tươi.
Hôm nay Bạch An Huy ra ngoài liền dẫn theo mấy gã tùy tùng, bình thường luôn hoành hành ngang ngược. Hắn vừa xuất hiện mọi người đã chạy trốn, nên đâu cần mang cao thủ đi theo làm gì, nhưng hôm nay hắn xui xẻo vì đụng phải Triển Thất .
"Mày...mày, mày chờ đó cho tao, cha tao chắc chắn sẽ không tha cho mày, cha tao là Bang chủ Bạch Bang."
Lúc này Bạch An Huy bị đánh nằm dài dưới đất còn không quên mang cha hắn ra hù dọa người ta, cho rằng Triển Thất sẽ sợ mà bỏ qua cho hắn, nào ngờ, lý do hắn bị đánh chính là vì hắn là con trai của Bạch Quang.
"Ha ha, Bạch Quang nhằm nhò gì, tiểu gia sẽ ở đây chờ, anh kêu cái tên chó má đó mang theo tiền tới chuộc anh, nếu không tôi sẽ cắt đứt chân chó của anh. Các người, đi báo cho bang chủ của các người biết, con trai của Bang chủ đang nằm trong tay tôi, kêu Bang chủ các người mang 5000 đồng tới đây"
Triển Thất còn chưa nói hết, đã có người chạy đi. Đang suy nghĩ làm sao mà thoát đi tìm người giúp một tay, vị này cư nhiên lại cả gan chủ động kêu bọn họ tìm người, trong lòng âm thầm nghĩ, "Để xem bây giờ mày hống hách, một hồi sau cho mày khóc, lão tử nhất định bắt mày phải chui qua cái đũng quần một tháng còn chưa tắm của lão tử."
Văn Nhân Mạc đưa ngựa cột vào cây cột bên cạnh, rồi đi tới bên cạnh Triển Thất. Mấy gã tùy tùng này không khiến anh sợ hãi, nhưng ở Bạch Bang vẫn có một số người tài ba. Anh nghĩ dù sao Triển Thất cũng là phụ nữ, dù bản lĩnh có khá hơn nữa, có thể đánh thắng mấy người đàn ông, nhưng nếu là một đám thì cũng không chắc. Anh đứng ở bên cạnh cô, có thể phòng ngừa cô bị thương tổn.
Triển Thất cũng không để ý Văn Nhân Mạc nghĩ như thế nào, cô đang cầu nguyện tới nhiều người một chút. Vừa rồi chỉ có mấy tên so với sức mình vẫn còn rất ít, vừa đánh đã gục, tuyệt không thoải mái.
Chỉ có điều hình như cô quên mất, cho dù chỉ là mấy tên sai vặt, muốn đánh một người trong nháy mắt cũng không dễ dàng. Hiển nhiên cô và Văn Nhân Mạc đều không phải là người bình thường, cho nên căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Lần đầu tiên có người dám đánh hoành hành ngang ngược, còn đánh Bạch An Huy, thêm vào đó còn xui khiến đối phương đi tìm người, những quần chúng vây xem kia cũng hưng phấn. Bình thường vẫn bị Bạch Quang khi dễ, bây giờ nhìn hắn nửa sống nửa chết nằm dưới chân của Triển Thất, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa nhìn thấy cô chỉ cần mấy quyền liền giải quyết hết một đám đàn ông trông còn mạnh hơn, vì vậy xem cô như thần tượng mà sùng bái.
"Huynh đệ là người ở bang phái nào, nhìn dáng dấp lạ mắt vô cùng, không phải người của Bạch Thành tôi, Thiếu gia nhà tôi đụng phải ngài, tôi xin thay mặt ngài ấyxin lỗi ngài. Ở đây có 1 vạn tệ, xin hiếu kính đến ngài. Mong rằng ngài sẽ bỏ qua cho thiếu gia của chúng tôi."
Chưa được vài phút, liền tới mấy chục người, người nào người đấy đều cao lớn vạm vỡ. Trong tay còn cầm đao. Một người dẫn đầu trong nhóm đó bước ra trước hướng Triển Thất giải hòa.
"Hắn gọi là Lý Hải, là Đường chủ của Bạch Bang, là người ngay thẳng, rất trung thành, công phu quyền cước không tệ."
Văn Nhân Mạc nhìn thấy người tới, thì hướng Triển Thất nhắc nhở. Triển Thất nhìn anh vẻ rất kỳ quái, choáng nha, nhìn vị này dường như chưa hề xuất bang, vậy mà người nào anh cũng biết. Tuy nhiên cô cũng bắt đầu cẩn thận, Văn Nhân Mạc nói Lý Hải không tệ, nhất định là người khó đối phó, song, người càng cường hãn, lại càng có thể khơi lên ý chí chiến đấu của cô.
"Tôi lăn lộn chỗ nào quan con mẹ nó liên quan gì đến ông, tôi nói các người kêu cái tên bang chủ chó má đó tới đây, các người coi là cái gì, nếu hôm nay bang chủ của các người không tới, thì cũng đừng mong đưa được con rùa này về."
