Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời
Chương 19: Hư tình giả ý
Mai Linh Tuyết Mai
12/09/2023
Giờ phút này, bên Hàn Thiết đang phải tiếp đón một vị khách không mời mà đến.
"Đô tiểu thư, tôi thật sự không thể cho cô vào trong!"
Hàn Thiết nghiêm nghị nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, không nhún nhường cũng không động lòng.
"Tôi đâu phải người ngoài, tại sao lại không được vào?" Đô Linh nhíu mày hỏi, vừa nói vừa kiễng chân ngó vào bên trong căn biệt thự nhằm mục đích tìm kiếm bóng người nào đó.
Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi con mắt của Đô Kiệt mà đến đây-nơi hòn đảo Sicily xa xôi, vậy mà bây giờ lại có người ngăn cản không cho cô vào. Nói chuyện có lí một chút đi!
"Tiểu thư, nếu cô vẫn còn cố chấp thì tôi sẽ phải dùng biện pháp mạnh!"
Hàn Thiết trầm mặt, không muốn dây dưa thêm nữa, hắn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Đô Linh hậm hực không thôi, cô lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp rồi nhét vào tay Hàn Thiết, "Có chuyện thì gọi tôi, tôi nhất định phải gặp được Ninh Diệp."
Cô cúi người, chật vật lôi chiếc vali đi, sau khi đã ra khỏi khu vực nhà chính Ninh gia thì mới bắt một chiếc taxi chạy đến khách sạn hạng sang.
Đô Linh bật ra một tiếng thở dài, nhìn cảnh vật lướt nhanh qua mắt, cô không khỏi có điều suy nghĩ.
Trên danh nghĩa, Ninh Diệp vốn là anh trai của cô, nhưng cô lại đem lòng thích người anh trai này.
Đô Kiệt và cô từ nhỏ đã được hai vợ chồng Ninh gia nhận nuôi. Khi họ vẫn còn sống, mối quan hệ giữa Ninh gia và Đô gia vô cùng tốt, vậy nên cô luôn có cớ thường xuyên lui tới nơi này... Nhưng còn bây giờ, sau vụ tai nạn kia, ba mẹ nuôi đều đã qua đời, Ninh Diệp càng ngày càng trở nên lãnh đạm. Nếu không phải nhận được sự ủy thác từ ba mẹ nuôi thì có lẽ Ninh Diệp đã chẳng thèm nhìn mặt Đô gia rồi...
...
Trên chiếc trực thăng sắp hạ cánh tại Chicago, Địch Lung trầm mặc nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt cực kì khó coi.
"Lão đại, lượng ma túy mà Ninh Thế Thân vận chuyển đã rơi vào tay Ninh Diệp, có lẽ hắn đã tiêu hủy số hàng đó rồi."
Thượng Quan Vệ lo sợ nói.
"Tôi đã bảo chú phải trông chừng thật kĩ Ninh Thế Thân tránh cho lão hành động lỗ mãng mà, Ninh Diệp là một tên điên, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì. Mặc dù đã mất tích 2 năm nhưng tôi không nghĩ bản tính điên cuồng của hắn bớt đi phần nào... "
Số hàng đó đối với Địch Lung rất quan trọng, toàn bộ đều là loại ma túy mới được nghiên cứu ra dựa trên công thức với độ gây nghiện cao, tất nhiên giá thành cũng không hề rẻ. Nếu nó được đưa ra thị trường trót lọt thì lời lãi mà Địch gia thu về sẽ rất khủng. Nhưng bây giờ, khó mà có hi vọng về số hàng đó nữa.
Thượng Quan Vệ chỉ biết im lặng cúi rạp đầu, hắn không có can đảm đối mặt với cơn thịnh nộ của Địch Lung.
Địch gia và Ninh gia xưa nay "nước sông không phạm nước giếng", nhưng kể từ khi kế hoạch của Địch Lung thành công, Ninh Diệp mất tăm mất tích, bọn họ liền nhân cơ hội cho người tràn vào nội bộ Ninh gia, có ý định thâu tóm quyền lực nơi đây. Nhưng không hiểu bằng một cách nào đó, "Tam đại tinh anh" vẫn có thể kiên trì phá vỡ mọi chiến thuật mà bọn họ vạch ra, chống đỡ Ninh gia đến tận ngày hôm nay...
Thật không ngoa khi người ta gọi Ninh gia là "con hổ đầu đàn", một gia tộc hắc đạo nhất nhì thế giới ngầm, há có thể dễ dàng để người khác thao túng?
