Chương 101: Du Bất Cần
Lan Hồ Điệp 134
30/09/2020
Sau khi bàn xong chuyện chính Lôi Lạc Thần nắm tay Storm đứng lên, đột nhiên đầu anh đau như búa bổ, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, toàn thân anh không còn sức lực ngã quỵ xuống mặt đất.
Storm hốt hoảng trước tình cảnh này, theo phản ứng tự nhiên cô vươn hai tay ra ôm chặt vòng eo mạnh mẽ của anh, tránh cho đầu của anh va chạm với mặt đất.
Không như suy nghĩ của cô, Lôi Lạc Thần quá dũng mãnh nên sức lực của Storm không chống chọi nổi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Storm không kịp chuẩn bị, liền bị anh kéo theo ngã quỵ xuống đất, cánh tay va chạm mạnh vào cái bàn cafe bên cạnh bầm tím, nhưng lúc này vì quá lo lắng cho Lôi Lạc Thần nên Storm không hề cảm giác đau.
Kỳ Sơn đứng bên cạnh, nhanh chân bước tới đỡ hai người lên.
Storm nhìn Lôi Lạc Thần lo lắng nói.
- Lạc Thần, anh có sao không?
Lôi Lạc Thần cố gắng trấn tỉnh bản thân nhìn Storm, nhưng ánh mắt sắc bén của anh lúc này đã không còn tia sáng lấp lánh như trước đây, thay vào đó là một đôi mắt không có hồn.
Tận trong trái tim của Storm hiện lên dự cảm chẳng lành, bàn tay mềm mại của cô đang ôm eo anh bắt giác siết chặt hơn.
Lôi Lạc Thần là một người đầu đội trời chân đạp đất, chút đau đớn này không thể lấy mạng của anh.
Giọng nói mạnh mẽ của anh vang lên trấn an cô.
- Anh không sao!
Chắc có lẽ vì đứng lên quá nhanh nên đầu cảm giác choáng váng.
Kỳ Sơn không thể nào tin nổi những gì Lôi Lạc Thần vừa mới nói ra, nhưng anh biết dụng tâm của Lôi Lạc Thần.
Storm cũng giống như Kỳ Sơn, cô biết chuyện này không đơn giản như lời anh nói.
- Em đưa anh đến bệnh viện làm kiểm tra thì tốt hơn.
Lôi Lạc Thần ngồi lên ghế sofa dựa lưng về phía sau thận trọng đáp.
- Không cần đến bệnh viện!
Lời nói kiên quyết của anh khiến Storm tức giận.
Chẳng lẽ anh đợi đến khi mình chết đi rồi mới lo lắng hay sao?
Cô giận dữ chuyển tầm mắt của mình từ gương mặt anh tuấn lúc này đã trở nên tái mét của anh nhìn sang Kỳ Sơn.
- Kỳ Sơn anh giúp tôi đưa anh ấy đến bệnh viện Thân Ái ngay.
Storm nói xong mặc kệ Lôi Lạc Thần có chống cự, cô và Kỳ Sơn cẩn thận diều Lôi Lạc Thần ra xe.
Nhìn thấy Storm nhất quyết như vậy, Lôi Lạc Thần không nỡ khiến cô lo lắng nên cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Cả đoạn đường đi đến bệnh viện Nhân Ái lòng Storm cứ cảm giác bất an, nhìn thấy sắc mặt đau đớn trán lắm tấm mồ hôi của anh, hai mắt cô đột nhiên cảm giác cay cay.
Storm nhích người sát vào một bên cửa, để anh nằm dài trên băng ghế đầu tựa lên đùi cô.
Vì Lôi Lạc Thần sở hữu thân hình cao lớn 1m9 nên chỉ nửa thân trên của anh nằm trên ghế còn về phần hai chân thì phải để ở dưới.
