Chương 86: Là địch hay là bạn
Lan Hồ Điệp 134
20/04/2020
Bàn tay của Dương Minh Huy chuẩn bị ấn vào cái điều khiển, khởi hoạch quả bom hẹn giờ do hắn cài đặt từ trước trong biệt thự.
Đột nhiên những tiếng nổ lớn vang lên khắp nơi.
"Bum........bum......bum....."
Không biết khói từ đâu mà ra, khiến cả đại sảnh rộng lớn lúc này đã bao trùm bởi khói đen dày đặc.
Tắt cả mọi người lập tức trở nên khẩn trương, vì trước mặt họ ngoài khói ra họ không thể nhìn thấy được gì.
Cảm nhận được sự nguy hiểm đến gần, Lôi Lạc Thần nhanh tay ôm Storm nằm xuống mặt đất, tránh cho có người thừa cơ hoảng loạn tập kích bọn họ.
Nhất Minh vươn tay kéo Trần Sở Sở vào lòng, dùng thân mình để che chở cho cô.
Tiếng súng vang lên khắp nơi, khiến mọi người không biết phải tập trung vào nơi nào.
Mặc dù người của Lôi Lạc Thần không nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng họ là những người được huấn luyện tuỳ cơ ứng biến, họ khom người xuống sát mặt đất, cầm súng nhắm về phía Dương Minh Huy mà nã đạn.
"Pằng..... pằng......pằng........"
Thẩm Gia Quyên bị một phiên kinh hoàng, bà hét lên trong sự kinh hãi.
- Ahhhhhhhhh......
Tiếng thét chối tai của Thẩm Gia Quyên, khiến tình hình càng thêm rối loạn.
Trong hoàng cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Trung Nghĩa không quan tâm đến tính mạng của mình, ông lo lắng ôm chặt thân thể run lẩy bẩy của Thẩm Gia Quyên vào lòng.
Thẩm Gia Quyên hoảng hốt ôm chặt ông, đột nhiên bà cảm nhận được thân thể của Trung Nghĩa đột nhiên cứng đờ.
Không cần suy nghĩ Thẩm Gia Quyên cũng biết có chuyện không ổn, bà bắt buộc bản thân của mình phải bình tĩnh lại.
Rối loạn chỉ khiến bà mất đi kiểm soát, bà không quan tâm đến xung quanh hai người lúc này là những viên đạn nguy hiểm, có thể lấy đi mạng sống của bà bắt cứ lúc nào.
Bà đẩy thân thể cao lớn của Trung Nghĩa ra, ánh mắt sợ hãi nhìn ông.
Lúc này sắc mặt của Trung Nghĩa nhìn thật khó coi, ở bên cạnh ông nhiều năm nên chỉ một cái nhíu mày bà cũng đoán được ông đang nghĩ gì.
- Ông có sao không?
Trung Nghĩa nhìn bà mỉm cười lắc đầu, giọng nói yếu ớt của ông vang lên để trấn an bà.
- Không sao, tôi không sao!
Thẩm Gia Quyên để ngoài tai lời nói của ông, bàn tay mềm mại sờ soạng khắp nơi trên thân thể của ông.
Cảm giác chết lặng khi bà chạm vào chất lỏng ấm áp trên vai ông.
Bàn tay run run đưa ra trước mặt, dù bà không thể nhìn rõ nhưng bà vẫn có thể cảm nhận được thứ gì đó dính trên tay bà.
Chất lỏng ấm ấm sền sệt nói cho bà biết, Trung Nghĩa đã bị thương.
Cho dù Thẩm Gia Quyên cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, thế nhưng nước mắt cứ như mưa rơi xuống gương mặt đầy tội lỗi của bà.
Cũng tại bà!
Nếu không phải bà kiên quyết trả thù, bắt buộc ông phải giúp bà thì ông sẽ không bị thương.
Thẩm Gia Quyên cứ ngỡ rằng nước mắt của mình đã vì Mạnh Hùng mà khô cạn từ lâu, nhưng thật không ngờ lúc này bà lại vì Trung Nghĩa mà rơi lệ.
