Chương 37: Nam Cường
Lan Hồ Điệp 134
05/08/2019
Người đàn ông trẻ sở hữu gương mặt hoàn mỹ, ngũ quan cân đối tương xứng
hai bên, sống mũi cao rồng, nhân trung rõ rệt, cùng với đôi môi bạc mỏng mím chặt thành đường thẳng.
Trên gương mặt anh tuấn của hắn không hề lộ ra chút biểu cảm gì, cái duy nhất Storm nhìn thấy chính là sự ngạo mạn tỏa ra từ trong ánh mắt sâu thẳm của hắn ta.
Hắn mặc trên người bộ âu phục màu đen, phong thái vương giả ngồi trên chiếc ghế da rộng lớn.
Đứng bên cạnh hắn là hai người đàn ông và một cô gái trẻ, với mái tóc tém, gương mặt của họ giống y như người máy, không một tia cảm xúc.
Storm bị sự thần bí tỏa ra từ trên người đàn ông trước mặt thu hút, trên người hắn tiềm ẩn thứ gì đó vô cùng nguy hiểm, y như con rắn Hoa Cỏ nhỏ với màu sắc rực rỡ, thản nhiên quấn lấy cánh tay của hắn.
Đừng bị sắc đẹp rực rỡ của loài rắn bảy màu này đánh lừa, nó là loài rắn vô cùng nguy hiểm với nọc độc mạnh.
Sau khi quan sát kĩ người đàn ông trước mặt, trong lòng cô hiện lên cảm giác quen thuộc.
Sự quen thuộc này, bất chợt khiến cô không còn sự đề phòng đối với hắn.
Cô khom tới muốn hỏi Lôi Lạc Thần hắn là ai, đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Lôi Lạc Thần vang lên.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Người đàn ông với sắc mặt lạnh tanh đáp.
- Chuyện gì?
Mạnh An Nhi đứng một bên nghe hai người nói chuyện, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Hai người lạnh lùng kiêu ngạo như nhau, nói chuyện cũng cụt ngũn như nhau.
Lôi Lạc Thần không khách khí, nói thẳng vào vấn đề.
- Tôi muốn thông báo với cậu, sáng mai tôi và đồng đội sẽ bay đến đảo Sara.
Gương mặt của người đàn ông không hề biến sắc, dường như hắn đã biết trước việc Lôi Lạc Thần sẽ gọi cho hắn.
Hắn gật đầu một cái, cất giọng đều đều.
- Được, tôi sẽ ra lệnh cho thuộc hạ mở đường!
Nghe những gì người đàn ông kia nói, cô mới biết cậu ấy là ai.
Nam Cường!
Đúng, chính là Nam Cường, mười mấy năm không gặp cậu ấy, cậu ấy đã trưởng thành, và đã là một người đàn ông đẹp trai mạnh mẽ, sự ngông cuồng tỏa ra từ trên người của cậu ấy, so với ba mẹ của cậu ấy có hơn chứ không kém.
Nam Cường vươn cánh tay trái đang được con rắn bảy màu quấn lấy lên, ra hiệu cho thuộc hạ.
Cô gái trẻ phía sau lập tức hiểu ý, cúi đầu nhận lệnh.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Cô gái cung kính đáp.
Nam Cường trầm mặc trong giây lát, hắn thản nhiên dùng tay phải vuốt ve đầu con rắn trên tay trái.
Đột nhiên hắn cất giọng lạnh lùng.
- Cậu cần tôi giúp gì không?
Lôi Lạc Thần lắc đầu từ chối.
- Không làm phiền đến cậu.
Trong lúc Nam Cường nói chuyện với Lôi Lạc Thần, con rắn bảy màu trên tay hắn nhìn thấy sát khí tỏa ra từ trong ánh mắt của Lôi Lạc Thần.
Con rắn độc đột nhiên mở miệng giơ răng nanh sắt nhọn chứa đựng nọc độc, như muốn phục kích Lôi Lạc Thần, để bảo vệ cho chủ nhân của nó.
Nam Cường cảm nhận được sát khí tỏa ra từ con rắn, hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nó, muốn trấn an con rắn độc.
Lôi Lạc Thần thật sự hiếu kì về Nam Cường, cậu em rể tuơng lai này của mình.
Luc nhỏ anh từng nghe ba mẹ nhắc đến chuyện, hôn ước giữa Lạc Tuyết và Nam Cường.
