Chương 59: Thông tin
Lan Hồ Điệp 134
25/10/2019
Nhìn thấy sắc mặt tự trách của Kỳ Sơn, Lôi Lạc Thần lên tiếng giải thích.
- Nhất Minh, Dương Minh Huy này thân thế không đơn giản.
Nếu tôi đoán không lầm, thì sự việc diễn ra ngày hôm nay là do hắn an bày.
Không hiểu vì sao nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng Storm hiện lên dự cảm chẳng lành.
Họ là ai?
Sao lại tốn nhiều tâm trí để lấy mạng cô cho bằng được.
Cô suy nghĩ rất nhiều, biết mình tính khí không tốt, nhưng cũng chưa từng làm hại đến ai.
Cô nhìn Lôi Lạc Thần thận trọng nói.
- Lạc Thần, em cảm giác rằng tiếp theo sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Lôi Lạc Thần hiểu được tâm tư của cô, bàn tay rộng lớn vươn tới nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Storm nói với giọng đầy kiên định.
- Em yên tâm, có anh bên cạnh mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Bàn tay Storm đang ở trong vòng tay của anh chợt siết chặt lại, môi nhếch lên thành một nụ cười trấn an.
- Em biết, nên em không hề bận tâm.
Ngòai mặt Storm tỏ ra không quan tâm nhưng trên thực tế trong lòng cô rất sợ, cô không sợ cho bản thân của mình, ngược lại cô sợ anh sẽ vì cô mà gặp nguy hiểm.
Sau khi Lôi Lạc Thần liên lạc với Trung Tá La Thành báo cáo lại tình hình trên đảo, ngay lập tức có người đến đón họ trở về ngay.
Về đến quân trường Hùng Tâm, mọi người được trở về nhà xả hơi một tuần.
Riêng Lôi Lạc Thần, anh còn có chuyện cần phải đích thân xử lý, nên một mình quay trở lại tổng bộ của Soul.Vừa bước vào cửa thuộc hạ của anh lập tức nghiêm trang hành lễ.
- Thủ lĩnh.
Họ vừa nói vừa cung kính cúi người một cái.
Lôi Lạc Thần vẫy tay ra hiệu cho họ giải tán, anh đi thẳng vào phòng thu thập tình báo.
Cô gái trẻ nhìn thấy anh lập tức đứng lên bước sang một bên, nhường lại máy chủ cho anh dùng.
Lôi Lạc Thần không quan tâm đến đám thuộc hạ, anh ung dung ngồi xuống cái ghế trống trước mặt.
Bàn tay mạnh mẽ cùng với những ngón tay thon dài thành thạo thao tác trên bàn phím máy vi tính.
Một lúc sau trên màn hình hiện lên một dẫy mật mã, với người bình thường thì không hiểu đó là gì nhưng với một hacker, từng con số từng code đều có ý nghĩa riêng của nó.
Thuộc hạ của anh không biết anh đang hack vào tài liệu gì, hay đang tìm thông tinh gì, nhưng họ biết một điều những thông tin này được một thế lực lớn, hoặc chuyên gia hacker cố tình che giấu, bằng không với năng lực của thủ lĩnh, sẽ không mất nhiều công sức đến như vậy.
Đám thuộc hạ đứng bên cạnh, bị thần sắc âm u của Lôi Lạc Thần làm cho kinh hãi, họ khẩn trương đến độ trán lấm tấm mồ hô.
Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng trên màn hình đen trước mặt cũng hiện lên từ Soul màu trắng.
"SOUL"
Nhìn thấy thủ lĩnh đã thành công, họ mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nhìn thấy tốc độ bàn tay của thủ lĩnh thao tác trên bàn phím, khiến họ thở cũng không dám thở mạnh chỉ sợ kinh động đến thủ lĩnh.
Không biết thủ lĩnh đã đọc được tài liệu gì trên màn hình, sắc mặt lại trở nên tồi tệ đến như vậy.
Lôi Lạc Thần đột nhiên đứng bật dậy, chiếc ghế vì hành động của anh bị đẩy mạnh về phía sau.
Anh khom tới lấy cái USB đang cắm vào trong máy vi tính ra, đút vào trong túi quần tây của mình vội vàng rời khỏi tổng bộ của Soul.Hành động của anh khiến đám thuộc hạ bất ngờ, trong đầu họ thủ lĩnh luôn là một người trầm tĩnh dù trời có sụp xuống sắc mặt cũng không thay đổi.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe, anh lấy điện thoại di động trong túi quần tây ra bấm một vẫy số.
Điện thoại vừa đỗ chuông người bên kia lập tức nhận mấy, dường như người bên kia đang cầm sẵn chiếc điện thoại trên tay chờ anh gọi đến.
