Chương 41: Đoạt mệnh
Lan Hồ Điệp 134
19/08/2019
Ánh mắt dịu dàng của Storm đang nhìn anh chợt tỏa sáng, cô thật bất ngờ với lời nói của anh.
Kỳ thật ở bên cạnh anh nhiều năm, sao cô không biết anh là một người chu đáo đến như vậy.
Làn gió đêm thổi ngang qua người anh, khiến mái tóc ngắn gọn chợt lay chuyển nhẹ, ánh mắt của Storm dường như bị sự hấp dẫn trên gương mặt đẹp trai của anh thu hút.
Cô nhìn anh đến ngây cả người.
Vằng trăng sáng ngời rọi thẳng vào hai người, vô tình tạo ra khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Cô mỉm cười vươn tay nắm lấy bàn tay rộng lớn của anh, tiếng nói êm dịu của cô vang lên trong màn đêm.
- Lạc Thần, em biết nhiệm vụ lần này đối với anh vô cùng quan trọng, nên em không muốn xảy ra bất kỳ sơ sót gì.
Cô nói đến đây bàn tay mềm mại dùng thêm sức, siết chặt tay anh nói tiếp.
- Lạc Thần có anh bên cạnh, em không sợi gì cả.
Lời nói của cô khiến anh hạnh phúc trong lòng, anh choàng tay qua vai ôm cô vào lòng.
Lôi Lạc Thần gật đầu, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai cô.
- An Nhi hứa với anh.
Dù có xảy ra chuyện gì, em cũng phải bảo vệ tốt cho bản thân của mình.
Storm đang ở trong lòng anh, ngước mặt lên nhìn anh gật nhẹ đầu.
Ánh mắt chứa đựng sự hứa hẹn của cô không hề khiến anh yên tâm, ngược lại nỗi bất an trong lòng anh càng gia tăng.
Trong lòng anh thầm nghĩ;
Lôi Lạc Thần, An Nhi chính là nhược điểm của mày!
Trời vừa chạng vạng sáng, mười người bất đầu tiến hành theo kế hoạch đã định.
Theo như thông tin của Nam Cường, thì bọn cướp không biết trời cao đất dày này không cố tình đáp xuống hòn đảo Sara, nhưng vì chiếc phi cơ không đủ săn nên họ đành đáp xuống tại nơi gần nhất.
Họ vô tình tìm được một căn nhà bỏ hoang, ở ngay chính giữa hòn đảo.
Mười mấy năm về trước, căn nhà gỗ này được đích thân Hàn Mạc cho người xây lên.
Nhằm mục đích để Hồ Điệp đưa Nam Cường đến ở, để huấn luyện.
Bọn cướp chỉ tạm thời dừng chân tại nơi này, chờ chi diện.
Càng tiến đến gần căn nhà hoang, Storm càng cảm giác được sự nguy hiểm đến cận kề, cô cẩn trọng nhìn tứ phía.
Họ đi rất chậm, nhóm mười người bất đầu bước vào phạm vi một cây số của căn nhà hoang.
Mỗi bước chân họ dẫm xuống đều cẩn thận vô cùng, không để phát ra bất kỳ âm thanh gì, tránh gây sự chú ý đến bọn cướp.
Trong lúc này Thẩm Thanh đang đi bên cạnh Kỳ Sơn ở phía sau, nhìn thấy một con rắn hổ mang màu đen tuyền, con mắt phát ra tia sáng một cách lạ kỳ, khiến cô nhìn vào cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Con rắn hổ mang quấn lấy cành cây phía trước, ẩn mình ở một nơi âm u khó thấy.
Thẩm Thanh mở miệng định lên tiếng nhắc nhở, thế nhưng khi Thẩm Thanh nhìn thấy người đứng gần con rắn nhất chính là Storm.
