Chương 67: Trung Nghĩa
Lan Hồ Điệp 134
08/12/2019
Trong phòng tỏng tài tại ngân hàng Mạnh Thị, Mạnh Hùng một thân âu phục
màu đen ngồi thoải mái trên chiếc ghế da đắt tiền sau cái bàn việc làm
bằng gỗ quý giá, tay theo thối quen mân mê điếu cigar Cuba.
Tiền, quyền lực quả thật là hai điều mà người đàn ông nào cũng muốn nắm trong tay.
Anh đưa điếu cigar đến mép môi hít vào một hơi thật sâu rồi nhã ra làn khói đen dầy đặt, bàn tay rộng lớn vươn tới dịu điếu cigar gần cháy hết vào trong cái gạn tàn thủy tinh trước mặt.
Mạnh Hùng đứng lên thản nhiên bước tới đứng trước cửa sổ nhìn ra bầu trời màu vàng cam bên ngoài, cửa sổ sát mật đất giống y như một bức tường kính ngăn giữa anh và phong cảnh bên ngoài.
Tia nắng hoàng hôn rọi thẳng vào thân hình cao lớn của anh, tạo thành một cái bóng đen nhìn vào thật kiêu ngạo.
Anh sở hữu toà cao óc cao nhất Thành Phố S, ngồi trong căn phòng rộng lớn nhất, ngấm nhìn cả cái thành phố dưới chân anh.
Anh thật tự hào vì quyền lực trong tay anh là vô hạng, anh không chỉ có tiền có quyền, mà còn có cả tình yêu.
Cuộc đời này của Mạnh Hùng anh đã không còn gì để hối tiết.
Không gian tĩnh mịch đột nhiên bị quấy nhiễu.
"Cốc.....cốc.....cốc.....
Tiếng gõ cửa không lớn không nhỏ vang lên, khiến Mạnh Hùng lúc này đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ trầm giọng lên tiếng.
- Vào đi.
Ngay sau đó cánh cửa phòng được ai đó đẩy ra.
Trần Siêu với vẻ mặt vô cùng thận trọng, trên tay cầm tập hồ sơ bước vào, bước chân của anh dừng lại trước bàn làm việc cúi đầu cung kính.
- Chủ nhân thuộc hạ đã điều tra được, người tiếp cận với phu nhân chính là cánh tay đắc lực của Trung Nghĩa.
Sắc mặt của Mạnh Hùng đột nhiên thay đổi, ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm, anh xoay người lại nhìn Trần Siêu.
Trần Siêu liền hiểu ý tiếp tục báo cáo.
- Trung Nghĩa là người vừa mới đảm nghiệm chức vị phó thủ tướng của Thành Phố S.
Người trong xã hội thường gọi ông ta với cái tên Trung Tiên Sinh, tiếng tâm của ông ta không chỉ dừng lại ở vị trí phó thủ Tướng mà vì cái danh hiệu đại luật sư trước đây của ông.
Lúc này Mạnh Hùng mới hiểu, thì ra là bậc tiền bối trong ngành luật thảo nào khi cấp dưới của ông ta đến tìm Kiều Nhi, cô không hề do dự mà nhận lời mời ngay.
Sắc mặt của anh trở nên nghiêm túc hẳn lên, chỉ cần đó là chuyện liên quan đến Kiều Nhi là anh lập tức trở nên căn thẳng một cách lạ lùng.
Anh bất giác quay người lại nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp của vừa rồi chỉ trong chốc lát đã được thay thết bởi bầu trời ảm đạm.
Mạnh Hùng đứng đút hai tay vào trong túi quần tây của mình, anh không nói gì ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng về phía trước.
Trần Siêu hiểu ý lặng lẽ đứng sang một bên chờ lệnh.
Căn phòng rộng một ngàn mét vuông lúc này thật yên tĩnh, tĩnh lặng đến nỗi Trần Siêu có thể nghe được tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc tích tắc bên tai anh.