Giọng nói đều đều của người đàn ông vang lên trong điện thoại.
- Lạc Thần, cậu tìm chủ nhân có chuyện gì?
Điện thọai của Mạnh Hùng đều do
Trần Siêu nghe máy, chỉ khi nhìn thấy số của Kiều Nhi thì Trần Siêu sẽ đưa điện thoại trực tiếp cho Mạnh Hùng.
Lôi Lạc Thần biết những gì mình vừa mới tra được rất hệ trọng, nên bác Mạnh chính là người anh phải tìm đến.
- Chú Trần tôi muốn gặp bác Mạnh.
Mạnh Hùng ngồi trên ghế lớn sau bàn làm việc, tay theo thói quen mâng mê điếu cigar cuba, nghe Trần Siêu nói Mạnh Hùng gật đầu một cái, ánh mắt thâm thuý nhìn vào tia lửa đang chập chờn cháy trên điếu cigar.
Nhìn thấy sự đồng ý của chủ nhân, Trần Siêu lập tức đáp.
- Được, bảy giờ tối nay tại quán bar Night Angel.
Lôi Lạc Thần cúp máy, đút điện thoại di động lại vào trong túi quần tây của mình, tiện tay cầm lấy chiếc chìa khoá thông minh, đi thẳng đến chiếc xe Lamborghini màu đen trước mặt.
Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Lôi Lạc Thần ấn vào nút mở cửa trên chìa khoá, cánh cửa bên tài xế lập tức được mở ra.
Thân hình cao lớn khom nhẹ ngồi vào vị trí lái, sau khi cài dây an toàn, chân lập tức ấn vào cần ga, chiếc xe như mũi tên lao thẳng về hướng cổng lớn.
Mấy tên quân nhân gát cổng nhìn thấy xe của Thiếu Tá tiến đến, tốc độ vẫn nhanh không hề có dấu hiệu giảm lại, họ vội vàng ấn nút mở cổng, cánh cổng lớn bằng sắt vừa hé ra, chiếc xe thể thao chạy nhanh qua trước mặt họ, nhanh đến nỗi họ chưa kịp nhìn rõ người cầm tay lái có phải là Thiếu Tá hay không.
Thế nhưng không cần nhìn họ cũng biết vì chiếc xe đó là con cưng của Thiếu Tá, ngoài anh ra không ai được phép chạm vào.
- Nhất Minh, Dương Minh Huy này thân thế không đơn giản.
Nếu tôi đoán không lầm, thì sự việc diễn ra ngày hôm nay là do hắn an bày.
Không hiểu vì sao nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng Storm hiện lên dự cảm chẳng lành.
Họ là ai?
Sao lại tốn nhiều tâm trí để lấy mạng cô cho bằng được.
Cô suy nghĩ rất nhiều, biết mình tính khí không tốt, nhưng cũng chưa từng làm hại đến ai.
Cô nhìn Lôi Lạc Thần thận trọng nói.
- Lạc Thần, em cảm giác rằng tiếp theo sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Lôi Lạc Thần hiểu được tâm tư của cô, bàn tay rộng lớn vươn tới nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Storm nói với giọng đầy kiên định.
- Em yên tâm, có anh bên cạnh mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Bàn tay Storm đang ở trong vòng tay của anh chợt siết chặt lại, môi nhếch lên thành một nụ cười trấn an.
- Em biết, nên em không hề bận tâm.
Ngòai mặt Storm tỏ ra không quan tâm nhưng trên thực tế trong lòng cô rất sợ, cô không sợ cho bản thân của mình, ngược lại cô sợ anh sẽ vì cô mà gặp nguy hiểm.
Sau khi Lôi Lạc Thần liên lạc với Trung Tá La Thành báo cáo lại tình hình trên đảo, ngay lập tức có người đến đón họ trở về ngay.
Về đến quân trường Hùng Tâm, mọi người được trở về nhà xả hơi một tuần.
Riêng Lôi Lạc Thần, anh còn có chuyện cần phải đích thân xử lý, nên một mình quay trở lại tổng bộ của Soul.Vừa bước vào cửa thuộc hạ của anh lập tức nghiêm trang hành lễ.
- Thủ lĩnh.
Họ vừa nói vừa cung kính cúi người một cái.
Lôi Lạc Thần vẫy tay ra hiệu cho họ giải tán, anh đi thẳng vào phòng thu thập tình báo.
Cô gái trẻ nhìn thấy anh lập tức đứng lên bước sang một bên, nhường lại máy chủ cho anh dùng.