- Trung Nghĩa, tôi....tôi....
Lời nói nghẹn ngào của bà khiến Trung Nghĩa vui đen khó tả, ông vươn tay lau đi những nước mắt nóng hổi trên mặt bà.
- Bà đừng lo, tôi không sao.
Lúc này thân thể của ông đã không thể cầm cự được nữa mà từ từ ngã quỵ xuống.
Thẩm Gia Quyên choàng hai tay qua người ông, ôm chặt ông.
- Đừng...đừng rời xa tôi....
Lúc này bà ước gì thời gian có thể quay trở lại, nếu cho bà lựa chọn một lần nữa, bà sẽ không ngu ngốc cứ khăn khăn ôm trong lòng món nợ, mà vốn dĩ bà sẽ không bao giờ đòi lại được.
"Pằng.....pằng......"
Trong lúc Dương Minh Huy không chú ý, một viên đạn màu bạc kim bất thình lình ghim sâu vào cánh tay của hắn, hắn đau đớn dùng tay còn lại bụm lại miệng vết thương.
Bàn tay to lớn ấn mạnh xuống vết đạn để cầm máu, cảm giác đau đến chết đi sống lại khiến Dương Minh Huy phải nhíu mày, cắn chặt răng cố kiềm chế cơn đau.
Trong lúc mọi người còn đang phản kích, một người thần bí từ đâu xuất hiện, hắn kéo Dương Minh Huy đi.
Dường như hắn đã ẩn núp ở xung quanh từ lâu, chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay.
Theo phản ứng tự nhiên Dương Minh Huy phản kháng lại.
Hai người ra quyền đánh nhau, sức lực của người thần bí không phải hạng vừa, hắn tập kích Dương Minh Huy tới tấp, dùng đôi tay cường tráng chế ngự hai tay của Dương Minh Huy.
Chỉ trong tích tắc hắn đã hoàn toàn khống chế được Dương Minh Huy.
Vào giây phút Dương Minh Huy nghĩ rằng mình sẽ chết chắc, đột
nhiên giọng nói của người thần bí vang lên.
- Muốn trả thù thì mau đi theo tôi.
Nghe người thần bí nói, Dương Minh Huy mới bình tĩnh lại.
Thật ra hắn là địch hay bạn?
Dương Minh Huy ngẫm nghĩ một lúc, là bạn cũng được là dịch cũng chẳng sao, điều quan trọng bây giờ là hắn phải mau rời khỏi nơi này, thà chết trong tay người thần bí còn hơn chết trong tay Lôi Lạc Thần.
Sau khi đưa ra quyết định, Dương Minh Huy chạy bán chết bán sống theo sau người thần bí, theo sự dẫn dắt của người thân bí, Dương Minh Huy đã dễ dàng thoát khỏi biệt thự Trung gia bằng cửa sau.
Khói trong đại sảnh từ từ tan hết, Lôi Lạc Thần cẩn thận đỡ Storm lên.
Hiện ra trước mặt Storm chính là một bãi chiến trường.
Xác chết của mấy tên thuộc hạ của Dương Mẫn, nằm khắp nơi dưới mặt đất, còn Trung Nghĩa thì yếu ớt nằm trong vòng tay của Thẩm Gia Quyên.
Storm đảo mắt một vòng, cô tìm khắp nơi nhưng không thấy Dương Minh Huy đâu, trong lòng thầm nghĩ.
- Chẳng lẽ Dương Minh Huy còn có đồng binh?
Sau khi quan sát một vòng, Storm nhìn sang Lôi Lạc Thần, anh uy nghiêm đứng bên cạnh cô.
Sắc mặt không cảm xúc của anh nói cho cô biết, mọi việc xảy ra đang nằm trong dự liệu của anh.
Lôi Lạc Thần liếc nhìn một vòng, anh không nói gì choàng tay qua eo của Storm bước ra khỏi biệt thự Trung gia.
- Chúng ta về.
Storm ngỡ ngàn với hành động của anh, chuyện ở nơi này còn chưa xử lý xong cơ mà.
Lôi Lạc Thần và Storm vừa rời khỏi, Trần Sở Sở cũng chạy nhanh theo.