Cô lập tức nuốt xuống lời nói chuẩn bị thốt ra, trong lòng cảm thấy xung sướng khi nghĩ đến việc Storm sẽ bị con rắn hổ mang cắn chết.
Bị rắn cắn chết cũng tốt, cô đỡ phải tốn công phí sức nghĩ cách để đối phó với Mạnh An Nhi.
Ánh mắt của Thẩm Thanh lúc này hiện lên tia độc ác, cô nhìn chằm chằm vào con rắn trên cành cây.
Nhất Minh bước đi chậm rãi về phía trước, anh xoay đầu lại nhìn thấy Thẩm Thanh đứng bất động tại chỗ.
Nhất Minh không suy nghĩ, lập tức lên tiếng gọi cô.
- Thẩm Thanh.....
Thẩm Thanh giật mình theo tiếng gọi của Nhất Minh, cô nhìn Nhất Minh tiếp tục bước về phía trước, cặp mắt liếc nhìn con rắn và Storm.
Nhìn thấy Storm càng lúc càng bước đến gần con rắn, trái tim của Thẩm Thanh đập nhanh đến nổi muốn rơi ra ngoài.
Con rắn dường như cảm nhận được có người tiến vào phạm vi sinh sống của nó, nó lập tức phồng mang giơ răng nhọn, con mắt to tròn màu đen tuyền mở thật to, tỏa ra tia sáng lấp lánh.
Với tốc độ kinh hoàng, nó phóng vào người Storm.
Thẩm Thanh thu hết mọi chuyện đang diễn ra vào mắt, thế nhưng trong lòng cô hiện lên tia nghi ngờ.
Storm là một người cẩn trọng, tầm quan sát vô cùng nhạy bén, nhưng sao bây giờ lại lơ là đến như vậy.
Chẳng lẽ cô đã đánh giá quá cao về Storm?
Con rắn nhắm vào cánh tay của Storm mà xông tới, cái miệng rộng lớn mở ra thật to, hàm răng nhọn liễu khiến Thẩm Thanh hoảng sợ trong lòng.
Mặc dù lúc này tòan thân Thẩm Thanh rung rẩy vì sợ hãi, thế nhưng việc nhìn thấy Storm bị rắn độc cắn chết, đã khiến cô dần xuống nỗi sợ hãi trong lòng.
Lôi Lạc Thần đang đi bên cạnh Storm,
anh cảm giác được có gì đó đang xông về phía bọn họ.
Cặp mắt sắc bén của Lôi Lạc Thần nhìn tứ phía, dù lúc này mặt trời đã lên, nhưng vì xung quanh họ là những cây tùng trăm năm cao lớn rậm rạp, nên mọi thứ trước mắt họ rất mơ hồ.
Con rắn vừa lao đến người Storm, anh còn chưa kịp hành động, con rắn đã bị vật thể gì đó phát ra tia sáng màu đỏ cắt ra làm đôi, con rắn độc rơi xuống mặt đất dẫy lộp độp.
Sự việc xảy ra nhanh đến nỗi mọi người không kịp trở tay, đến khi họ có lại ý thức, con rắn độc đã nằm dưới mặt đất, cái đầu không ngừng cựa quậy, dẫy dụa giữa cái sống và cái chết.
Mọi người đồng thanh lên tiếng cân nhắc.
- Cẩn thận.
Lôi Lạc Thần lập tức bước tới vươn tay chặn lại người Storm để bảo vệ cho cô, chân mang đôi giày quân đội màu đen dùng sức dẫm mạnh lên đầu con rắn.
Sức mạnh của Lôi Lạc Thần hơn người, chỉ với một cước đầu của con rắn độc đã bị anh đạp vỡ.
Sau khi chắc chắn rằng con rất đã chết, anh nhìn Storm lo lắng nói.
- Em có sao không?
Storm nhìn anh lắc đầu, ánh mắt của cô nói cho anh biết cô không sao.