Storm dịu dàng cầm cái khăn lụa trắng lâu đi những giọt mồ hôi trông suốt trên trán anh, tình hình của Lôi Lạc Thần lúc này càng lúc càng tệ hơn, lúc tỉnh lúc mê.
Cô chưa từng chứng kiến anh bất lực như bây giờ, cảm giác này khiến trái tim cô đau nhói.
Storm vươn tay sờ vào gương mặt anh tuấn của anh, tuy anh không nói gì nhưng dường như anh rất đau, đôi mày râm nhíu chặt lại không buông.
Storm nắm chặt tay anh nhỏ giọng nói.
- Lạc Thần, em sẽ ở bên cạnh anh.
Không hiểu vì sao đoạn đường đi đến bệnh viện nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng xe chạy hoài lại không đến.
Lòng Storm nóng như lửa đốt, cô liếc nhìn cái đồng hồ điện tử trên tấp lô xe, họ vừa mới rời khỏi biệt thự có năm phút, sao thời gian lại trôi qua chậm đến như vậy.
Ngoài trời lúc này thật ảm đạm mưa râm râm nhìn vô cùng thê lương, y như lòng của cô bây giờ.
Trên đường đi đến bệnh viện Thân Ái, Kỳ Sơn gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Lạc Thần.
Cuối cùng họ cũng đã đến nơi, xe vừa dừng lại trước cửa bệnh viện, đứng chờ bọn họ là một người đàn ông mặt áo blouse trắng và bốn cô y tá trẻ nhìn thật xinh đẹp.
Cánh cửa xe được người đàn ông mặt blouse trắng mở ra, đập vào mắt cô là một người đàn ông trẻ, anh sở hữu gương mặt nam tính gốc cạnh, ánh mắt linh lợi sắc bén.
Nhìn một cái Storm liền biết anh ta là bác sĩ cấp cao của bệnh viện, nhưng ngược lại với thân phận bác sĩ hiền lành cứu người của anh ta, trên người anh ta lại tỏa ra hơi thở chết chóc.
Điều đầu tiên lọt vào cặp mắt sắc bén của anh ta chính là Storm, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Lôi Lạc Thần khiến anh ta rất hiếu kỳ, hai người còn có hành động thân mặt nữa.
Quen biết Lôi Lạc Thần nhiều năm anh ta cũng hiểu rõ tính tình không gần nữ sắc của Lôi Lạc Thần.
Người đàn ông dùng ánh mắt tọc mạch quan sát Storm, cô cũng không ngần ngại mà nhìn thẳng vào mắt anh ta, bị Storm nhìn chằm chằm anh ta mới ý thức được mình đã thất lễ.
Người đàn ông gật đầu chào cô một cái, rồi mới dồn hết sự chú ý của mình vào Lôi Lạc Thần.
Sắc mặt của anh ta đột nhiên trở nên thận trọng hơn khi anh ta nhìn thấy tình trạng của Lôi Lạc Thần.
- Mau, đưa cậu ấy vào phòng bệnh VIP.
Tôi phải làm kiểm tra ngay lập tức.
Người đàn ông nói xong, bốn cô y tá đứng phía sau bước tới.
Storm nhìn thấy bọn họ chuẩn bị chạm vào người đàn ông của cô, cô liền lên tiếng.
- Không cần!
Nói xong cô nhìn Kỳ Sơn.
- Anh giúp tôi đưa Lạc Thần vào trong.
Nghe Storm nói vậy vẻ mặt của người đàn ông mặc áo blouse trắng hiện rõ tia thích thú, môi bất giác công lên thành một nụ cười hấp dẫn.
Lúc này anh ta mới biết cô gái trước mặt mình là ai.
An Nhi lúc nào cũng ngoan cường như vậy, mặc dù đã nhiều năm hai người không gặp mặt nhưng tính tình chiếm hữu của cô không hề thay đổi, ngược lại còn nhiều hơn xưa.