Mặc dù thời gian trôi qua rất lâu thế nhưng Trần Siêu vẫn kiên nhẫn đứng đó, trách nhiệm của anh là ở bên cạnh bảo vệ cho chủ nhân.
Mạnh Hùng ngẫm nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra quan hệ giữa Trung Nghĩa và Thẩm Gia Quyên là gì.
Điều kỳ lạ nhất là thân thế của Trung Nghĩa sạch như tờ giấy trắng, ông ta luôn hành sự quang minh chính đại không một điểm dơ.
Mạnh Hùng bất giác nhìn vào cái đồng hồ Omega đeo trên cổ tay, đã tám giờ tối chắc Kiều Nhi đang chờ anh về.
Mạnh Hùng cùng với Trần Siêu quay trở về Mạnh Viên, trong lòng phiền muộn.
Bước vào cửa chính, người giúp việc đứng hai bên cúi người chào anh.
Mạnh Hùng vẫy tay bảo họ lui xuống, lúc này trong mắt anh chỉ có người phụ nữ trên người mặc nộ đồ ngủ lụa màu trắng ngồi trên ghế sofa ở trong phòng khách xem TV, bên ngoài nhìn vào cứ ngỡ Kiều Nhi đang xem phim nhưng trên thực tế là cô đang chờ Mạnh Hùng về.
Vừa nhìn thấy Kiều Nhi tâm tình của
Mạnh Hùng lập tức trở nên thoải mái hơn.
Kỳ thật người phụ nữ này luôn có sự ẩn hưởng lớn đến anh.
Nếu đổi lại chuyện này không liên quan đến Kiều Nhi, anh sẽ không ngần ngại mà để Lôi Lạc Thần đại khai sát giới.
Mạnh Hùng xoay mặt lại nhìn Trần Siêu lúc này đang bước sau anh.
- Cậu về trước đi.
Trần Siêu cúi đầu nhận lệnh.
- Vậy thuộc hạ về trước.
Trần Siêu nói xong anh nhìn Kiều Nhi
cung kính gật đầu chào một cái rồi mới rời đi.
Kiều Nhi lịch sự gật đầu chào Trần Siêu, ánh mắt sắc bén lập tức chuyển lên người của Mạnh Hùng.
Nhìn thấy Mạnh Hùng thần sắc mệt mỏi, cô nhìn anh mỉm cười.
Nụ cười của cô là liều thuốc an thần tốt nhất đối với anh.
Kiều Nhi tao nhã đứng lên giúp anh cởi bỏ áo vest, cô thuận tay đưa áo khoát cho người giúp việc lúc này đang cung kính đứng bên cạnh chờ lệnh, họ lịch sự đưa hai tay ra nhận lấy chiếc áo đắt tiền từ trên tay cô rồi tự giác lui ra ngoài.
Mạnh Hùng ngồi xuống ghế sofa, ngay lập tức quản gia Nghiêm trên tay cầm tách trà giải rượu còn đang bốc khỏi mời anh.
Mạnh Hùng yêu thương nhìn Kiều Nhi, cô vẫn chu đáo như ngày nào.
Biết mỗi khi anh ra ngoài xã giao đều uống rượu.
Anh vươn tay nhận lấy tách trà, đưa đến môi thổi nhẹ rồi mới hớp một ngụm.
Kiều Nhi nhìn anh đắm đuối, không hiểu vì sao hai người ở bên nhau lâu như vậy, nhưng trên người anh vẫn tỏa ra sự thu hút như ngày nào.
Dáng vẻ phong lưu, ánh mắt sắc bén trầm tĩnh, vẻ mặt đẹp trai khiến cô nhìn hoài không chán.
- Anh lên lầu tắm đi, rồi nghỉ ngơi sớm.
Cô biết hôm nay ở công ty có một buổi hội nghị kéo dài bốn tiếng, chiều còn phải ra ngoài để gặp mặt đối tác chắc anh rất mệt.
Mạnh Hùng ngồi yên đó, sự đắng đo loé lên trong ánh mắt anh khiến Kiều Nhi nghi ngờ.
- Anh có chuyện muốn nói với em?