Tất cả mọi người lập tức đứng với tư thế phòng thủ, cầm chặt khẩu súng trường tấn công trong tay, cặp mắt nhìn tứ phía đề cao cảnh giác.
Kỳ Sơn nhìn xuống con rắn hổ mang trên người chứa đựng nộc độc nằm dưới mặt đất, rồi nhìn sang Storm.
Vết thương trên thân con rắn vừa gọn vừa thẳng, anh không biết cô đã dùng đến vũ khí gì để giết chết con rắn độc này.
Trong lúc mọi người nhìn con rắn hổ mang, ánh mắt thâm thuý của Storm lại quan sát Thẩm Thanh.
Vừa rồi mọi người đều lên tiếng cảnh báo, chỉ có một mình Thẩm Thanh là không.
Theo suy đoán của cô, Thẩm Thanh đã nhìn thấy con rắn độc này từ trước.
Storm khong hề che giấu việc mình đang nghi ngờ Thẩm Thanh, ngược lại với Storm, Thẩm Thanh có tật giật mình.
Chạm phải ánh nhìn chằm chằm của Storm, Thẩm Thanh có phần hoang mang, cô lập tức dời tầm mắt của mình sang chỗ khác.
Đột nhiên giọng nói của Kỳ Sơn vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của Storm.
- Cô Storm, cô đã dùng vũ khí gì để giết chết con rắn độc này?
Không chỉ riêng Kỳ Sơn, mọi người có mặt đều tò mò muốn biết.
Loại vũ khí gì mà lợi hãi đến như vậy?
Không biết từ lúc nào trên tay Storm đã cầm một thứ gì đó, nhìn giống y như một cái đèn pin nhỏ gọn.
Storm đưa nó ra trước mặt của mọi người nói.
- Thứ này là loại vũ khí bang Bạch Hổ mới vừa phát minh ra, nó có tên gọi là Đoạt Mệnh.
Sự độc đáo của loại vũ khí này chính là kích cỡ của nó, vừa nhỏ vừa gọn, nhưng lại có lực sát thương khiếp người.
Chém sắt như chém bùng.
Kỳ thật ở bên cạnh anh nhiều năm, sao cô không biết anh là một người chu đáo đến như vậy.
Làn gió đêm thổi ngang qua người anh, khiến mái tóc ngắn gọn chợt lay chuyển nhẹ, ánh mắt của Storm dường như bị sự hấp dẫn trên gương mặt đẹp trai của anh thu hút.
Cô nhìn anh đến ngây cả người.
Vằng trăng sáng ngời rọi thẳng vào hai người, vô tình tạo ra khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Cô mỉm cười vươn tay nắm lấy bàn tay rộng lớn của anh, tiếng nói êm dịu của cô vang lên trong màn đêm.
- Lạc Thần, em biết nhiệm vụ lần này đối với anh vô cùng quan trọng, nên em không muốn xảy ra bất kỳ sơ sót gì.
Cô nói đến đây bàn tay mềm mại dùng thêm sức, siết chặt tay anh nói tiếp.
- Lạc Thần có anh bên cạnh, em không sợi gì cả.
Lời nói của cô khiến anh hạnh phúc trong lòng, anh choàng tay qua vai ôm cô vào lòng.
Lôi Lạc Thần gật đầu, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai cô.
- An Nhi hứa với anh.
Dù có xảy ra chuyện gì, em cũng phải bảo vệ tốt cho bản thân của mình.
Storm đang ở trong lòng anh, ngước mặt lên nhìn anh gật nhẹ đầu.
Ánh mắt chứa đựng sự hứa hẹn của cô không hề khiến anh yên tâm, ngược lại nỗi bất an trong lòng anh càng gia tăng.
Trong lòng anh thầm nghĩ;
Lôi Lạc Thần, An Nhi chính là nhược điểm của mày!
Trời vừa chạng vạng sáng, mười người bất đầu tiến hành theo kế hoạch đã định.
