Chương 100: Phản bội
Lan Hồ Điệp 134
13/12/2017
Ngày hôm sau Tần Gia Uy vừa từ trong phòng tắm bước ra ngoài, dáng người vạm vỡ còn động lại những giọt nước trong suốt trên làng da màu nâu mặn mà, chảy từ từ xuống cái bụng sáu múi, phần dưới được che lại bởi cái
khăn tắm màu trắng để lộ ra vết sẹo hình con rết mà Tần Gia Uy không hề
cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nó.
"Lão Đại, thuộc hạ vừa nghe được cuộc đối thoại giữa Đoàn Vũ Sơn và Andrew.
Họ sắp sếp trong buổi tiệc từ thiện do
Thần Thị tổ chức, họ sẽ cho người trà trộn vào trong, bắt cho bằng được Đường Chấn Nam, dùng ông ấy để uy hiếp Chị dâu giao ra vi-rút Anthrax 001."
Nhật Trung đứng thận trọng trước mặt Tần Gia Uy, báo cáo những gì mình vừa mới nghe lén được lại cho anh.
"Tốt!
Cứ để mọi việc tiến hành theo kế hoạch của hắn ta."
Tần Gia Uy vừa nói xong, anh vươn tay kéo cái khăn tắm trên thân hình cường tráng của mình quăng sang một bên, thân hình mạnh mẽ không che dậy phơi bày ra ngòai, anh thản nhiên mặc vào bộ âu phục màu đen của thường ngày.
Theo thường lệ Nhật Trung bước tới mở ngăn tủ kéo ra, lấy cái cà vạt màu đen được đặt gọn gàn trong tủ, anh cung kính đưa cho Tần Gia Uy.
Tần Gia Uy đã quen với sự chu đáo của bọn thuộc hạ, cặp mắt vẫn nhìn vào tấm gương trước mặt đưa tay ra cầm lấy cái cà vạt trên tay của Nhật Trung, thành thạo thắt lên cổ.
Đột nhiên trong đầu anh hiện lên hình bóng mảnh mai của Đường Vịnh Hi, anh nhớ đến cử chỉ dịu dàng của cô khi chỉnh lại cà vạt cho anh, anh nhớ đến ánh mắt lo lắng của cô nhìn anh khi anh rời khỏi Tần Gia.
Nghĩ đến Đường Vịnh Hi nét mặt lạnh lùng của Tần Gia Uy bất giác trở nên ôn hoà hơn.
Tại biệt thự Tần gia, Đường Vịnh Hi trên người mặc cái đầm ngủ màu trắng, mái tóc dài xoã xuống đến thắt lưng, cô ngồi thoải mái trên ghế dựa ngòai bang công thưởng thức bầu không khí trong lành của buổi chiều.
Trần Linh Giang trên tay cầm một cái khay đựng điểm tâm chiều từ nhà bếp bước lên lầu, bước chân của Trần Linh Giang hơi khựng lại khi cô nhìn thấy Đường Vịnh Hi đang ngồi bên ngoài bang công, mái tóc dài mịn màng bị làng gió mát mẻ thổi nhẹ nhàng, cùng với cái đầm mỏng phất phơi theo cơn gió nhìn vào thật tao nhã thật xinh đẹp.
Trong lòng Trần Linh Giang thật sự khâm phục cái được gọi là tình yêu, tính tình tàn nhẫn tự cao của Peace đã bị tình yêu của Lão Đại làm cảm hoá.
Người ngồi trước mặt cô đã không còn là Peace độc ác vô tình của ngày xưa, bây giờ Đường Vịnh Hi thật dịu dàng, thật nhu mì y như một cô vợ hiền đang ngoan ngoãn ở nhà chờ chồng đi công tác từ xa trở về.
"Chị dâu, mời chị dùng chút điểm tâm."
Trần Linh Giang nở một nụ cười rực rỡ, bước tới đặt khay điểm tâm xuống cái bàn tròn bên cạnh của Đường Vịnh Hi.
Đường Vịnh Hi nghe Trần Linh Giang nói vậy liền dời tầm mắt của mình lúc này đang châm chú nhìn vào những tán mây màu trắng di chuyển nhẹ nhàng trên bầu trời mênh mông, xuống cái khay thức ăn.
Vừa nhìn thấy món ăn đặt trên khay, Đường Vịnh Hi liền quay đầu sang chỗ khác, cô thật sự không muốn ăn chút nào.