Thật ra Kiều Nhi không hỏi anh mà là khẳng định, cô là một người với tầm quan sát cao nên chỉ cần một cái nhíu mày là cô biết ngay anh có tâm sự.
Anh đặt tách trà trên tay lên cái bàn thủy tinh trước mặt, tay ung dung choàng qua vai cô.
Bàn tay rộng lớn vuốt ve nhẹ nhàn vai cô, một lúc sau anh mới cất giọng trầm trầm.
- Em có thể không tham gia buổi tiệc chào đoán những nhà lãnh tụ được không?
Nghe Mạnh Hùng nói, Kiều Nhi khó hiểu nhìn anh.
- Tại sao?
Cô là người làm việc rất nghiêm túc, nếu đã hứa tham gia thì dù có chết cũng phải dự.
Mạnh Hùng không muốn cô lo lắng nên đã không nói cho cô biết những gì Lôi Lạc Thần và Trần Siêu đã điều tra được.
Mời cô tham gia buổi tiệc là nằm trong kế hoạch trả thù của bọn họ.
Họ muốn làm hại đến những người anh yêu thương nhất.
Kỳ thật tận sâu trong lòng anh không muốn Kiều Nhi nghĩ lại chuyện của trước đây, nhất là những chuyện có liên quan đến Mạnh Khang.
Mạnh Hùng làm mặt tĩnh anh cười tươi nói.
- Không có gì, hôm đó anh phải ra nước ngoài công tác nên không thể đi cùng em. Anh không muốn em đi một mình, anh không thích mấy người đàn ông khác ngắm nhìn vợ của anh.
Kiều Nhi cười tươi, đánh nhẹ vào tay anh nói.
- Không đường hoàng chút nào.
Kiều Nhi vừa nói xong, đôi môi khiêu gợi đã bị anh dùng miệng chặn lại.
Anh mút nhẹ môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng tiến sâu vào trong khoan miệng mút lấy mật ngọt thuộc về riêng cô.
Kiều Nhi bị nụ hôn của anh làm cho mê muội, tay cô siết chặt vạt áo sơ mi của anh.
Mạnh Hùng thản nhiên đứng lên bế Kiều Nhi đi thẳng lên phòng ngủ.
Tiền, quyền lực quả thật là hai điều mà người đàn ông nào cũng muốn nắm trong tay.
Anh đưa điếu cigar đến mép môi hít vào một hơi thật sâu rồi nhã ra làn khói đen dầy đặt, bàn tay rộng lớn vươn tới dịu điếu cigar gần cháy hết vào trong cái gạn tàn thủy tinh trước mặt.
Mạnh Hùng đứng lên thản nhiên bước tới đứng trước cửa sổ nhìn ra bầu trời màu vàng cam bên ngoài, cửa sổ sát mật đất giống y như một bức tường kính ngăn giữa anh và phong cảnh bên ngoài.
Tia nắng hoàng hôn rọi thẳng vào thân hình cao lớn của anh, tạo thành một cái bóng đen nhìn vào thật kiêu ngạo.
Anh sở hữu toà cao óc cao nhất Thành Phố S, ngồi trong căn phòng rộng lớn nhất, ngấm nhìn cả cái thành phố dưới chân anh.
Anh thật tự hào vì quyền lực trong tay anh là vô hạng, anh không chỉ có tiền có quyền, mà còn có cả tình yêu.
Cuộc đời này của Mạnh Hùng anh đã không còn gì để hối tiết.
Không gian tĩnh mịch đột nhiên bị quấy nhiễu.
"Cốc.....cốc.....cốc.....
Tiếng gõ cửa không lớn không nhỏ vang lên, khiến Mạnh Hùng lúc này đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ trầm giọng lên tiếng.
- Vào đi.
Ngay sau đó cánh cửa phòng được ai đó đẩy ra.
Trần Siêu với vẻ mặt vô cùng thận trọng, trên tay cầm tập hồ sơ bước vào, bước chân của anh dừng lại trước bàn làm việc cúi đầu cung kính.