Phương xa một mảng hồng rực, mặt trời đủng đỉnh nhô lên. Bóng tối vội vàng rút lui nhường chỗ cho những tia sáng yếu ớt của bình minh. Một ngày mới lại đến.
Địch Lung từ trên trực thăng bước xuống, chiếc áo gió khoác trên vai nhẹ bay.
"Mau chóng cho người thăm dò chỗ đó!"
Hắn lạnh nhạt nói, hiện tại không thể manh động được, người của Ninh Diệp đang ở đây. Mặc dù hắn không ngại việc cứng đối cứng nhưng nơi này rõ ràng không phải địa điểm thích hợp.
Hệ thống quân sự của Mỹ không hề yếu thế chút nào, gây chuyện trên loại địa phương này không phải lựa chọn sáng suốt.
Thời gian vẫn còn dài, Ninh Diệp... số lần chúng ta gặp nhau sẽ nhiều.
"Liên hệ thêm mấy chi nhánh kia nữa, nhắc nhở họ làm việc cẩn thận."
Địch Lung bước đi một cách từ tốn, hai tay ung dung đút túi quần. Đột nhiên, khi đến ngã rẽ gấp khúc, một người phụ nữ bất thình lình xuất hiện chặn trước mặt hắn, sau lưng cô ta còn có vài ba tên đàn em lực lưỡng đi theo nữa.
"Địch lão đại..."
Mĩ Lệ nở một nụ cười "thương mại", thậm chí có phần gượng ép, nhấn nhá giọng nói trở nên bình thường hết sức có thể.
Địch Lung không trả lời vội mà nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, gương mặt cương nghị chậm rãi dâng lên sự cảnh giác cao độ.
"Anh không cần phải lo, chúng tôi nào dám làm gì. Là Ninh lão đại phái tôi đến đón anh, Địch lão đại, mời đi theo tôi."
Mĩ Lệ nghiêng người nhường lối đi cho Địch Lung, trong lòng đã đem cả gia phả tám đời nhà hắn ra chửi rủa. Chính người đàn ông này là kẻ đầu sỏ hành hạ tinh thần và thể xác của bọn họ 2 năm qua, làm hại cô không có nổi một giấc ngủ ngon. Thật đáng hận mà!
Ánh mắt Mĩ Lệ mang theo sắc bén như muốn phanh thây xẻ thịt Địch Lung ngay lập tức.
Địch Lung biết người tới là ai, hắn nhấp môi cười cười, nháy mắt ra hiệu cho Thượng Quan Vệ.
Thượng Quan Vệ gật đầu, sau đó âm thầm rời đi. Mĩ Lệ không ngăn cản, dù sao người lão đại muốn gặp là Địch Lung, những người khác, có hay không cũng không quan trọng.
Địch Lung ngồi lên chiếc xe Mercedes mà Mĩ Lệ đã chuẩn bị sẵn, trong lòng cảm thấy hứng khởi. Hắn vô cùng mong chờ biểu hiện của Ninh Diệp...
...
Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng xa hoa.
Mĩ Lệ đi đằng trước dẫn đường, mắt lạnh lướt nhìn Địch Lung, cảm thấy hành động của hắn bây giờ chẳng khác nào thỏ chui vào hang sói... Mặc dù người đàn ông này có bản lĩnh, nhưng lại có phần tự kiêu quá mức.
Dám một thân một mình nhận lời mời của kẻ địch mà đến... thật sự là gan cũng đủ to.
Trong căn phòng rộng rãi, Địch Lung chậm rãi ngồi xuống, còn không quên quét mắt quan sát một vòng.
"Địch lão đại, đã lâu không gặp."
Ninh Diệp nhàn nhạt lên tiếng, bình tĩnh chìa tay ra.
Địch Lung không ngần ngại bắt lấy, hai người ngầm dùng sức, cơ hồ muốn đem cánh tay đối phương bẻ gãy mới thôi.
"Ninh lão đại, anh khỏe chứ?"
Sau một hồi hư tình giả ý vương mùi thuốc súng, Thị trưởng Peter vốn đang khép nép ngồi một bên nãy giờ mới chợt e dè cất lời: "Hai vị lão đại, xin hãy nể mặt cái thân già này, uống miếng trà trước đã..."
Ban đầu, ông ta đã hẹn vị lão đại họ Ninh này ra thương lượng một phen. Bây giờ không biết từ đâu tòi ra thêm một vị lão đại họ Địch nữa, cả hai đều là những người đứng đầu của hai gia tộc mạnh mẽ nhất hắc đạo...
Hai hung thần đang kè kè bên cạnh mình, Peter thấy mồ hôi túa ra như tắm, chưa bao giờ trong đời ông ta khó thở như vậy, trừ những lần bệnh tim tái phát kia.