Trần Linh Giang nhìn thấy biểu hiện của Đường Vịnh Hi liền biết trong lòng cô đang nghĩ chị.
"Chị dâu, Lão Đại cũng vì suy nghĩ đến sức khỏe của chị, nên mới căn dặn Bác Phúc làm những món ăn bổ dưỡng này."
Trần Linh Giang cầm lên bát Chè tổ yến đưa đến trước mặt của Đường Vịnh Hi nói với giọng ân cần.
Kỳ thật Đường Vịnh Hi cũng biết những thức ăn này rất tốt cho sức khỏe của cô, nhưng đã hai tuần trôi qua, ngày nào Tần Gia Uy cũng bắt cô ăn mấy thứ tẩm bổ như tổ yến, bong bóng cá, nhân sâm, vi cá làm cô nhìn vào liền cảm giác muốn nôn ngay."Chị dâu, đây là tấm lòng của Lão Đại."
Đường Vịnh Hi đành vươn tay nhận lấy bát chè tổ yến từ trên tay của Trần Linh Giang, khi cô nghe Trần Linh Giang nói vậy.
Đường Vịnh Hi không muốn làm Tần Gia Uy phải phân tâm, vì cô biết nhất cử nhất động của cô đều được Trần Linh Giang báo cáo lại với anh.
Đường Vịnh Hi một tay cầm bát chè quay đầu lại nhìn ra ngoài trời bao la phía trước, tay còn lại cầm cái muỗng mút một ít tổ yên đưa đến miệng của mình cố gắng nuốt xuống.
"Linh Giang, cô có từng bị người bên cạnh phản bội không?"
Khi Đường Vịnh Hi nói ra những lời này, Trần Linh Giang có thể nhìn thấy nỗi thất vọng hiện lên rõ ràng trong ánh mắt sắc bén của Đường Vịnh Hi,
mà từ trước tới giờ cô chưa từng nhìn thấy qua.
"Dạ chưa."
Trần Linh Giang nhìn theo ánh mắt của Đường Vịnh Hi ra phong cảnh trước mặt, cùng một bầu trời một phong cảnh nhưng khi hai người có tâm trạng khác nhau, cũng sẽ cảm nhận bầu không khí khác nhau.
Trần Linh Giang nhìn thấy một bầu trời chạng vạng, mặt trời đã lặng hẳn những tia nắng gắt đã không còn nữa, không khí bây giờ thật mát mẻ thật thoải mái, làm người ta nhìn vào cảm giác dễ chịu vô cùng.
Cùng một bầu trời nhưng ngược lại với Trần Linh Giang, Đường Vịnh Hi lại nhìn thấy một bầu trời tối ôm không còn ánh sáng, sắc màu âm u làm lòng cô trở nên ảm đạm hơn.
"Nhưng Lão Đại đã từng nói qua, nếu người ngoài phản bội, chúng ta có thể tha thứ.
Nhưng nếu người bên cạnh đã chọn lựa phản bội mình, thì tuyệt đối không thể tha.
Bởi vì khi họ phản bội mình lần thứ nhất, thì ất sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, nếu để họ ở lại trên thế gian này nhất định sẽ là mối hại về sau."
Tần Gia Uy ghét nhất kẻ nào phản bội hay nói dối với anh, nếu anh biết được liền giết chết ngay để làm gương.
Lời nói của Trần Linh Giang đả thong suy nghĩ trong đầu của Đường Vịnh Hi.
Tay cô vẫn tiếp tục múc từng muỗng tổ yến đưa đến miệng của mình, nỗi phiền muộn đã vươn vấn trong lòng cô mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng đã được giải tỏa.
Sau khi tắm xong Đường Vịnh Hi ngồi trên ghế trước bàn trang điểm sấy khô mái tóc dài của mình, đột nhiên khuôn mặt yêu nghiệt của Tần Gia Uy hiện ra trên tấm gương trước mặt cô.
Đường Vịnh Hi cười một cách ngọt ngào trong lòng thầm nghĩ, anh mới đi khỏi ba ngày, vậy mà trong lòng cô nhớ anh đến, ăn không ngon ngủ không yên.
Suy nghĩ một chút Đường Vịnh Hi liền bật lên ấn dụng GPS trên đồng hồ đeo trên cổ tay của mình lên, để liên lạc với Quyển Ni.