Theo như thông tin của Nam Cường, thì bọn cướp không biết trời cao đất dày này không cố tình đáp xuống hòn đảo Sara, nhưng vì chiếc phi cơ không đủ săn nên họ đành đáp xuống tại nơi gần nhất.
Họ vô tình tìm được một căn nhà bỏ hoang, ở ngay chính giữa hòn đảo.
Mười mấy năm về trước, căn nhà gỗ này được đích thân Hàn Mạc cho người xây lên.
Nhằm mục đích để Hồ Điệp đưa Nam Cường đến ở, để huấn luyện.
Bọn cướp chỉ tạm thời dừng chân tại nơi này, chờ chi diện.
Càng tiến đến gần căn nhà hoang, Storm càng cảm giác được sự nguy hiểm đến cận kề, cô cẩn trọng nhìn tứ phía.
Họ đi rất chậm, nhóm mười người bất đầu bước vào phạm vi một cây số của căn nhà hoang.
Mỗi bước chân họ dẫm xuống đều cẩn thận vô cùng, không để phát ra bất kỳ âm thanh gì, tránh gây sự chú ý đến bọn cướp.
Trong lúc này Thẩm Thanh đang đi bên cạnh Kỳ Sơn ở phía sau, nhìn thấy một con rắn hổ mang màu đen tuyền, con mắt phát ra tia sáng một cách lạ kỳ, khiến cô nhìn vào cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Con rắn hổ mang quấn lấy cành cây phía trước, ẩn mình ở một nơi âm u khó thấy.
Thẩm Thanh mở miệng định lên tiếng nhắc nhở, thế nhưng khi Thẩm Thanh nhìn thấy người đứng gần con rắn nhất chính là Storm.
Cô lập tức nuốt xuống lời nói chuẩn bị thốt ra, trong lòng cảm thấy xung sướng khi nghĩ đến việc Storm sẽ bị con rắn hổ mang cắn chết.
Bị rắn cắn chết cũng tốt, cô đỡ phải tốn công phí sức nghĩ cách để đối phó với Mạnh An Nhi.
Ánh mắt của Thẩm Thanh lúc này hiện lên tia độc ác, cô nhìn chằm chằm vào con rắn trên cành cây.
Nhất Minh bước đi chậm rãi về phía trước, anh xoay đầu lại nhìn thấy Thẩm Thanh đứng bất động tại chỗ.
Nhất Minh không suy nghĩ, lập tức lên tiếng gọi cô.
- Thẩm Thanh.....
Thẩm Thanh giật mình theo tiếng gọi của Nhất Minh, cô nhìn Nhất Minh tiếp tục bước về phía trước, cặp mắt liếc nhìn con rắn và Storm.
Nhìn thấy Storm càng lúc càng bước đến gần con rắn, trái tim của Thẩm Thanh đập nhanh đến nổi muốn rơi ra ngoài.
Con rắn dường như cảm nhận được có người tiến vào phạm vi sinh sống của nó, nó lập tức phồng mang giơ răng nhọn, con mắt to tròn màu đen tuyền mở thật to, tỏa ra tia sáng lấp lánh.
Với tốc độ kinh hoàng, nó phóng vào người Storm.
Thẩm Thanh thu hết mọi chuyện đang diễn ra vào mắt, thế nhưng trong lòng cô hiện lên tia nghi ngờ.
Storm là một người cẩn trọng, tầm quan sát vô cùng nhạy bén, nhưng sao bây giờ lại lơ là đến như vậy.
Chẳng lẽ cô đã đánh giá quá cao về Storm?
Con rắn nhắm vào cánh tay của Storm mà xông tới, cái miệng rộng lớn mở ra thật to, hàm răng nhọn liễu khiến Thẩm Thanh hoảng sợ trong lòng.