Hôm nay Triển Thất chỉ thuần túy là tìm người để đánh, ai kêu cô hôm nay khó chịu, dù là Bạch bang chủ có đích thân đến, cô cũng muốn gây chuyện.
Lời của cô vừa nói ra, không chỉ làm cho đối phương nổi giận, mà Văn Nhân Mạc cũng nhíu mày, không phải nói dưỡng nữ của lão đại Chu Tước môn rất nhu nhược sao? Sao cô gái này lại thuận miệng mà mắng người đầy thô tục như vậy?.
Lý Hải nhìn thấy đối phương chỉ có hai người, hơn nữa thông qua phong cách là có thể biết đều không phải là người bình thường. Đặc biệt là Văn Nhân Mạc đứng ở phía sau Triển Thất, lúc này mặc dù dáng vẻ đang dịch dung, thế nhưng khí thế áp bức của anh ta ông vẫn có thể cảm nhận được . Dù là mấy cao thủ của Bạch Quang cũng không cản nổi.
Thời điểm nghe mấy tên tùy tùng về thông báo chuyện này, ông cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy hai người này thì không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bang chủ hôm nay có chuyện quan trọng phải làm nên không thể quấy nhiễu, cho nên rất khách khí đối với Triển Thất. Không ngờ Triển Thất lại không chút nể mặt ông, rõ ràng cho thấy họ có thực lực.
Nhưng nói thế nào thì ông cũng đường đường là Đường chủ của Bạch Bang, ở bạch thành này chỉ cần Bạch Bang dậm chân một cái cũng sẽ run run lên, chưa bao giờ bị người vũ nhục qua. Bây giờ cũng không cần quản sẽ có hậu quả gì, đối phương chỉ có hai người, bọn họ mười mấy người còn không đánh lại sao
"Xem ra vị huynh đệ này có ý kiếm chuyện rồi, vậy tôi xin mạn phép lĩnh hội ngài thôi."
Lý Hải khoát tay ra hiệu không cho huynh đệ phía sau xông lên, hướng về phía Văn Nhân Mạc nói chuyện. Ông không đem Triển Thất để ở trong mắt. Hơn nữa ông vẫn được xem là người chính trực, dù có tức giận thế nào cũng không trực tiếp cùng một nhóm người vây công, loại phương thức quần đấu này ông vẫn luôn khinh thường.
"Đối thủ của ông là tôi, trước tiếp thử một quyền của tôi đã!"
Triển Thất thấy đối phương không đem cô để ở trong mắt, liền tức giận bừng bừng, trực tiếp công kích về phía Lý Hải.
Tuy nhiên một quyền này bị Lý Hải tránh được, sau khì ông nhìn thấy Triển Thất xuất quyền thì không dám có lòng xem thường nữa, chỉ có chính ông mới biết, vừa rồi né tránh một quyền này phải tốn bao nhiêu sức lực như thế nào. Thu hồi tâm trạng, chuyên tâm công kích lại.
Một quyền vừa rồi của Triển Thất dùng tám phần sức lực, hơn nữa tốc độ lại nhanh, đánh bất ngờ, vốn định một quyền đánh ngã Lý Hải phủ đầu, nhưng lại bị ông ta tránh được. Đúng như Văn Nhân Mạc nói, ông ta cũng có chút bản lãnh.
Thời điểm còn ở hiện đại, từ nhỏ Triển Thất đã tiếp nhận kiểu huấn luyện ma quỷ, bản lĩnh của cô trong giang hồ cũng đứng số một số hai. Bây giờ mặc dù thân thể này vẫn còn tương đối yếu ớt, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của cô, nhưng có thể né tránh một quyền gồm tám phần sức lực của cô cũng là rất lợi hại, lập tức liền hưng phấn đánh tiếp.
Bịch!!
Tốc độ và sức lực của Triển Thất rất tốt, sau mấy hiệp thì một quyền đã trúng vào bụng Lý Hải, trực tiếp đánh ông té xuống đất.
Tuy nhiên việc này đối với Lý Hải mà nói, không phải là tổn thương rất nặng, mà còn khơi dậy ý chí chiến đấu của ông, hai người một lần nữa tiếp tục đánh tới.
Bịch!
Sau mấy hiệp Triển Thất lại một cước đá ngã Lý Hải
Bịch!!
Mấy trăm hiệp đã qua, Triển Thất trừ một lần tránh né không linh hoạt bị Lý Hải đánh trúng một quyền, sau đó đối phương còn không đụng được vào y phục của cô chứ đừng nói gì là thân thể. Ngược lại Lý Hải, không biết bao nhiêu lần đứng dậy từ dưới đất. Toàn thân không có một chỗ nào là không bị thương. Rốt cuộc, lại một lần nữa bị Triển Thất đánh tới không còn hơi sức bò dậy.
"Các huynh đệ, hắn đánh bị thương Đường chủ của chúng ta, liều mạng với hắn"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.