"Chủ nhân."
Giọng nói tôn kính của Quyển Ni vang lên từ trong cái đồng hồ đeo tay.
"Quyển Ni, cô đến biệt thự Tần gia ngay, tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Lão Đại, thuộc hạ vừa nghe được cuộc đối thoại giữa Đoàn Vũ Sơn và Andrew.
Họ sắp sếp trong buổi tiệc từ thiện do
Thần Thị tổ chức, họ sẽ cho người trà trộn vào trong, bắt cho bằng được Đường Chấn Nam, dùng ông ấy để uy hiếp Chị dâu giao ra vi-rút Anthrax 001."
Nhật Trung đứng thận trọng trước mặt Tần Gia Uy, báo cáo những gì mình vừa mới nghe lén được lại cho anh.
"Tốt!
Cứ để mọi việc tiến hành theo kế hoạch của hắn ta."
Tần Gia Uy vừa nói xong, anh vươn tay kéo cái khăn tắm trên thân hình cường tráng của mình quăng sang một bên, thân hình mạnh mẽ không che dậy phơi bày ra ngòai, anh thản nhiên mặc vào bộ âu phục màu đen của thường ngày.
Theo thường lệ Nhật Trung bước tới mở ngăn tủ kéo ra, lấy cái cà vạt màu đen được đặt gọn gàn trong tủ, anh cung kính đưa cho Tần Gia Uy.
Tần Gia Uy đã quen với sự chu đáo của bọn thuộc hạ, cặp mắt vẫn nhìn vào tấm gương trước mặt đưa tay ra cầm lấy cái cà vạt trên tay của Nhật Trung, thành thạo thắt lên cổ.
Đột nhiên trong đầu anh hiện lên hình bóng mảnh mai của Đường Vịnh Hi, anh nhớ đến cử chỉ dịu dàng của cô khi chỉnh lại cà vạt cho anh, anh nhớ đến ánh mắt lo lắng của cô nhìn anh khi anh rời khỏi Tần Gia.
Nghĩ đến Đường Vịnh Hi nét mặt lạnh lùng của Tần Gia Uy bất giác trở nên ôn hoà hơn.
Tại biệt thự Tần gia, Đường Vịnh Hi trên người mặc cái đầm ngủ màu trắng, mái tóc dài xoã xuống đến thắt lưng, cô ngồi thoải mái trên ghế dựa ngòai bang công thưởng thức bầu không khí trong lành của buổi chiều.
Trần Linh Giang trên tay cầm một cái khay đựng điểm tâm chiều từ nhà bếp bước lên lầu, bước chân của Trần Linh Giang hơi khựng lại khi cô nhìn thấy Đường Vịnh Hi đang ngồi bên ngoài bang công, mái tóc dài mịn màng bị làng gió mát mẻ thổi nhẹ nhàng, cùng với cái đầm mỏng phất phơi theo cơn gió nhìn vào thật tao nhã thật xinh đẹp.
Trong lòng Trần Linh Giang thật sự khâm phục cái được gọi là tình yêu, tính tình tàn nhẫn tự cao của Peace đã bị tình yêu của Lão Đại làm cảm hoá.
Người ngồi trước mặt cô đã không còn là Peace độc ác vô tình của ngày xưa, bây giờ Đường Vịnh Hi thật dịu dàng, thật nhu mì y như một cô vợ hiền đang ngoan ngoãn ở nhà chờ chồng đi công tác từ xa trở về.
"Chị dâu, mời chị dùng chút điểm tâm."
Trần Linh Giang nở một nụ cười rực rỡ, bước tới đặt khay điểm tâm xuống cái bàn tròn bên cạnh của Đường Vịnh Hi.
Đường Vịnh Hi nghe Trần Linh Giang nói vậy liền dời tầm mắt của mình lúc này đang châm chú nhìn vào những tán mây màu trắng di chuyển nhẹ nhàng trên bầu trời mênh mông, xuống cái khay thức ăn.
Vừa nhìn thấy món ăn đặt trên khay, Đường Vịnh Hi liền quay đầu sang chỗ khác, cô thật sự không muốn ăn chút nào.
Trần Linh Giang nhìn thấy biểu hiện của Đường Vịnh Hi liền biết trong lòng cô đang nghĩ chị.
