Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 863
Thiên Gỗ
04/11/2021
Giọng nói đầy tính chiếm hữu lập tức khiến tan nát trái tim Vũ Thư Anh tan nát.
“Đáng ghét!” Vũ Vân Hân kêu lên một tiếng yếu ớt, hai tay giơ lên ôm lấy cổ Mục Lâm Kiên: “Em chỉ thích làm tình với anh!”
Cô giống như một con mèo, càn rỡ nắm lấy cà vạt của anh, chủ động hôn anh!
“A!” Vũ Thư Anh tức giận hét lên trong phòng làm việc.
Vũ Vân Hân cố tình ấn nút tất cả các tầng của thang máy, thuận tiện ấn nút tắt đèn, toàn bộ thang máy này đều thuộc về cô và Mục Lâm Kiên.
Một màn mờ mờ ảo ảo không khỏi khiến người ta có nhiều liên tưởng.
Hai tay Vũ Thư Anh điên cuồng ôm đầu, tức giận nắm lấy tóc mình, hận đến tận xương, gắng gượng nuốt cơn tức giận này xuống.
Người đàn ông, người mà cô ta yêu sâu sắc đang bị Vũ Vân Hân chiếm giữ từng chút, từng chút một!
“Thôi được rồi!” Vũ Vân Hân ghé sát tai Mục Lâm Kiên.
Một màn vừa rồi chỉ là giả, tất cả chỉ cố tình để Vũ Thư Anh nhìn thấy.
Bây giờ đèn đã tắt, thang máy cũng xuống đến tầng hầm.
Chỉ là, người đàn ông trước mặt dường như vẫn chưa buông tha cô.
Mục Lâm Kiên mạnh mẽ kéo cô lòng: “Châm lửa rồi thì cũng nên dập tắt nó đi chứ!”
Giọng nói từ tính rót vào tai cô, khàn khàn như vừa uống rượu.
Tiếng thở ấm áp phả vào mái tóc mượt mà của cô:
“Không được! Muộn rồi, em phải về nhà!”
Vũ Vân Hân đẩy ra.
Làm sao Mục Lâm Kiên có thể để cô đi dễ dàng như vậy. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô, kéo tay cô qua đầu, mạnh mẽ đẩy cô đến góc thang máy.
Trong thang máy chật hẹp, một luồng khí nóng bức, ngột ngạt lan tỏa bốn phía.
Vũ Vân Hân có thể cảm thấy ngọn lửa trong người anh đang bùng cháy mạnh mẽ.
Thân hình cường tráng của Mục Lâm Kiên ôm chặt cả người cô trong ngực, anh thô bạo chặn môi cô…
“Tinh tinh…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mục Lâm Kiên lần theo túi cô, anh cũng chẳng thèm nhìn một cái mà dứt khoát cầm điện thoại, ném nó xuống đất.
‘Bang’ Một tiếng.
Nhân viên bảo vệ nghe thấy tiếng động, liền nhanh chóng cầm đèn pin đi đến.
Vũ Vân Hân đột nhiên mở to mắt, lo lắng nói: “Có người tới.”
“Ha!”
Mục Lâm Kiên cười xấu xa, nắm chặt tay cô, sau đó buông ra.
Nhưng cô còn chưa đứng vững, cửa thang máy đã bị Mục Lâm Kiên đóng lại.
Cửa ban đầu còn mở, nhưng lúc này đã đóng lại.
Mục Lâm Kiên kiêu ngạo như một vị vua, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ quần áo không chỉnh tề trước mặt.
Đầu ngón tay với xương khớp rõ ràng của anh tùy ý cầm lấy cà vạt đã bị cô nới lỏng, tinh nghịch siết chặt nó, sau đó dứt khoát kéo Vũ Vân Hân vào lòng…
“Đáng ghét!” Vũ Vân Hân kêu lên một tiếng yếu ớt, hai tay giơ lên ôm lấy cổ Mục Lâm Kiên: “Em chỉ thích làm tình với anh!”
Cô giống như một con mèo, càn rỡ nắm lấy cà vạt của anh, chủ động hôn anh!
“A!” Vũ Thư Anh tức giận hét lên trong phòng làm việc.
Vũ Vân Hân cố tình ấn nút tất cả các tầng của thang máy, thuận tiện ấn nút tắt đèn, toàn bộ thang máy này đều thuộc về cô và Mục Lâm Kiên.
Một màn mờ mờ ảo ảo không khỏi khiến người ta có nhiều liên tưởng.
Hai tay Vũ Thư Anh điên cuồng ôm đầu, tức giận nắm lấy tóc mình, hận đến tận xương, gắng gượng nuốt cơn tức giận này xuống.
Người đàn ông, người mà cô ta yêu sâu sắc đang bị Vũ Vân Hân chiếm giữ từng chút, từng chút một!
“Thôi được rồi!” Vũ Vân Hân ghé sát tai Mục Lâm Kiên.
Một màn vừa rồi chỉ là giả, tất cả chỉ cố tình để Vũ Thư Anh nhìn thấy.
Bây giờ đèn đã tắt, thang máy cũng xuống đến tầng hầm.
Chỉ là, người đàn ông trước mặt dường như vẫn chưa buông tha cô.
Mục Lâm Kiên mạnh mẽ kéo cô lòng: “Châm lửa rồi thì cũng nên dập tắt nó đi chứ!”
Giọng nói từ tính rót vào tai cô, khàn khàn như vừa uống rượu.
Tiếng thở ấm áp phả vào mái tóc mượt mà của cô:
“Không được! Muộn rồi, em phải về nhà!”
Vũ Vân Hân đẩy ra.
Làm sao Mục Lâm Kiên có thể để cô đi dễ dàng như vậy. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô, kéo tay cô qua đầu, mạnh mẽ đẩy cô đến góc thang máy.
Trong thang máy chật hẹp, một luồng khí nóng bức, ngột ngạt lan tỏa bốn phía.
Vũ Vân Hân có thể cảm thấy ngọn lửa trong người anh đang bùng cháy mạnh mẽ.
Thân hình cường tráng của Mục Lâm Kiên ôm chặt cả người cô trong ngực, anh thô bạo chặn môi cô…
“Tinh tinh…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mục Lâm Kiên lần theo túi cô, anh cũng chẳng thèm nhìn một cái mà dứt khoát cầm điện thoại, ném nó xuống đất.
‘Bang’ Một tiếng.
Nhân viên bảo vệ nghe thấy tiếng động, liền nhanh chóng cầm đèn pin đi đến.
Vũ Vân Hân đột nhiên mở to mắt, lo lắng nói: “Có người tới.”
“Ha!”
Mục Lâm Kiên cười xấu xa, nắm chặt tay cô, sau đó buông ra.
Nhưng cô còn chưa đứng vững, cửa thang máy đã bị Mục Lâm Kiên đóng lại.
Cửa ban đầu còn mở, nhưng lúc này đã đóng lại.
Mục Lâm Kiên kiêu ngạo như một vị vua, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ quần áo không chỉnh tề trước mặt.
Đầu ngón tay với xương khớp rõ ràng của anh tùy ý cầm lấy cà vạt đã bị cô nới lỏng, tinh nghịch siết chặt nó, sau đó dứt khoát kéo Vũ Vân Hân vào lòng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.