Mặc dù lúc này tòan thân Thẩm Thanh rung rẩy vì sợ hãi, thế nhưng việc nhìn thấy Storm bị rắn độc cắn chết, đã khiến cô dần xuống nỗi sợ hãi trong lòng.
Lôi Lạc Thần đang đi bên cạnh Storm,
anh cảm giác được có gì đó đang xông về phía bọn họ.
Cặp mắt sắc bén của Lôi Lạc Thần nhìn tứ phía, dù lúc này mặt trời đã lên, nhưng vì xung quanh họ là những cây tùng trăm năm cao lớn rậm rạp, nên mọi thứ trước mắt họ rất mơ hồ.
Con rắn vừa lao đến người Storm, anh còn chưa kịp hành động, con rắn đã bị vật thể gì đó phát ra tia sáng màu đỏ cắt ra làm đôi, con rắn độc rơi xuống mặt đất dẫy lộp độp.
Sự việc xảy ra nhanh đến nỗi mọi người không kịp trở tay, đến khi họ có lại ý thức, con rắn độc đã nằm dưới mặt đất, cái đầu không ngừng cựa quậy, dẫy dụa giữa cái sống và cái chết.
Mọi người đồng thanh lên tiếng cân nhắc.
- Cẩn thận.
Lôi Lạc Thần lập tức bước tới vươn tay chặn lại người Storm để bảo vệ cho cô, chân mang đôi giày quân đội màu đen dùng sức dẫm mạnh lên đầu con rắn.
Sức mạnh của Lôi Lạc Thần hơn người, chỉ với một cước đầu của con rắn độc đã bị anh đạp vỡ.
Sau khi chắc chắn rằng con rất đã chết, anh nhìn Storm lo lắng nói.
- Em có sao không?
Storm nhìn anh lắc đầu, ánh mắt của cô nói cho anh biết cô không sao.
Tất cả mọi người lập tức đứng với tư thế phòng thủ, cầm chặt khẩu súng trường tấn công trong tay, cặp mắt nhìn tứ phía đề cao cảnh giác.
Kỳ Sơn nhìn xuống con rắn hổ mang trên người chứa đựng nộc độc nằm dưới mặt đất, rồi nhìn sang Storm.
Vết thương trên thân con rắn vừa gọn vừa thẳng, anh không biết cô đã dùng đến vũ khí gì để giết chết con rắn độc này.
Trong lúc mọi người nhìn con rắn hổ mang, ánh mắt thâm thuý của Storm lại quan sát Thẩm Thanh.
Vừa rồi mọi người đều lên tiếng cảnh báo, chỉ có một mình Thẩm Thanh là không.
Theo suy đoán của cô, Thẩm Thanh đã nhìn thấy con rắn độc này từ trước.
Storm khong hề che giấu việc mình đang nghi ngờ Thẩm Thanh, ngược lại với Storm, Thẩm Thanh có tật giật mình.
Chạm phải ánh nhìn chằm chằm của Storm, Thẩm Thanh có phần hoang mang, cô lập tức dời tầm mắt của mình sang chỗ khác.
Đột nhiên giọng nói của Kỳ Sơn vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của Storm.
- Cô Storm, cô đã dùng vũ khí gì để giết chết con rắn độc này?
Không chỉ riêng Kỳ Sơn, mọi người có mặt đều tò mò muốn biết.
Loại vũ khí gì mà lợi hãi đến như vậy?
Không biết từ lúc nào trên tay Storm đã cầm một thứ gì đó, nhìn giống y như một cái đèn pin nhỏ gọn.
Storm đưa nó ra trước mặt của mọi người nói.
- Thứ này là loại vũ khí bang Bạch Hổ mới vừa phát minh ra, nó có tên gọi là Đoạt Mệnh.
Sự độc đáo của loại vũ khí này chính là kích cỡ của nó, vừa nhỏ vừa gọn, nhưng lại có lực sát thương khiếp người.
Chém sắt như chém bùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.