- Chủ nhân thuộc hạ đã điều tra được, người tiếp cận với phu nhân chính là cánh tay đắc lực của Trung Nghĩa.
Sắc mặt của Mạnh Hùng đột nhiên thay đổi, ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm, anh xoay người lại nhìn Trần Siêu.
Trần Siêu liền hiểu ý tiếp tục báo cáo.
- Trung Nghĩa là người vừa mới đảm nghiệm chức vị phó thủ tướng của Thành Phố S.
Người trong xã hội thường gọi ông ta với cái tên Trung Tiên Sinh, tiếng tâm của ông ta không chỉ dừng lại ở vị trí phó thủ Tướng mà vì cái danh hiệu đại luật sư trước đây của ông.
Lúc này Mạnh Hùng mới hiểu, thì ra là bậc tiền bối trong ngành luật thảo nào khi cấp dưới của ông ta đến tìm Kiều Nhi, cô không hề do dự mà nhận lời mời ngay.
Sắc mặt của anh trở nên nghiêm túc hẳn lên, chỉ cần đó là chuyện liên quan đến Kiều Nhi là anh lập tức trở nên căn thẳng một cách lạ lùng.
Anh bất giác quay người lại nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp của vừa rồi chỉ trong chốc lát đã được thay thết bởi bầu trời ảm đạm.
Mạnh Hùng đứng đút hai tay vào trong túi quần tây của mình, anh không nói gì ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng về phía trước.
Trần Siêu hiểu ý lặng lẽ đứng sang một bên chờ lệnh.
Căn phòng rộng một ngàn mét vuông lúc này thật yên tĩnh, tĩnh lặng đến nỗi Trần Siêu có thể nghe được tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc tích tắc bên tai anh.
Mặc dù thời gian trôi qua rất lâu thế nhưng Trần Siêu vẫn kiên nhẫn đứng đó, trách nhiệm của anh là ở bên cạnh bảo vệ cho chủ nhân.
Mạnh Hùng ngẫm nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra quan hệ giữa Trung Nghĩa và Thẩm Gia Quyên là gì.
Điều kỳ lạ nhất là thân thế của Trung Nghĩa sạch như tờ giấy trắng, ông ta luôn hành sự quang minh chính đại không một điểm dơ.
Mạnh Hùng bất giác nhìn vào cái đồng hồ Omega đeo trên cổ tay, đã tám giờ tối chắc Kiều Nhi đang chờ anh về.
Mạnh Hùng cùng với Trần Siêu quay trở về Mạnh Viên, trong lòng phiền muộn.
Bước vào cửa chính, người giúp việc đứng hai bên cúi người chào anh.
Mạnh Hùng vẫy tay bảo họ lui xuống, lúc này trong mắt anh chỉ có người phụ nữ trên người mặc nộ đồ ngủ lụa màu trắng ngồi trên ghế sofa ở trong phòng khách xem TV, bên ngoài nhìn vào cứ ngỡ Kiều Nhi đang xem phim nhưng trên thực tế là cô đang chờ Mạnh Hùng về.
Vừa nhìn thấy Kiều Nhi tâm tình của
Mạnh Hùng lập tức trở nên thoải mái hơn.
Kỳ thật người phụ nữ này luôn có sự ẩn hưởng lớn đến anh.
Nếu đổi lại chuyện này không liên quan đến Kiều Nhi, anh sẽ không ngần ngại mà để Lôi Lạc Thần đại khai sát giới.
Mạnh Hùng xoay mặt lại nhìn Trần Siêu lúc này đang bước sau anh.
- Cậu về trước đi.
Trần Siêu cúi đầu nhận lệnh.
- Vậy thuộc hạ về trước.
Trần Siêu nói xong anh nhìn Kiều Nhi
cung kính gật đầu chào một cái rồi mới rời đi.
Kiều Nhi lịch sự gật đầu chào Trần Siêu, ánh mắt sắc bén lập tức chuyển lên người của Mạnh Hùng.
Nhìn thấy Mạnh Hùng thần sắc mệt mỏi, cô nhìn anh mỉm cười.