- An Nhi vừa rồi chị nhìn thấy thoáng qua có một người đàn ông đưa Dương Minh Huy đi.
Nhưng chị không nhìn rõ dung mạo của hắn ta..... thế nhưng....
Trần Sở Sở nói đến đây chợt dừng lại một chút, như cố suy nghĩ ra thêm manh mối.
Nghe Trần Sở Sở nói, bước chân của Storm chợt dừng lại, cô nhìn Trần Sở Sở rồi nhìn sang Lôi Lạc Thần.
Nhìn thấy thần sắc bình thản của anh, Storm biết Lôi Lạc Thần đã biết.
Nghĩ đến điều gì, Trần Sở Sở kích động nói tiếp.
- Đúng rồi!
Chị nhìn thấy trên cánh tay của hắn có một cái hình xăm.
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đã quyết định khi quay trở lại quân trường Hùng Tâm cô phải điều tra rõ.
Lôi Lạc Thần đảo mắt một vòng, anh trầm giọng nói.
- Về trước rồi tính.
Bọn người thần bí này ra vào Trung Gia như chốn không người, đã nói lên thực lực của bọn họ.
Không chừng nhất cử nhất động của mọi người ở đây đều bị họ giám sát.
Nhất Minh nhìn thấy Trần Sở Sở rời đi liền đi chạy theo cô, nhưng mới vừa mới bước được hai bước.
- Nhất Minh giúp tôi đưa bọn họ về!
Bước chân của anh bị lời nói của Kỳ Sơn ngăn lại, ánh mắt tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Trần Sở Sở khuất dần trước mặt anh.
Nhất Minh bắt đắc dĩ quay trở lại cùng với Kỳ Sơn.
Người của Lôi Lạc Thần làm việc vô cung chuyện nghiệp, chỉ trong chốc lát hiện trường đã được xử lý xong.
Kỳ Sơn cho thuộc hạ đưa Trung Nghĩa và Thẩm Gia Quyên đến bệnh viện Thân Ái.
Thiếu Tá đã ra lệnh phải giữ mạng cho bọn họ, nên dù anh không muốn cũng phải làm theo mệnh lệnh của Thiếu Tá.
Đột nhiên những tiếng nổ lớn vang lên khắp nơi.
"Bum........bum......bum....."
Không biết khói từ đâu mà ra, khiến cả đại sảnh rộng lớn lúc này đã bao trùm bởi khói đen dày đặc.
Tắt cả mọi người lập tức trở nên khẩn trương, vì trước mặt họ ngoài khói ra họ không thể nhìn thấy được gì.
Cảm nhận được sự nguy hiểm đến gần, Lôi Lạc Thần nhanh tay ôm Storm nằm xuống mặt đất, tránh cho có người thừa cơ hoảng loạn tập kích bọn họ.
Nhất Minh vươn tay kéo Trần Sở Sở vào lòng, dùng thân mình để che chở cho cô.
Tiếng súng vang lên khắp nơi, khiến mọi người không biết phải tập trung vào nơi nào.
Mặc dù người của Lôi Lạc Thần không nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng họ là những người được huấn luyện tuỳ cơ ứng biến, họ khom người xuống sát mặt đất, cầm súng nhắm về phía Dương Minh Huy mà nã đạn.
"Pằng..... pằng......pằng........"
Thẩm Gia Quyên bị một phiên kinh hoàng, bà hét lên trong sự kinh hãi.
- Ahhhhhhhhh......
Tiếng thét chối tai của Thẩm Gia Quyên, khiến tình hình càng thêm rối loạn.
Trong hoàng cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Trung Nghĩa không quan tâm đến tính mạng của mình, ông lo lắng ôm chặt thân thể run lẩy bẩy của Thẩm Gia Quyên vào lòng.
Thẩm Gia Quyên hoảng hốt ôm chặt ông, đột nhiên bà cảm nhận được thân thể của Trung Nghĩa đột nhiên cứng đờ.
Không cần suy nghĩ Thẩm Gia Quyên cũng biết có chuyện không ổn, bà bắt buộc bản thân của mình phải bình tĩnh lại.