Người đàn ông đẹp trai này không ai xa lạ chính là Du Bất Cần, bác sĩ trưởng của bệnh viện Thân Ái, cũng là con trai duy nhất của bác sĩ Du Tấn và Nhã Thanh.
Mấy năm gần đây Du Bất Cần thường xuyên bay qua bay lại giữa Thành Phố S và Đông Nam Á, nên ít có dịp gặp lại mọi người, cũng may lần này thật trùng hợp anh có mặt tại Thành Phố S.
Nụ cười rạng rỡ mang theo tia nguy hiểm của người đàn ông khiến Storm nhận ra anh ta, anh ta chính là con trai của bác Du, bác sĩ gia đình cũng là bạn tri kỷ của ba.
Sau khi được đưa vào phòng bệnh VIP, Lôi Lạc Thần vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường lớn.
Storm ngồi bên cạnh giường bệnh, lòng đau như dao cắt.
Cảm giác bất lực chiếm lấy toàn bộ trái tim cô.
Cô xoay người lại nhìn Kỳ Sơn lúc này đang đứng im lặng phía sao.
- Kỳ Sơn, Lạc Thần bị sao vậy?
Anh ở bên cạnh anh ấy sao lại không biết sức khỏe của anh ấy có vấn đề!
Kỳ Sơn nhìn Storm lắc đầu trong vẻ bất lực.
- Thật ra anh cũng không biết Lạc Thần xảy ra chuyện gì, vừa rồi vẫn còn tốt mà.
Trong lúc hai người nói chuyện, đột nhiên cánh cửa phòng bệnh được ai đó đẩy ra, Storm và Kỳ Sơn cùng một lúc nhìn về hướng cửa.
Nhìn thấy Du Bất Cần cùng với hai cô y tá bước vào, Storm nôn nóng hỏi.
- Anh Du, Lạc Thần bị bệnh gì vậy?
Du Bất Cần bước chậm rãi về phía hai người, anh nhìn hai cô y tá, ý bảo họ lui ra ngoài trước.
Hai cô y tá hiểu ý gật đầu một cái rồi rời khỏi phòng, trước khi đi họ không quên đóng cửa phòng lại.
Storm hốt hoảng trước tình cảnh này, theo phản ứng tự nhiên cô vươn hai tay ra ôm chặt vòng eo mạnh mẽ của anh, tránh cho đầu của anh va chạm với mặt đất.
Không như suy nghĩ của cô, Lôi Lạc Thần quá dũng mãnh nên sức lực của Storm không chống chọi nổi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Storm không kịp chuẩn bị, liền bị anh kéo theo ngã quỵ xuống đất, cánh tay va chạm mạnh vào cái bàn cafe bên cạnh bầm tím, nhưng lúc này vì quá lo lắng cho Lôi Lạc Thần nên Storm không hề cảm giác đau.
Kỳ Sơn đứng bên cạnh, nhanh chân bước tới đỡ hai người lên.
Storm nhìn Lôi Lạc Thần lo lắng nói.
- Lạc Thần, anh có sao không?
Lôi Lạc Thần cố gắng trấn tỉnh bản thân nhìn Storm, nhưng ánh mắt sắc bén của anh lúc này đã không còn tia sáng lấp lánh như trước đây, thay vào đó là một đôi mắt không có hồn.
Tận trong trái tim của Storm hiện lên dự cảm chẳng lành, bàn tay mềm mại của cô đang ôm eo anh bắt giác siết chặt hơn.
Lôi Lạc Thần là một người đầu đội trời chân đạp đất, chút đau đớn này không thể lấy mạng của anh.
Giọng nói mạnh mẽ của anh vang lên trấn an cô.
- Anh không sao!
Chắc có lẽ vì đứng lên quá nhanh nên đầu cảm giác choáng váng.
Kỳ Sơn không thể nào tin nổi những gì Lôi Lạc Thần vừa mới nói ra, nhưng anh biết dụng tâm của Lôi Lạc Thần.