Thế nhưng hôm nay nhìn vào cử chỉ lạnh lùng của Nam Cường, anh không thể tưởng tượng được việc Lạc Tuyết và Nam Cường sống chung với nhau.
Storm bị sự quyến rũ của con rắn bảy màu trên tay Nam Cường mê hoặc, loài rắn tuy mang trong mình nọc độc chết người, nhưng lại vô cùng trung thành với chủ nhân.
Trong lúc Storm đang chăm chú vào con rắn bảy màu, đột nhiên màn hình trước mặt họ chớp một cái, chuyển sang màu đen.
Nam Cường biến mất trước mặt cô, Storm còn chưa kịp nói gì với cậu ấy.
Sau khi giải quyết xong vấn đề mượn đường, Lôi Lạc Thần đưa cô đến văn phòng riêng của anh.
Căn phòng này ngoài Kỳ Sơn ra, không ai được phép bước vào.
Hai người vừa bước vào trong, cánh cửa tự động làm bằng kính sau lưng họ lập tức khép chặt lại.
Anh ung dung bước tới chiếc ghế sofa màu đen đặt ngay chính giữa phòng ngồi xuống, cô thận trọng bước theo sau anh.
Bước vào phòng cô nhanh chóng quan sát một vòng, căn phòng này giống y như thư phòng ở biệt thự Lôi Viên.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô Lôi Lạc Thần dùng tay vỗ vỗ lên ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Mạnh An Nhi nhìn anh, buớc vào phòng cô cảm giác được Lôi Lạc Thần đã buông xuống bộ mặt lạnh lùng xa cách của ngày thường, trở lại anh Lạc Thần dịu dàng ấm áp của cô.
Lúc này anh ngồi trên chiếc ghế sofa với tư thế vô cùng thoải mái, chân này bắt chéo chân kia, tay ung dung đặt trên thành ghế sofa.
Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh anh, một tay anh choàng qua eo cô, tay còn lại vươn tới cầm lên cái điều khiển trên bàn.
Không biết anh ấn vào nút gì trên cái điều khiển, đột nhiên bức tường kính trước mặt chuyển sang màu đen.
Lúc này bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong căn phòng, nhưng bên trong lại có thể quan sát mọi thứ đang diễn ra bên ngoài.
Storm nhìn anh, không biết vì sao cô lại có cảm giác phía sau thân phận Thiếu Tá của anh, còn có một thân phận khác.
Nhìn thấu tâm tư của cô, Lôi Lạc Thần trầm giọng giải thích.
- Thật ra sáu năm trước Đại Tướng đến tìm anh, muốn anh gia nhập vào quân đội, mực đích không chỉ đơn giản là một quân nhân.
Đại Tướng muốn anh dung năng khiếu hacking của mình, để khống chế toàn bộ mạng lưới thông tin và an ninh của Thành Phố S.
Anh và Đại Tướng có hiệp định, ở trong quân trường anh sẽ bí mật thành lập một đội ngũ hacker của riêng mình, gọi là " Soul".
Soul là đội hacker ẩn mình dưới cái bóng của Thiếu Tá Lôi.
Lôi Lạc Thần nói đến đây, mấy ngon tay thon dài đang đặt trên thành ghế, bất giác làm động tác nhịp nhịp theo thiết tấu.
Mạnh An Nhi thật kiên nhẫn, nghe anh nói tiếp.
- Thuộc hạ của anh, được đích thân anh chỉ huy phân phối mệnh lệnh.
Trong tay anh nắm giữ những phương trình hacking tối tân nhất và cả Iris cũng đang được dùng để bảo vệ cơ mật của quốc gia.
Anh đồng ý với Đại Tướng chuyện "Soul" phải giữ tuyệt mật, chỉ cần Soul có thể ngăn ngừa sự xâm nhập của những quốc gia thù địch và những tổ chức khủng bố thì Đại Tướng sẽ không quản những gì anh làm.
Thì ra là vậy!
Cô nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói.
- Em không biết ước mơ của anh là gì, em chỉ biết dù anh muốn làm gì đi chăng nữa, em cũng sẽ ủng hộ anh.
Ánh mắt sắc bén của anh đang nhìn về phía trước đột nhiên nhìn cô, sự dịu dàng tỏa ra từ trong mắt anh khiến trái tim cô thổn thức.
Anh biết ở trên thế gian này ngoài ba me và Lạc Tuyết ra, cô chính là người duy nhất anh có thể tin tưởng.
Nhưng thật kì lạ, bây giờ cô đã ở bên cạnh anh, nhưng nỗi bất an trong lòng anh lại càng gia tăng.