Cái chức Thị trưởng thành phố này, thật muốn bỏ mà...
"Đô tiểu thư, tôi thật sự không thể cho cô vào trong!"
Hàn Thiết nghiêm nghị nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, không nhún nhường cũng không động lòng.
"Tôi đâu phải người ngoài, tại sao lại không được vào?" Đô Linh nhíu mày hỏi, vừa nói vừa kiễng chân ngó vào bên trong căn biệt thự nhằm mục đích tìm kiếm bóng người nào đó.
Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi con mắt của Đô Kiệt mà đến đây-nơi hòn đảo Sicily xa xôi, vậy mà bây giờ lại có người ngăn cản không cho cô vào. Nói chuyện có lí một chút đi!
"Tiểu thư, nếu cô vẫn còn cố chấp thì tôi sẽ phải dùng biện pháp mạnh!"
Hàn Thiết trầm mặt, không muốn dây dưa thêm nữa, hắn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Đô Linh hậm hực không thôi, cô lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp rồi nhét vào tay Hàn Thiết, "Có chuyện thì gọi tôi, tôi nhất định phải gặp được Ninh Diệp."
Cô cúi người, chật vật lôi chiếc vali đi, sau khi đã ra khỏi khu vực nhà chính Ninh gia thì mới bắt một chiếc taxi chạy đến khách sạn hạng sang.
Đô Linh bật ra một tiếng thở dài, nhìn cảnh vật lướt nhanh qua mắt, cô không khỏi có điều suy nghĩ.
Trên danh nghĩa, Ninh Diệp vốn là anh trai của cô, nhưng cô lại đem lòng thích người anh trai này.
Đô Kiệt và cô từ nhỏ đã được hai vợ chồng Ninh gia nhận nuôi. Khi họ vẫn còn sống, mối quan hệ giữa Ninh gia và Đô gia vô cùng tốt, vậy nên cô luôn có cớ thường xuyên lui tới nơi này... Nhưng còn bây giờ, sau vụ tai nạn kia, ba mẹ nuôi đều đã qua đời, Ninh Diệp càng ngày càng trở nên lãnh đạm. Nếu không phải nhận được sự ủy thác từ ba mẹ nuôi thì có lẽ Ninh Diệp đã chẳng thèm nhìn mặt Đô gia rồi...
...
Trên chiếc trực thăng sắp hạ cánh tại Chicago, Địch Lung trầm mặc nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt cực kì khó coi.
"Lão đại, lượng ma túy mà Ninh Thế Thân vận chuyển đã rơi vào tay Ninh Diệp, có lẽ hắn đã tiêu hủy số hàng đó rồi."
Thượng Quan Vệ lo sợ nói.
"Tôi đã bảo chú phải trông chừng thật kĩ Ninh Thế Thân tránh cho lão hành động lỗ mãng mà, Ninh Diệp là một tên điên, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì. Mặc dù đã mất tích 2 năm nhưng tôi không nghĩ bản tính điên cuồng của hắn bớt đi phần nào... "
Số hàng đó đối với Địch Lung rất quan trọng, toàn bộ đều là loại ma túy mới được nghiên cứu ra dựa trên công thức với độ gây nghiện cao, tất nhiên giá thành cũng không hề rẻ. Nếu nó được đưa ra thị trường trót lọt thì lời lãi mà Địch gia thu về sẽ rất khủng. Nhưng bây giờ, khó mà có hi vọng về số hàng đó nữa.
Thượng Quan Vệ chỉ biết im lặng cúi rạp đầu, hắn không có can đảm đối mặt với cơn thịnh nộ của Địch Lung.
Địch gia và Ninh gia xưa nay "nước sông không phạm nước giếng", nhưng kể từ khi kế hoạch của Địch Lung thành công, Ninh Diệp mất tăm mất tích, bọn họ liền nhân cơ hội cho người tràn vào nội bộ Ninh gia, có ý định thâu tóm quyền lực nơi đây. Nhưng không hiểu bằng một cách nào đó, "Tam đại tinh anh" vẫn có thể kiên trì phá vỡ mọi chiến thuật mà bọn họ vạch ra, chống đỡ Ninh gia đến tận ngày hôm nay...
Thật không ngoa khi người ta gọi Ninh gia là "con hổ đầu đàn", một gia tộc hắc đạo nhất nhì thế giới ngầm, há có thể dễ dàng để người khác thao túng?
Phương xa một mảng hồng rực, mặt trời đủng đỉnh nhô lên. Bóng tối vội vàng rút lui nhường chỗ cho những tia sáng yếu ớt của bình minh. Một ngày mới lại đến.