"Chị dâu, Lão Đại cũng vì suy nghĩ đến sức khỏe của chị, nên mới căn dặn Bác Phúc làm những món ăn bổ dưỡng này."
Trần Linh Giang cầm lên bát Chè tổ yến đưa đến trước mặt của Đường Vịnh Hi nói với giọng ân cần.
Kỳ thật Đường Vịnh Hi cũng biết những thức ăn này rất tốt cho sức khỏe của cô, nhưng đã hai tuần trôi qua, ngày nào Tần Gia Uy cũng bắt cô ăn mấy thứ tẩm bổ như tổ yến, bong bóng cá, nhân sâm, vi cá làm cô nhìn vào liền cảm giác muốn nôn ngay."Chị dâu, đây là tấm lòng của Lão Đại."
Đường Vịnh Hi đành vươn tay nhận lấy bát chè tổ yến từ trên tay của Trần Linh Giang, khi cô nghe Trần Linh Giang nói vậy.
Đường Vịnh Hi không muốn làm Tần Gia Uy phải phân tâm, vì cô biết nhất cử nhất động của cô đều được Trần Linh Giang báo cáo lại với anh.
Đường Vịnh Hi một tay cầm bát chè quay đầu lại nhìn ra ngoài trời bao la phía trước, tay còn lại cầm cái muỗng mút một ít tổ yên đưa đến miệng của mình cố gắng nuốt xuống.
"Linh Giang, cô có từng bị người bên cạnh phản bội không?"
Khi Đường Vịnh Hi nói ra những lời này, Trần Linh Giang có thể nhìn thấy nỗi thất vọng hiện lên rõ ràng trong ánh mắt sắc bén của Đường Vịnh Hi,
mà từ trước tới giờ cô chưa từng nhìn thấy qua.
"Dạ chưa."
Trần Linh Giang nhìn theo ánh mắt của Đường Vịnh Hi ra phong cảnh trước mặt, cùng một bầu trời một phong cảnh nhưng khi hai người có tâm trạng khác nhau, cũng sẽ cảm nhận bầu không khí khác nhau.
Trần Linh Giang nhìn thấy một bầu trời chạng vạng, mặt trời đã lặng hẳn những tia nắng gắt đã không còn nữa, không khí bây giờ thật mát mẻ thật thoải mái, làm người ta nhìn vào cảm giác dễ chịu vô cùng.
Cùng một bầu trời nhưng ngược lại với Trần Linh Giang, Đường Vịnh Hi lại nhìn thấy một bầu trời tối ôm không còn ánh sáng, sắc màu âm u làm lòng cô trở nên ảm đạm hơn.
"Nhưng Lão Đại đã từng nói qua, nếu người ngoài phản bội, chúng ta có thể tha thứ.
Nhưng nếu người bên cạnh đã chọn lựa phản bội mình, thì tuyệt đối không thể tha.
Bởi vì khi họ phản bội mình lần thứ nhất, thì ất sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, nếu để họ ở lại trên thế gian này nhất định sẽ là mối hại về sau."
Tần Gia Uy ghét nhất kẻ nào phản bội hay nói dối với anh, nếu anh biết được liền giết chết ngay để làm gương.
Lời nói của Trần Linh Giang đả thong suy nghĩ trong đầu của Đường Vịnh Hi.
Tay cô vẫn tiếp tục múc từng muỗng tổ yến đưa đến miệng của mình, nỗi phiền muộn đã vươn vấn trong lòng cô mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng đã được giải tỏa.
Sau khi tắm xong Đường Vịnh Hi ngồi trên ghế trước bàn trang điểm sấy khô mái tóc dài của mình, đột nhiên khuôn mặt yêu nghiệt của Tần Gia Uy hiện ra trên tấm gương trước mặt cô.
Đường Vịnh Hi cười một cách ngọt ngào trong lòng thầm nghĩ, anh mới đi khỏi ba ngày, vậy mà trong lòng cô nhớ anh đến, ăn không ngon ngủ không yên.
Suy nghĩ một chút Đường Vịnh Hi liền bật lên ấn dụng GPS trên đồng hồ đeo trên cổ tay của mình lên, để liên lạc với Quyển Ni.
"Chủ nhân."
Giọng nói tôn kính của Quyển Ni vang lên từ trong cái đồng hồ đeo tay.
"Quyển Ni, cô đến biệt thự Tần gia ngay, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.