Rối loạn chỉ khiến bà mất đi kiểm soát, bà không quan tâm đến xung quanh hai người lúc này là những viên đạn nguy hiểm, có thể lấy đi mạng sống của bà bắt cứ lúc nào.
Bà đẩy thân thể cao lớn của Trung Nghĩa ra, ánh mắt sợ hãi nhìn ông.
Lúc này sắc mặt của Trung Nghĩa nhìn thật khó coi, ở bên cạnh ông nhiều năm nên chỉ một cái nhíu mày bà cũng đoán được ông đang nghĩ gì.
- Ông có sao không?
Trung Nghĩa nhìn bà mỉm cười lắc đầu, giọng nói yếu ớt của ông vang lên để trấn an bà.
- Không sao, tôi không sao!
Thẩm Gia Quyên để ngoài tai lời nói của ông, bàn tay mềm mại sờ soạng khắp nơi trên thân thể của ông.
Cảm giác chết lặng khi bà chạm vào chất lỏng ấm áp trên vai ông.
Bàn tay run run đưa ra trước mặt, dù bà không thể nhìn rõ nhưng bà vẫn có thể cảm nhận được thứ gì đó dính trên tay bà.
Chất lỏng ấm ấm sền sệt nói cho bà biết, Trung Nghĩa đã bị thương.
Cho dù Thẩm Gia Quyên cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, thế nhưng nước mắt cứ như mưa rơi xuống gương mặt đầy tội lỗi của bà.
Cũng tại bà!
Nếu không phải bà kiên quyết trả thù, bắt buộc ông phải giúp bà thì ông sẽ không bị thương.
Thẩm Gia Quyên cứ ngỡ rằng nước mắt của mình đã vì Mạnh Hùng mà khô cạn từ lâu, nhưng thật không ngờ lúc này bà lại vì Trung Nghĩa mà rơi lệ.
- Trung Nghĩa, tôi....tôi....
Lời nói nghẹn ngào của bà khiến Trung Nghĩa vui đen khó tả, ông vươn tay lau đi những nước mắt nóng hổi trên mặt bà.
- Bà đừng lo, tôi không sao.
Lúc này thân thể của ông đã không thể cầm cự được nữa mà từ từ ngã quỵ xuống.
Thẩm Gia Quyên choàng hai tay qua người ông, ôm chặt ông.
- Đừng...đừng rời xa tôi....
Lúc này bà ước gì thời gian có thể quay trở lại, nếu cho bà lựa chọn một lần nữa, bà sẽ không ngu ngốc cứ khăn khăn ôm trong lòng món nợ, mà vốn dĩ bà sẽ không bao giờ đòi lại được.
"Pằng.....pằng......"
Trong lúc Dương Minh Huy không chú ý, một viên đạn màu bạc kim bất thình lình ghim sâu vào cánh tay của hắn, hắn đau đớn dùng tay còn lại bụm lại miệng vết thương.
Bàn tay to lớn ấn mạnh xuống vết đạn để cầm máu, cảm giác đau đến chết đi sống lại khiến Dương Minh Huy phải nhíu mày, cắn chặt răng cố kiềm chế cơn đau.
Trong lúc mọi người còn đang phản kích, một người thần bí từ đâu xuất hiện, hắn kéo Dương Minh Huy đi.
Dường như hắn đã ẩn núp ở xung quanh từ lâu, chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay.
Theo phản ứng tự nhiên Dương Minh Huy phản kháng lại.
Hai người ra quyền đánh nhau, sức lực của người thần bí không phải hạng vừa, hắn tập kích Dương Minh Huy tới tấp, dùng đôi tay cường tráng chế ngự hai tay của Dương Minh Huy.
Chỉ trong tích tắc hắn đã hoàn toàn khống chế được Dương Minh Huy.
Vào giây phút Dương Minh Huy nghĩ rằng mình sẽ chết chắc, đột
nhiên giọng nói của người thần bí vang lên.
- Muốn trả thù thì mau đi theo tôi.
Nghe người thần bí nói, Dương Minh Huy mới bình tĩnh lại.