Lôi Lạc Thần không quan tâm đến đám thuộc hạ, anh ung dung ngồi xuống cái ghế trống trước mặt.
Bàn tay mạnh mẽ cùng với những ngón tay thon dài thành thạo thao tác trên bàn phím máy vi tính.
Một lúc sau trên màn hình hiện lên một dẫy mật mã, với người bình thường thì không hiểu đó là gì nhưng với một hacker, từng con số từng code đều có ý nghĩa riêng của nó.
Thuộc hạ của anh không biết anh đang hack vào tài liệu gì, hay đang tìm thông tinh gì, nhưng họ biết một điều những thông tin này được một thế lực lớn, hoặc chuyên gia hacker cố tình che giấu, bằng không với năng lực của thủ lĩnh, sẽ không mất nhiều công sức đến như vậy.
Đám thuộc hạ đứng bên cạnh, bị thần sắc âm u của Lôi Lạc Thần làm cho kinh hãi, họ khẩn trương đến độ trán lấm tấm mồ hô.
Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng trên màn hình đen trước mặt cũng hiện lên từ Soul màu trắng.
"SOUL"
Nhìn thấy thủ lĩnh đã thành công, họ mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nhìn thấy tốc độ bàn tay của thủ lĩnh thao tác trên bàn phím, khiến họ thở cũng không dám thở mạnh chỉ sợ kinh động đến thủ lĩnh.
Không biết thủ lĩnh đã đọc được tài liệu gì trên màn hình, sắc mặt lại trở nên tồi tệ đến như vậy.
Lôi Lạc Thần đột nhiên đứng bật dậy, chiếc ghế vì hành động của anh bị đẩy mạnh về phía sau.
Anh khom tới lấy cái USB đang cắm vào trong máy vi tính ra, đút vào trong túi quần tây của mình vội vàng rời khỏi tổng bộ của Soul.Hành động của anh khiến đám thuộc hạ bất ngờ, trong đầu họ thủ lĩnh luôn là một người trầm tĩnh dù trời có sụp xuống sắc mặt cũng không thay đổi.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe, anh lấy điện thoại di động trong túi quần tây ra bấm một vẫy số.
Điện thoại vừa đỗ chuông người bên kia lập tức nhận mấy, dường như người bên kia đang cầm sẵn chiếc điện thoại trên tay chờ anh gọi đến.
Giọng nói đều đều của người đàn ông vang lên trong điện thoại.
- Lạc Thần, cậu tìm chủ nhân có chuyện gì?
Điện thọai của Mạnh Hùng đều do
Trần Siêu nghe máy, chỉ khi nhìn thấy số của Kiều Nhi thì Trần Siêu sẽ đưa điện thoại trực tiếp cho Mạnh Hùng.
Lôi Lạc Thần biết những gì mình vừa mới tra được rất hệ trọng, nên bác Mạnh chính là người anh phải tìm đến.
- Chú Trần tôi muốn gặp bác Mạnh.
Mạnh Hùng ngồi trên ghế lớn sau bàn làm việc, tay theo thói quen mâng mê điếu cigar cuba, nghe Trần Siêu nói Mạnh Hùng gật đầu một cái, ánh mắt thâm thuý nhìn vào tia lửa đang chập chờn cháy trên điếu cigar.
Nhìn thấy sự đồng ý của chủ nhân, Trần Siêu lập tức đáp.
- Được, bảy giờ tối nay tại quán bar Night Angel.
Lôi Lạc Thần cúp máy, đút điện thoại di động lại vào trong túi quần tây của mình, tiện tay cầm lấy chiếc chìa khoá thông minh, đi thẳng đến chiếc xe Lamborghini màu đen trước mặt.
Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Lôi Lạc Thần ấn vào nút mở cửa trên chìa khoá, cánh cửa bên tài xế lập tức được mở ra.
Thân hình cao lớn khom nhẹ ngồi vào vị trí lái, sau khi cài dây an toàn, chân lập tức ấn vào cần ga, chiếc xe như mũi tên lao thẳng về hướng cổng lớn.
Mấy tên quân nhân gát cổng nhìn thấy xe của Thiếu Tá tiến đến, tốc độ vẫn nhanh không hề có dấu hiệu giảm lại, họ vội vàng ấn nút mở cổng, cánh cổng lớn bằng sắt vừa hé ra, chiếc xe thể thao chạy nhanh qua trước mặt họ, nhanh đến nỗi họ chưa kịp nhìn rõ người cầm tay lái có phải là Thiếu Tá hay không.
Thế nhưng không cần nhìn họ cũng biết vì chiếc xe đó là con cưng của Thiếu Tá, ngoài anh ra không ai được phép chạm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.