Storm cũng giống như Kỳ Sơn, cô biết chuyện này không đơn giản như lời anh nói.
- Em đưa anh đến bệnh viện làm kiểm tra thì tốt hơn.
Lôi Lạc Thần ngồi lên ghế sofa dựa lưng về phía sau thận trọng đáp.
- Không cần đến bệnh viện!
Lời nói kiên quyết của anh khiến Storm tức giận.
Chẳng lẽ anh đợi đến khi mình chết đi rồi mới lo lắng hay sao?
Cô giận dữ chuyển tầm mắt của mình từ gương mặt anh tuấn lúc này đã trở nên tái mét của anh nhìn sang Kỳ Sơn.
- Kỳ Sơn anh giúp tôi đưa anh ấy đến bệnh viện Thân Ái ngay.
Storm nói xong mặc kệ Lôi Lạc Thần có chống cự, cô và Kỳ Sơn cẩn thận diều Lôi Lạc Thần ra xe.
Nhìn thấy Storm nhất quyết như vậy, Lôi Lạc Thần không nỡ khiến cô lo lắng nên cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Cả đoạn đường đi đến bệnh viện Nhân Ái lòng Storm cứ cảm giác bất an, nhìn thấy sắc mặt đau đớn trán lắm tấm mồ hôi của anh, hai mắt cô đột nhiên cảm giác cay cay.
Storm nhích người sát vào một bên cửa, để anh nằm dài trên băng ghế đầu tựa lên đùi cô.
Vì Lôi Lạc Thần sở hữu thân hình cao lớn 1m9 nên chỉ nửa thân trên của anh nằm trên ghế còn về phần hai chân thì phải để ở dưới.
Storm dịu dàng cầm cái khăn lụa trắng lâu đi những giọt mồ hôi trông suốt trên trán anh, tình hình của Lôi Lạc Thần lúc này càng lúc càng tệ hơn, lúc tỉnh lúc mê.
Cô chưa từng chứng kiến anh bất lực như bây giờ, cảm giác này khiến trái tim cô đau nhói.
Storm vươn tay sờ vào gương mặt anh tuấn của anh, tuy anh không nói gì nhưng dường như anh rất đau, đôi mày râm nhíu chặt lại không buông.
Storm nắm chặt tay anh nhỏ giọng nói.
- Lạc Thần, em sẽ ở bên cạnh anh.
Không hiểu vì sao đoạn đường đi đến bệnh viện nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng xe chạy hoài lại không đến.
Lòng Storm nóng như lửa đốt, cô liếc nhìn cái đồng hồ điện tử trên tấp lô xe, họ vừa mới rời khỏi biệt thự có năm phút, sao thời gian lại trôi qua chậm đến như vậy.
Ngoài trời lúc này thật ảm đạm mưa râm râm nhìn vô cùng thê lương, y như lòng của cô bây giờ.
Trên đường đi đến bệnh viện Thân Ái, Kỳ Sơn gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Lạc Thần.
Cuối cùng họ cũng đã đến nơi, xe vừa dừng lại trước cửa bệnh viện, đứng chờ bọn họ là một người đàn ông mặt áo blouse trắng và bốn cô y tá trẻ nhìn thật xinh đẹp.
Cánh cửa xe được người đàn ông mặt blouse trắng mở ra, đập vào mắt cô là một người đàn ông trẻ, anh sở hữu gương mặt nam tính gốc cạnh, ánh mắt linh lợi sắc bén.
Nhìn một cái Storm liền biết anh ta là bác sĩ cấp cao của bệnh viện, nhưng ngược lại với thân phận bác sĩ hiền lành cứu người của anh ta, trên người anh ta lại tỏa ra hơi thở chết chóc.
Điều đầu tiên lọt vào cặp mắt sắc bén của anh ta chính là Storm, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Lôi Lạc Thần khiến anh ta rất hiếu kỳ, hai người còn có hành động thân mặt nữa.