Thật ra hắn là địch hay bạn?
Dương Minh Huy ngẫm nghĩ một lúc, là bạn cũng được là dịch cũng chẳng sao, điều quan trọng bây giờ là hắn phải mau rời khỏi nơi này, thà chết trong tay người thần bí còn hơn chết trong tay Lôi Lạc Thần.
Sau khi đưa ra quyết định, Dương Minh Huy chạy bán chết bán sống theo sau người thần bí, theo sự dẫn dắt của người thân bí, Dương Minh Huy đã dễ dàng thoát khỏi biệt thự Trung gia bằng cửa sau.
Khói trong đại sảnh từ từ tan hết, Lôi Lạc Thần cẩn thận đỡ Storm lên.
Hiện ra trước mặt Storm chính là một bãi chiến trường.
Xác chết của mấy tên thuộc hạ của Dương Mẫn, nằm khắp nơi dưới mặt đất, còn Trung Nghĩa thì yếu ớt nằm trong vòng tay của Thẩm Gia Quyên.
Storm đảo mắt một vòng, cô tìm khắp nơi nhưng không thấy Dương Minh Huy đâu, trong lòng thầm nghĩ.
- Chẳng lẽ Dương Minh Huy còn có đồng binh?
Sau khi quan sát một vòng, Storm nhìn sang Lôi Lạc Thần, anh uy nghiêm đứng bên cạnh cô.
Sắc mặt không cảm xúc của anh nói cho cô biết, mọi việc xảy ra đang nằm trong dự liệu của anh.
Lôi Lạc Thần liếc nhìn một vòng, anh không nói gì choàng tay qua eo của Storm bước ra khỏi biệt thự Trung gia.
- Chúng ta về.
Storm ngỡ ngàn với hành động của anh, chuyện ở nơi này còn chưa xử lý xong cơ mà.
Lôi Lạc Thần và Storm vừa rời khỏi, Trần Sở Sở cũng chạy nhanh theo.
- An Nhi vừa rồi chị nhìn thấy thoáng qua có một người đàn ông đưa Dương Minh Huy đi.
Nhưng chị không nhìn rõ dung mạo của hắn ta..... thế nhưng....
Trần Sở Sở nói đến đây chợt dừng lại một chút, như cố suy nghĩ ra thêm manh mối.
Nghe Trần Sở Sở nói, bước chân của Storm chợt dừng lại, cô nhìn Trần Sở Sở rồi nhìn sang Lôi Lạc Thần.
Nhìn thấy thần sắc bình thản của anh, Storm biết Lôi Lạc Thần đã biết.
Nghĩ đến điều gì, Trần Sở Sở kích động nói tiếp.
- Đúng rồi!
Chị nhìn thấy trên cánh tay của hắn có một cái hình xăm.
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đã quyết định khi quay trở lại quân trường Hùng Tâm cô phải điều tra rõ.
Lôi Lạc Thần đảo mắt một vòng, anh trầm giọng nói.
- Về trước rồi tính.
Bọn người thần bí này ra vào Trung Gia như chốn không người, đã nói lên thực lực của bọn họ.
Không chừng nhất cử nhất động của mọi người ở đây đều bị họ giám sát.
Nhất Minh nhìn thấy Trần Sở Sở rời đi liền đi chạy theo cô, nhưng mới vừa mới bước được hai bước.
- Nhất Minh giúp tôi đưa bọn họ về!
Bước chân của anh bị lời nói của Kỳ Sơn ngăn lại, ánh mắt tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Trần Sở Sở khuất dần trước mặt anh.
Nhất Minh bắt đắc dĩ quay trở lại cùng với Kỳ Sơn.
Người của Lôi Lạc Thần làm việc vô cung chuyện nghiệp, chỉ trong chốc lát hiện trường đã được xử lý xong.
Kỳ Sơn cho thuộc hạ đưa Trung Nghĩa và Thẩm Gia Quyên đến bệnh viện Thân Ái.
Thiếu Tá đã ra lệnh phải giữ mạng cho bọn họ, nên dù anh không muốn cũng phải làm theo mệnh lệnh của Thiếu Tá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.