Lúc trước anh không có nhược điểm để kẻ khác công kích, bây giờ cô đã là nhược điểm của anh.
Trên gương mặt anh tuấn của hắn không hề lộ ra chút biểu cảm gì, cái duy nhất Storm nhìn thấy chính là sự ngạo mạn tỏa ra từ trong ánh mắt sâu thẳm của hắn ta.
Hắn mặc trên người bộ âu phục màu đen, phong thái vương giả ngồi trên chiếc ghế da rộng lớn.
Đứng bên cạnh hắn là hai người đàn ông và một cô gái trẻ, với mái tóc tém, gương mặt của họ giống y như người máy, không một tia cảm xúc.
Storm bị sự thần bí tỏa ra từ trên người đàn ông trước mặt thu hút, trên người hắn tiềm ẩn thứ gì đó vô cùng nguy hiểm, y như con rắn Hoa Cỏ nhỏ với màu sắc rực rỡ, thản nhiên quấn lấy cánh tay của hắn.
Đừng bị sắc đẹp rực rỡ của loài rắn bảy màu này đánh lừa, nó là loài rắn vô cùng nguy hiểm với nọc độc mạnh.
Sau khi quan sát kĩ người đàn ông trước mặt, trong lòng cô hiện lên cảm giác quen thuộc.
Sự quen thuộc này, bất chợt khiến cô không còn sự đề phòng đối với hắn.
Cô khom tới muốn hỏi Lôi Lạc Thần hắn là ai, đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Lôi Lạc Thần vang lên.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Người đàn ông với sắc mặt lạnh tanh đáp.
- Chuyện gì?
Mạnh An Nhi đứng một bên nghe hai người nói chuyện, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Hai người lạnh lùng kiêu ngạo như nhau, nói chuyện cũng cụt ngũn như nhau.
Lôi Lạc Thần không khách khí, nói thẳng vào vấn đề.
- Tôi muốn thông báo với cậu, sáng mai tôi và đồng đội sẽ bay đến đảo Sara.
Gương mặt của người đàn ông không hề biến sắc, dường như hắn đã biết trước việc Lôi Lạc Thần sẽ gọi cho hắn.
Hắn gật đầu một cái, cất giọng đều đều.
- Được, tôi sẽ ra lệnh cho thuộc hạ mở đường!
Nghe những gì người đàn ông kia nói, cô mới biết cậu ấy là ai.
Nam Cường!
Đúng, chính là Nam Cường, mười mấy năm không gặp cậu ấy, cậu ấy đã trưởng thành, và đã là một người đàn ông đẹp trai mạnh mẽ, sự ngông cuồng tỏa ra từ trên người của cậu ấy, so với ba mẹ của cậu ấy có hơn chứ không kém.
Nam Cường vươn cánh tay trái đang được con rắn bảy màu quấn lấy lên, ra hiệu cho thuộc hạ.
Cô gái trẻ phía sau lập tức hiểu ý, cúi đầu nhận lệnh.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Cô gái cung kính đáp.
Nam Cường trầm mặc trong giây lát, hắn thản nhiên dùng tay phải vuốt ve đầu con rắn trên tay trái.
Đột nhiên hắn cất giọng lạnh lùng.
- Cậu cần tôi giúp gì không?
Lôi Lạc Thần lắc đầu từ chối.
- Không làm phiền đến cậu.
Trong lúc Nam Cường nói chuyện với Lôi Lạc Thần, con rắn bảy màu trên tay hắn nhìn thấy sát khí tỏa ra từ trong ánh mắt của Lôi Lạc Thần.
Con rắn độc đột nhiên mở miệng giơ răng nanh sắt nhọn chứa đựng nọc độc, như muốn phục kích Lôi Lạc Thần, để bảo vệ cho chủ nhân của nó.
Nam Cường cảm nhận được sát khí tỏa ra từ con rắn, hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nó, muốn trấn an con rắn độc.
Lôi Lạc Thần thật sự hiếu kì về Nam Cường, cậu em rể tuơng lai này của mình.
Luc nhỏ anh từng nghe ba mẹ nhắc đến chuyện, hôn ước giữa Lạc Tuyết và Nam Cường.
Thế nhưng hôm nay nhìn vào cử chỉ lạnh lùng của Nam Cường, anh không thể tưởng tượng được việc Lạc Tuyết và Nam Cường sống chung với nhau.