Quen biết Lôi Lạc Thần nhiều năm anh ta cũng hiểu rõ tính tình không gần nữ sắc của Lôi Lạc Thần.
Người đàn ông dùng ánh mắt tọc mạch quan sát Storm, cô cũng không ngần ngại mà nhìn thẳng vào mắt anh ta, bị Storm nhìn chằm chằm anh ta mới ý thức được mình đã thất lễ.
Người đàn ông gật đầu chào cô một cái, rồi mới dồn hết sự chú ý của mình vào Lôi Lạc Thần.
Sắc mặt của anh ta đột nhiên trở nên thận trọng hơn khi anh ta nhìn thấy tình trạng của Lôi Lạc Thần.
- Mau, đưa cậu ấy vào phòng bệnh VIP.
Tôi phải làm kiểm tra ngay lập tức.
Người đàn ông nói xong, bốn cô y tá đứng phía sau bước tới.
Storm nhìn thấy bọn họ chuẩn bị chạm vào người đàn ông của cô, cô liền lên tiếng.
- Không cần!
Nói xong cô nhìn Kỳ Sơn.
- Anh giúp tôi đưa Lạc Thần vào trong.
Nghe Storm nói vậy vẻ mặt của người đàn ông mặc áo blouse trắng hiện rõ tia thích thú, môi bất giác công lên thành một nụ cười hấp dẫn.
Lúc này anh ta mới biết cô gái trước mặt mình là ai.
An Nhi lúc nào cũng ngoan cường như vậy, mặc dù đã nhiều năm hai người không gặp mặt nhưng tính tình chiếm hữu của cô không hề thay đổi, ngược lại còn nhiều hơn xưa.
Người đàn ông đẹp trai này không ai xa lạ chính là Du Bất Cần, bác sĩ trưởng của bệnh viện Thân Ái, cũng là con trai duy nhất của bác sĩ Du Tấn và Nhã Thanh.
Mấy năm gần đây Du Bất Cần thường xuyên bay qua bay lại giữa Thành Phố S và Đông Nam Á, nên ít có dịp gặp lại mọi người, cũng may lần này thật trùng hợp anh có mặt tại Thành Phố S.
Nụ cười rạng rỡ mang theo tia nguy hiểm của người đàn ông khiến Storm nhận ra anh ta, anh ta chính là con trai của bác Du, bác sĩ gia đình cũng là bạn tri kỷ của ba.
Sau khi được đưa vào phòng bệnh VIP, Lôi Lạc Thần vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường lớn.
Storm ngồi bên cạnh giường bệnh, lòng đau như dao cắt.
Cảm giác bất lực chiếm lấy toàn bộ trái tim cô.
Cô xoay người lại nhìn Kỳ Sơn lúc này đang đứng im lặng phía sao.
- Kỳ Sơn, Lạc Thần bị sao vậy?
Anh ở bên cạnh anh ấy sao lại không biết sức khỏe của anh ấy có vấn đề!
Kỳ Sơn nhìn Storm lắc đầu trong vẻ bất lực.
- Thật ra anh cũng không biết Lạc Thần xảy ra chuyện gì, vừa rồi vẫn còn tốt mà.
Trong lúc hai người nói chuyện, đột nhiên cánh cửa phòng bệnh được ai đó đẩy ra, Storm và Kỳ Sơn cùng một lúc nhìn về hướng cửa.
Nhìn thấy Du Bất Cần cùng với hai cô y tá bước vào, Storm nôn nóng hỏi.
- Anh Du, Lạc Thần bị bệnh gì vậy?
Du Bất Cần bước chậm rãi về phía hai người, anh nhìn hai cô y tá, ý bảo họ lui ra ngoài trước.
Hai cô y tá hiểu ý gật đầu một cái rồi rời khỏi phòng, trước khi đi họ không quên đóng cửa phòng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.