Nụ cười của cô là liều thuốc an thần tốt nhất đối với anh.
Kiều Nhi tao nhã đứng lên giúp anh cởi bỏ áo vest, cô thuận tay đưa áo khoát cho người giúp việc lúc này đang cung kính đứng bên cạnh chờ lệnh, họ lịch sự đưa hai tay ra nhận lấy chiếc áo đắt tiền từ trên tay cô rồi tự giác lui ra ngoài.
Mạnh Hùng ngồi xuống ghế sofa, ngay lập tức quản gia Nghiêm trên tay cầm tách trà giải rượu còn đang bốc khỏi mời anh.
Mạnh Hùng yêu thương nhìn Kiều Nhi, cô vẫn chu đáo như ngày nào.
Biết mỗi khi anh ra ngoài xã giao đều uống rượu.
Anh vươn tay nhận lấy tách trà, đưa đến môi thổi nhẹ rồi mới hớp một ngụm.
Kiều Nhi nhìn anh đắm đuối, không hiểu vì sao hai người ở bên nhau lâu như vậy, nhưng trên người anh vẫn tỏa ra sự thu hút như ngày nào.
Dáng vẻ phong lưu, ánh mắt sắc bén trầm tĩnh, vẻ mặt đẹp trai khiến cô nhìn hoài không chán.
- Anh lên lầu tắm đi, rồi nghỉ ngơi sớm.
Cô biết hôm nay ở công ty có một buổi hội nghị kéo dài bốn tiếng, chiều còn phải ra ngoài để gặp mặt đối tác chắc anh rất mệt.
Mạnh Hùng ngồi yên đó, sự đắng đo loé lên trong ánh mắt anh khiến Kiều Nhi nghi ngờ.
- Anh có chuyện muốn nói với em?
Thật ra Kiều Nhi không hỏi anh mà là khẳng định, cô là một người với tầm quan sát cao nên chỉ cần một cái nhíu mày là cô biết ngay anh có tâm sự.
Anh đặt tách trà trên tay lên cái bàn thủy tinh trước mặt, tay ung dung choàng qua vai cô.
Bàn tay rộng lớn vuốt ve nhẹ nhàn vai cô, một lúc sau anh mới cất giọng trầm trầm.
- Em có thể không tham gia buổi tiệc chào đoán những nhà lãnh tụ được không?
Nghe Mạnh Hùng nói, Kiều Nhi khó hiểu nhìn anh.
- Tại sao?
Cô là người làm việc rất nghiêm túc, nếu đã hứa tham gia thì dù có chết cũng phải dự.
Mạnh Hùng không muốn cô lo lắng nên đã không nói cho cô biết những gì Lôi Lạc Thần và Trần Siêu đã điều tra được.
Mời cô tham gia buổi tiệc là nằm trong kế hoạch trả thù của bọn họ.
Họ muốn làm hại đến những người anh yêu thương nhất.
Kỳ thật tận sâu trong lòng anh không muốn Kiều Nhi nghĩ lại chuyện của trước đây, nhất là những chuyện có liên quan đến Mạnh Khang.
Mạnh Hùng làm mặt tĩnh anh cười tươi nói.
- Không có gì, hôm đó anh phải ra nước ngoài công tác nên không thể đi cùng em. Anh không muốn em đi một mình, anh không thích mấy người đàn ông khác ngắm nhìn vợ của anh.
Kiều Nhi cười tươi, đánh nhẹ vào tay anh nói.
- Không đường hoàng chút nào.
Kiều Nhi vừa nói xong, đôi môi khiêu gợi đã bị anh dùng miệng chặn lại.
Anh mút nhẹ môi cô, đầu lưỡi nóng bỏng tiến sâu vào trong khoan miệng mút lấy mật ngọt thuộc về riêng cô.
Kiều Nhi bị nụ hôn của anh làm cho mê muội, tay cô siết chặt vạt áo sơ mi của anh.
Mạnh Hùng thản nhiên đứng lên bế Kiều Nhi đi thẳng lên phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.