Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 739
Thiên Gỗ
24/09/2021
Vũ Vân Hân bĩu môi cười cười, nhìn thấy Ninh Phượng qua khe cửa thang máy, đột nhiên cô cảm thấy thật đáng buồn.
Trong lòng Ninh Phượng cảm thấy lo lắng, lâu như vậy vẫn không chiếm được chỗ tốt nào từ chỗ chú Minh. Trong một khoảng khắc, bà ta hận không thể giết chết ông già chết tiệt này ngay lập tức.
Vũ Vân Hân đi xuống dưới tầng, sau lưng truyền đến tiếng giày cao gót cộp cộp.
“Rất xin lỗi! Tôi biết sai rồi!” Ninh Phượng đi đến cửa lớn, trực tiếp quỳ xuống: “Như vậy cô đã hài lòng chưa?”
Vũ Vân Hân dừng bước lại, do dự một chút, không quay đầu lại mà mở cửa xe lên xe.
Ninh Phượng quỳ gối trên đất xấu hổ đến tột cùng.
Người đi ngang qua liên tục nhìn bà ta, kể cả phóng viên bên cạnh cũng vậy.
Bởi vì sau lưng Vũ Vân Hân có một đoàn vệ sĩ theo sát, cho dù Ninh Phượng có vội chạy tới quỳ bên chân Vũ Vân Hân, nhưng Vũ Vân Hân bị vệ sĩ che lại. Chỉ cần cô không quay đầu lại thì không ai biết Ninh Phượng đang làm trò cho ai xem.
Vũ Vân Hân vừa lên xe liền kích động không thôi: “Mấy đứa, có phải vừa nấy mẹ rất đẹp trai không…”
Vừa mới dứt lời, lập tức phát hiện ra trong xe có thêm một người.
Mục Lâm Kiên mặt lạnh ngồi ở đó, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị dừng trên người cô.
“Xin chào tổng giám đốc Mục!” Sự kiêu ngạo vừa nãy thoáng cái mất tiêu.
Dù sao hôm nay có thể làm trò lớn như vậy là do có vị boss lớn này.
“Vui vẻ không?”
“Vui vẻ!”
Đây là ngày vui nhất đời này của Vũ Vân Hân, tuy vẫn không thể tra ra sự thật lấy lại tập đoàn Vũ Thị, nhưng cô đã rất hạnh phúc khi có được chút ngọt ngào hôm nay.
“Ký chưa?” Mục Lâm Kiên nghiêm túc xụ mặt.
Đột nhiên, Vũ Vân Hân chột dạ.
Rốt cuộc, theo như lần họp trước, dự án này phải được ký kết, nhưng cô không ngờ Ninh Phượng lại kiêu ngạo chảnh chọe như vậy, làm sao cũng không cam lòng quỳ xuống.
“Ký chưa?” Mục Lâm Kiên lại bắt đầu lạnh giọng.
Vũ Vân Hân cười ngây nCô: “Gần như”
“Vẫn chưa ký?”
Mục Lâm Kiên hỏi một câu, khiến Vũ Vân Hân ngay cả chỗ trống để nói dối cũng không có.
Đôi mắt anh sắc bén như chim ưng, đôi mắt đen tĩnh mịch sâu không thấy đáy, giống như đang muốn nhìn thấu cô.
“Ừ! Nhưng, anh yên tâm chúng ta sẽ ký được nhanh thôi, dù sao giá của chúng ta có ưu thế”
“Cho nên cả một buổi sáng nay cô không làm được gì?” Giọng Mục Lâm Kiên lại vang lên.
“Tôi.
Vũ Vân Hân đột nhiên ý thức được bản thân cô ỷ có chỗ dựa chơi đến vui vẻ, quên cả chuyện chính.
Ba đứa bé yên lặng ăn khoai tây chiên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đưa tới bên miệng Mục Lâm Kiên: “Chú đừng trách Búp Bê của bọn cháu, sở dĩ sáng nay không ký đều là chiến lược của Búp Bê, chú hiểu không?”
Mũi Mục Lâm Kiên ngửi thấy mùi khoai tây chiên giòn chết tiệt, nhịn không được mở miệng.
Lần thứ nhất được ba đứa bé đút cho ăn, không hiểu sao trong lòng lại hơi cảm động.
“Búp Bê của chúng ta đang dùng dây dài câu tập đoàn Vũ Thị, khiến bọn họ có cảm giác khủng hoảng. Đến lúc đó lại hạ giá thấp xuống sẽ tiết kiệm được tiền cho công ty!” Bánh Bao thuận tay đưa đồ uống cho Mục Lâm Kiên.
“Đúng! Đây là chiến lược của tôi.” Vũ Vân Hân cảm thấy may mắn vì mình sinh ra ba đứa bé thiên tài.
