Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 610: Ai là con của Mục Lâm Kiên là kẻ xui xẻo
Thiên Gỗ
21/07/2021
“Hi!” Màn Thầu phát ra âm thanh vui vẻ từ kẽ răng.
Há Cảo nghiêng thân thể nhỏ bé qua nói: “Hi!”
Mục Lâm Kiên lạnh nhạt nhìn chăm chú bọn nhỏ, Há Cảo nhét đầy miệng thức ăn, một ít còn rơi xuống trên sàn nhà, làm anh mày hơi nhíu lại.
“Chúng cháu muốn tìm chú” Màn Thầu lấy dũng khí nói.
Ngày thường người mở miệng nói chuyện đầu tiên đều là Bánh Bao, hiện tại Bánh Bao không có ở đây, nên cậu chỉ có thể căng mặt mà nói chuyện thôi.
“Cháu không tìm thấy Vũ Vân Hân” Há Cảo nghiêm túc nói, nhịn không được cầm một miếng gà rán lên.
“Chủ tịch Mục, chú tính toán đi tìm Búp Bê trở về sao? Chúng cháu rất vui lòng hợp tác cùng chú” Màn Thầu càng nói càng chột dạ, cái gì gọi là hợp tác, rõ ràng chính là hai người bọn họ một thể lực đơn bạc.
Mục Lâm Kiên không có lên tiếng, lãnh ngạo xoay người đi tới bàn làm việc.
Hai đứa nhỏ liền sửng sốt, nói chuyện nửa ngày đột nhiên lại không nói nữa?
Chẳng lẽ chú ấy không lo lắng cho Búp Bê hay sao?
Chỉ thấy Mục Lâm Kiên thảnh thơi nhếch chân lên ngồi bắt chéo, trong tay nhàn nhã bưng lên chén trà.
“Chủ tịch Mục, chứ không muốn đưa Vũ Vân Hân về sao?” Há Cảo chậm chạp chạy tới.
Bàn làm việc cao lớn, nếu không phải cậu cố nhón chân để ngước khuôn mặt nhỏ bé lên, Mục Lâm Kiên thật sự không nhìn thấy cậu chạy tới.
Màn Thầu đi theo phía sau Há Cảo nói: “Chúng cháu có thể cung cấp kỹ thuật chuyên nghiệp, Chủ tịch Mục chỉ cần cung cấp người mà thôi.”
“Dựa vào cái gì?” Một giọng nói lạnh lùng ngăn lại lời nói của hai đứa nhỏ.
Im lặng nửa ngày, Mục Lâm Kiên liền hỏi câu này?
Đây chính là thứ đàn ông ngạo mạn, miệng lưỡi sắc bén điển hình ư?.
“Vì chú là người đàn ông của Vũ Vân Hân” Hai đứa nhỏ đồng thanh nói.
“Không có khả năng đâu? Vì cái gì phải cứu, chết thì đổi người khác thôi.”
Lời nói vô tình rất xứng với khuôn mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên.
Hai đứa nhỏ nghe xong quả thực muốn chửi mà nó: “Con mẹ nó, Chú là chó sao? Đồ khốn tra nam, đồ đàn ông đểu cáng vậy mà có thể nói ra những lời vô tâm không tim không phổi như vậy, đừng tưởng chú là chủ tịch tập đoàn Mục Lâm liền nghĩ mình rất ghê gớm, chúng cháu nói
Há Cảo nghiêng thân thể nhỏ bé qua nói: “Hi!”
Mục Lâm Kiên lạnh nhạt nhìn chăm chú bọn nhỏ, Há Cảo nhét đầy miệng thức ăn, một ít còn rơi xuống trên sàn nhà, làm anh mày hơi nhíu lại.
“Chúng cháu muốn tìm chú” Màn Thầu lấy dũng khí nói.
Ngày thường người mở miệng nói chuyện đầu tiên đều là Bánh Bao, hiện tại Bánh Bao không có ở đây, nên cậu chỉ có thể căng mặt mà nói chuyện thôi.
“Cháu không tìm thấy Vũ Vân Hân” Há Cảo nghiêm túc nói, nhịn không được cầm một miếng gà rán lên.
“Chủ tịch Mục, chú tính toán đi tìm Búp Bê trở về sao? Chúng cháu rất vui lòng hợp tác cùng chú” Màn Thầu càng nói càng chột dạ, cái gì gọi là hợp tác, rõ ràng chính là hai người bọn họ một thể lực đơn bạc.
Mục Lâm Kiên không có lên tiếng, lãnh ngạo xoay người đi tới bàn làm việc.
Hai đứa nhỏ liền sửng sốt, nói chuyện nửa ngày đột nhiên lại không nói nữa?
Chẳng lẽ chú ấy không lo lắng cho Búp Bê hay sao?
Chỉ thấy Mục Lâm Kiên thảnh thơi nhếch chân lên ngồi bắt chéo, trong tay nhàn nhã bưng lên chén trà.
“Chủ tịch Mục, chứ không muốn đưa Vũ Vân Hân về sao?” Há Cảo chậm chạp chạy tới.
Bàn làm việc cao lớn, nếu không phải cậu cố nhón chân để ngước khuôn mặt nhỏ bé lên, Mục Lâm Kiên thật sự không nhìn thấy cậu chạy tới.
Màn Thầu đi theo phía sau Há Cảo nói: “Chúng cháu có thể cung cấp kỹ thuật chuyên nghiệp, Chủ tịch Mục chỉ cần cung cấp người mà thôi.”
“Dựa vào cái gì?” Một giọng nói lạnh lùng ngăn lại lời nói của hai đứa nhỏ.
Im lặng nửa ngày, Mục Lâm Kiên liền hỏi câu này?
Đây chính là thứ đàn ông ngạo mạn, miệng lưỡi sắc bén điển hình ư?.
“Vì chú là người đàn ông của Vũ Vân Hân” Hai đứa nhỏ đồng thanh nói.
“Không có khả năng đâu? Vì cái gì phải cứu, chết thì đổi người khác thôi.”
Lời nói vô tình rất xứng với khuôn mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên.
Hai đứa nhỏ nghe xong quả thực muốn chửi mà nó: “Con mẹ nó, Chú là chó sao? Đồ khốn tra nam, đồ đàn ông đểu cáng vậy mà có thể nói ra những lời vô tâm không tim không phổi như vậy, đừng tưởng chú là chủ tịch tập đoàn Mục Lâm liền nghĩ mình rất ghê gớm, chúng cháu nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.