Storm bị sự quyến rũ của con rắn bảy màu trên tay Nam Cường mê hoặc, loài rắn tuy mang trong mình nọc độc chết người, nhưng lại vô cùng trung thành với chủ nhân.
Trong lúc Storm đang chăm chú vào con rắn bảy màu, đột nhiên màn hình trước mặt họ chớp một cái, chuyển sang màu đen.
Nam Cường biến mất trước mặt cô, Storm còn chưa kịp nói gì với cậu ấy.
Sau khi giải quyết xong vấn đề mượn đường, Lôi Lạc Thần đưa cô đến văn phòng riêng của anh.
Căn phòng này ngoài Kỳ Sơn ra, không ai được phép bước vào.
Hai người vừa bước vào trong, cánh cửa tự động làm bằng kính sau lưng họ lập tức khép chặt lại.
Anh ung dung bước tới chiếc ghế sofa màu đen đặt ngay chính giữa phòng ngồi xuống, cô thận trọng bước theo sau anh.
Bước vào phòng cô nhanh chóng quan sát một vòng, căn phòng này giống y như thư phòng ở biệt thự Lôi Viên.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô Lôi Lạc Thần dùng tay vỗ vỗ lên ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Mạnh An Nhi nhìn anh, buớc vào phòng cô cảm giác được Lôi Lạc Thần đã buông xuống bộ mặt lạnh lùng xa cách của ngày thường, trở lại anh Lạc Thần dịu dàng ấm áp của cô.
Lúc này anh ngồi trên chiếc ghế sofa với tư thế vô cùng thoải mái, chân này bắt chéo chân kia, tay ung dung đặt trên thành ghế sofa.
Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh anh, một tay anh choàng qua eo cô, tay còn lại vươn tới cầm lên cái điều khiển trên bàn.
Không biết anh ấn vào nút gì trên cái điều khiển, đột nhiên bức tường kính trước mặt chuyển sang màu đen.
Lúc này bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong căn phòng, nhưng bên trong lại có thể quan sát mọi thứ đang diễn ra bên ngoài.
Storm nhìn anh, không biết vì sao cô lại có cảm giác phía sau thân phận Thiếu Tá của anh, còn có một thân phận khác.
Nhìn thấu tâm tư của cô, Lôi Lạc Thần trầm giọng giải thích.
- Thật ra sáu năm trước Đại Tướng đến tìm anh, muốn anh gia nhập vào quân đội, mực đích không chỉ đơn giản là một quân nhân.
Đại Tướng muốn anh dung năng khiếu hacking của mình, để khống chế toàn bộ mạng lưới thông tin và an ninh của Thành Phố S.
Anh và Đại Tướng có hiệp định, ở trong quân trường anh sẽ bí mật thành lập một đội ngũ hacker của riêng mình, gọi là " Soul".
Soul là đội hacker ẩn mình dưới cái bóng của Thiếu Tá Lôi.
Lôi Lạc Thần nói đến đây, mấy ngon tay thon dài đang đặt trên thành ghế, bất giác làm động tác nhịp nhịp theo thiết tấu.
Mạnh An Nhi thật kiên nhẫn, nghe anh nói tiếp.
- Thuộc hạ của anh, được đích thân anh chỉ huy phân phối mệnh lệnh.
Trong tay anh nắm giữ những phương trình hacking tối tân nhất và cả Iris cũng đang được dùng để bảo vệ cơ mật của quốc gia.
Anh đồng ý với Đại Tướng chuyện "Soul" phải giữ tuyệt mật, chỉ cần Soul có thể ngăn ngừa sự xâm nhập của những quốc gia thù địch và những tổ chức khủng bố thì Đại Tướng sẽ không quản những gì anh làm.
Thì ra là vậy!
Cô nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói.
- Em không biết ước mơ của anh là gì, em chỉ biết dù anh muốn làm gì đi chăng nữa, em cũng sẽ ủng hộ anh.
Ánh mắt sắc bén của anh đang nhìn về phía trước đột nhiên nhìn cô, sự dịu dàng tỏa ra từ trong mắt anh khiến trái tim cô thổn thức.
Anh biết ở trên thế gian này ngoài ba me và Lạc Tuyết ra, cô chính là người duy nhất anh có thể tin tưởng.
Nhưng thật kì lạ, bây giờ cô đã ở bên cạnh anh, nhưng nỗi bất an trong lòng anh lại càng gia tăng.
Lúc trước anh không có nhược điểm để kẻ khác công kích, bây giờ cô đã là nhược điểm của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.