Mục Lâm Kiên nghi vấn lạnh lẽo nhìn: “Chiến lược? Ninh Phượng quỳ gối trên sàn nhà là chiến lược?”
Trong lòng Ninh Phượng cảm thấy lo lắng, lâu như vậy vẫn không chiếm được chỗ tốt nào từ chỗ chú Minh. Trong một khoảng khắc, bà ta hận không thể giết chết ông già chết tiệt này ngay lập tức.
Vũ Vân Hân đi xuống dưới tầng, sau lưng truyền đến tiếng giày cao gót cộp cộp.
“Rất xin lỗi! Tôi biết sai rồi!” Ninh Phượng đi đến cửa lớn, trực tiếp quỳ xuống: “Như vậy cô đã hài lòng chưa?”
Vũ Vân Hân dừng bước lại, do dự một chút, không quay đầu lại mà mở cửa xe lên xe.
Ninh Phượng quỳ gối trên đất xấu hổ đến tột cùng.
Người đi ngang qua liên tục nhìn bà ta, kể cả phóng viên bên cạnh cũng vậy.
Bởi vì sau lưng Vũ Vân Hân có một đoàn vệ sĩ theo sát, cho dù Ninh Phượng có vội chạy tới quỳ bên chân Vũ Vân Hân, nhưng Vũ Vân Hân bị vệ sĩ che lại. Chỉ cần cô không quay đầu lại thì không ai biết Ninh Phượng đang làm trò cho ai xem.
Vũ Vân Hân vừa lên xe liền kích động không thôi: “Mấy đứa, có phải vừa nấy mẹ rất đẹp trai không…”
Vừa mới dứt lời, lập tức phát hiện ra trong xe có thêm một người.
Mục Lâm Kiên mặt lạnh ngồi ở đó, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị dừng trên người cô.
“Xin chào tổng giám đốc Mục!” Sự kiêu ngạo vừa nãy thoáng cái mất tiêu.
Dù sao hôm nay có thể làm trò lớn như vậy là do có vị boss lớn này.
“Vui vẻ không?”
“Vui vẻ!”
Đây là ngày vui nhất đời này của Vũ Vân Hân, tuy vẫn không thể tra ra sự thật lấy lại tập đoàn Vũ Thị, nhưng cô đã rất hạnh phúc khi có được chút ngọt ngào hôm nay.
“Ký chưa?” Mục Lâm Kiên nghiêm túc xụ mặt.
Đột nhiên, Vũ Vân Hân chột dạ.
Rốt cuộc, theo như lần họp trước, dự án này phải được ký kết, nhưng cô không ngờ Ninh Phượng lại kiêu ngạo chảnh chọe như vậy, làm sao cũng không cam lòng quỳ xuống.
“Ký chưa?” Mục Lâm Kiên lại bắt đầu lạnh giọng.
Vũ Vân Hân cười ngây nCô: “Gần như”
“Vẫn chưa ký?”
Mục Lâm Kiên hỏi một câu, khiến Vũ Vân Hân ngay cả chỗ trống để nói dối cũng không có.
Đôi mắt anh sắc bén như chim ưng, đôi mắt đen tĩnh mịch sâu không thấy đáy, giống như đang muốn nhìn thấu cô.
“Ừ! Nhưng, anh yên tâm chúng ta sẽ ký được nhanh thôi, dù sao giá của chúng ta có ưu thế”
“Cho nên cả một buổi sáng nay cô không làm được gì?” Giọng Mục Lâm Kiên lại vang lên.
“Tôi.
Vũ Vân Hân đột nhiên ý thức được bản thân cô ỷ có chỗ dựa chơi đến vui vẻ, quên cả chuyện chính.
Ba đứa bé yên lặng ăn khoai tây chiên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đưa tới bên miệng Mục Lâm Kiên: “Chú đừng trách Búp Bê của bọn cháu, sở dĩ sáng nay không ký đều là chiến lược của Búp Bê, chú hiểu không?”
Mũi Mục Lâm Kiên ngửi thấy mùi khoai tây chiên giòn chết tiệt, nhịn không được mở miệng.
Lần thứ nhất được ba đứa bé đút cho ăn, không hiểu sao trong lòng lại hơi cảm động.
“Búp Bê của chúng ta đang dùng dây dài câu tập đoàn Vũ Thị, khiến bọn họ có cảm giác khủng hoảng. Đến lúc đó lại hạ giá thấp xuống sẽ tiết kiệm được tiền cho công ty!” Bánh Bao thuận tay đưa đồ uống cho Mục Lâm Kiên.
“Đúng! Đây là chiến lược của tôi.” Vũ Vân Hân cảm thấy may mắn vì mình sinh ra ba đứa bé thiên tài.
Mục Lâm Kiên nghi vấn lạnh lẽo nhìn: “Chiến lược? Ninh Phượng quỳ gối trên sàn nhà là chiến lược?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.