Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 843
Thiên Gỗ
30/10/2021
“Không có tiền đồ.”
Mục Lâm Kiên hung hăng hôn cô, ngăn chặn cô.
Toàn bộ thân thể bị anh bao phủ lại.
“Bên trong có người?”
Nghe nói vậy, Vũ Vân Hân càng sợ hơn.
Thế nhưng Mục Lâm Kiên lại không có ý dừng lại.
Cô lo lắng nắm chặt bả vai Mục Lâm Kiên, đầu ngón tay bấu chặt trên bờ vai cường tráng của anh.
“Tổng giám đốc Mục ở bên trong.”
Một tiếng thì thầm hoảng hốt phát ra từ phía sau tủ tài liệu, rồi dần dần vọng ra xa.
Vũ Vân Hân nhẹ nhàng thở ra.
Mục Lâm Kiên giúp cô lau mồ hôi trên trán, nhìn bộ dáng lo lắng sợ hãi của cô, anh trìu mến hôn trán cô: “Đừng sợ.”
“Nhỡ bị phát hiện thì sao? Rất xấu hổ đấy.” Vũ Vân Hân líu ríu rúc vào trong ngực anh.
“Phát hiện thì thế nào?”
Anh trả lời rất thẳng thắn, thậm chí còn ước gì có mang người phụ nữ này ra ngoài công khai ngay lập tức.
Vân Vũ Hân vẫn còn bất an.
Đi ra cửa phòng hồ sơ, ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô rất kỳ quái.
“Quản lý, vừa nãy cô ở trong phòng hồ sơ à. Vừa nãy tôi tìm khắp nơi không thấy cô.” Người nói chuyện là Tiểu Trần.
“Ồ…”
Vũ Vân Hân ra vẻ bình tĩnh, mắt nhìn điện thoại.
Quả thật có mấy cuộc gọi nhỡ.
“Cô sao thế? Sắc mặt khó coi vậy?”
Vũ Vân Hân miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có.”
“Tôi chạy tới phòng hồ sơ tìm cô, kết quả lại nhìn thấy Tổng giám đốc Mục, làm tôi sợ muốn chết. Tôi liền chạy ra ngoài.”
“Cậu nhìn thấy Tổng giám đốc Mục.”
“Đúng vậy. Nhóm nhân viên chúng tôi rất sợ nhìn thấy anh ta đấy.”
Vũ Vân Hân khó hiểu: “Vì sao?”
“Cô thường xuyên nhìn thấy anh ta nên không sợ. Những nhân viên nhỏ như chúng tôi rất sợ anh ta, bởi vì anh ta rất nghiêm khắc.”
“Ồ.”
Xem ra Tiểu Trần không nhìn thấy cô.
Lúc tiến vào Mục Lâm Kiên đã ôm cô, dùng áo khoác của anh che cô đi.
Dựa vào thân hình cao lớn kiêu ngạo của anh, đã đủ để che kín một người phụ nữ nhỏ bé.
Chẳng qua Vũ Vân Hân không biết mà thôi.
Vũ Vân Hân trở lại văn phòng.
“Son môi hôm nay hơi ngọt.”
Mục Lâm Kiên gửi tin nhắn tới.
Mục Lâm Kiên hung hăng hôn cô, ngăn chặn cô.
Toàn bộ thân thể bị anh bao phủ lại.
“Bên trong có người?”
Nghe nói vậy, Vũ Vân Hân càng sợ hơn.
Thế nhưng Mục Lâm Kiên lại không có ý dừng lại.
Cô lo lắng nắm chặt bả vai Mục Lâm Kiên, đầu ngón tay bấu chặt trên bờ vai cường tráng của anh.
“Tổng giám đốc Mục ở bên trong.”
Một tiếng thì thầm hoảng hốt phát ra từ phía sau tủ tài liệu, rồi dần dần vọng ra xa.
Vũ Vân Hân nhẹ nhàng thở ra.
Mục Lâm Kiên giúp cô lau mồ hôi trên trán, nhìn bộ dáng lo lắng sợ hãi của cô, anh trìu mến hôn trán cô: “Đừng sợ.”
“Nhỡ bị phát hiện thì sao? Rất xấu hổ đấy.” Vũ Vân Hân líu ríu rúc vào trong ngực anh.
“Phát hiện thì thế nào?”
Anh trả lời rất thẳng thắn, thậm chí còn ước gì có mang người phụ nữ này ra ngoài công khai ngay lập tức.
Vân Vũ Hân vẫn còn bất an.
Đi ra cửa phòng hồ sơ, ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô rất kỳ quái.
“Quản lý, vừa nãy cô ở trong phòng hồ sơ à. Vừa nãy tôi tìm khắp nơi không thấy cô.” Người nói chuyện là Tiểu Trần.
“Ồ…”
Vũ Vân Hân ra vẻ bình tĩnh, mắt nhìn điện thoại.
Quả thật có mấy cuộc gọi nhỡ.
“Cô sao thế? Sắc mặt khó coi vậy?”
Vũ Vân Hân miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có.”
“Tôi chạy tới phòng hồ sơ tìm cô, kết quả lại nhìn thấy Tổng giám đốc Mục, làm tôi sợ muốn chết. Tôi liền chạy ra ngoài.”
“Cậu nhìn thấy Tổng giám đốc Mục.”
“Đúng vậy. Nhóm nhân viên chúng tôi rất sợ nhìn thấy anh ta đấy.”
Vũ Vân Hân khó hiểu: “Vì sao?”
“Cô thường xuyên nhìn thấy anh ta nên không sợ. Những nhân viên nhỏ như chúng tôi rất sợ anh ta, bởi vì anh ta rất nghiêm khắc.”
“Ồ.”
Xem ra Tiểu Trần không nhìn thấy cô.
Lúc tiến vào Mục Lâm Kiên đã ôm cô, dùng áo khoác của anh che cô đi.
Dựa vào thân hình cao lớn kiêu ngạo của anh, đã đủ để che kín một người phụ nữ nhỏ bé.
Chẳng qua Vũ Vân Hân không biết mà thôi.
Vũ Vân Hân trở lại văn phòng.
“Son môi hôm nay hơi ngọt.”
Mục Lâm Kiên gửi tin nhắn tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.