Địch Lung từ trên trực thăng bước xuống, chiếc áo gió khoác trên vai nhẹ bay.
"Mau chóng cho người thăm dò chỗ đó!"
Hắn lạnh nhạt nói, hiện tại không thể manh động được, người của Ninh Diệp đang ở đây. Mặc dù hắn không ngại việc cứng đối cứng nhưng nơi này rõ ràng không phải địa điểm thích hợp.
Hệ thống quân sự của Mỹ không hề yếu thế chút nào, gây chuyện trên loại địa phương này không phải lựa chọn sáng suốt.
Thời gian vẫn còn dài, Ninh Diệp... số lần chúng ta gặp nhau sẽ nhiều.
"Liên hệ thêm mấy chi nhánh kia nữa, nhắc nhở họ làm việc cẩn thận."
Địch Lung bước đi một cách từ tốn, hai tay ung dung đút túi quần. Đột nhiên, khi đến ngã rẽ gấp khúc, một người phụ nữ bất thình lình xuất hiện chặn trước mặt hắn, sau lưng cô ta còn có vài ba tên đàn em lực lưỡng đi theo nữa.
"Địch lão đại..."
Mĩ Lệ nở một nụ cười "thương mại", thậm chí có phần gượng ép, nhấn nhá giọng nói trở nên bình thường hết sức có thể.
Địch Lung không trả lời vội mà nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, gương mặt cương nghị chậm rãi dâng lên sự cảnh giác cao độ.
"Anh không cần phải lo, chúng tôi nào dám làm gì. Là Ninh lão đại phái tôi đến đón anh, Địch lão đại, mời đi theo tôi."
Mĩ Lệ nghiêng người nhường lối đi cho Địch Lung, trong lòng đã đem cả gia phả tám đời nhà hắn ra chửi rủa. Chính người đàn ông này là kẻ đầu sỏ hành hạ tinh thần và thể xác của bọn họ 2 năm qua, làm hại cô không có nổi một giấc ngủ ngon. Thật đáng hận mà!
Ánh mắt Mĩ Lệ mang theo sắc bén như muốn phanh thây xẻ thịt Địch Lung ngay lập tức.
Địch Lung biết người tới là ai, hắn nhấp môi cười cười, nháy mắt ra hiệu cho Thượng Quan Vệ.
Thượng Quan Vệ gật đầu, sau đó âm thầm rời đi. Mĩ Lệ không ngăn cản, dù sao người lão đại muốn gặp là Địch Lung, những người khác, có hay không cũng không quan trọng.
Địch Lung ngồi lên chiếc xe Mercedes mà Mĩ Lệ đã chuẩn bị sẵn, trong lòng cảm thấy hứng khởi. Hắn vô cùng mong chờ biểu hiện của Ninh Diệp...
...
Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng xa hoa.
Mĩ Lệ đi đằng trước dẫn đường, mắt lạnh lướt nhìn Địch Lung, cảm thấy hành động của hắn bây giờ chẳng khác nào thỏ chui vào hang sói... Mặc dù người đàn ông này có bản lĩnh, nhưng lại có phần tự kiêu quá mức.
Dám một thân một mình nhận lời mời của kẻ địch mà đến... thật sự là gan cũng đủ to.
Trong căn phòng rộng rãi, Địch Lung chậm rãi ngồi xuống, còn không quên quét mắt quan sát một vòng.
"Địch lão đại, đã lâu không gặp."
Ninh Diệp nhàn nhạt lên tiếng, bình tĩnh chìa tay ra.
Địch Lung không ngần ngại bắt lấy, hai người ngầm dùng sức, cơ hồ muốn đem cánh tay đối phương bẻ gãy mới thôi.
"Ninh lão đại, anh khỏe chứ?"
Sau một hồi hư tình giả ý vương mùi thuốc súng, Thị trưởng Peter vốn đang khép nép ngồi một bên nãy giờ mới chợt e dè cất lời: "Hai vị lão đại, xin hãy nể mặt cái thân già này, uống miếng trà trước đã..."
Ban đầu, ông ta đã hẹn vị lão đại họ Ninh này ra thương lượng một phen. Bây giờ không biết từ đâu tòi ra thêm một vị lão đại họ Địch nữa, cả hai đều là những người đứng đầu của hai gia tộc mạnh mẽ nhất hắc đạo...
Hai hung thần đang kè kè bên cạnh mình, Peter thấy mồ hôi túa ra như tắm, chưa bao giờ trong đời ông ta khó thở như vậy, trừ những lần bệnh tim tái phát kia.
Cái chức Thị trưởng thành phố này, thật muốn bỏ mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.