Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 994
Thiên Gỗ
01/12/2021
“Chuyện của hai mẹ con chúng tôi thì liên quan gì đến cô chứ?” Ninh Phượng bước lên phía trước, chặn Vũ Thư Anh đang ở trong xe lại.
Thực ra cho dù mỹ phẩm dưỡng da có tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không che nổi mấy vết thương trên mặt cô ta.
Vũ Vân Hân cong môi khẽ cười: “Không phải ruột thịt nên dù có hành hạ cô ta thế nào thì bà cũng không cảm thấy đau lòng mà.”
Ninh Phượng trợn mắt nhìn: “Cô nói nhảm cái gì thế?”
Tâm trạng bà ta bỗng trở nên kích động, giơ tay định tát một cái vào mặt Vũ Vân Hân nhưng chợt thấy phía sau có người nên bèn thu tay lại.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Bà ta cười như không cười: “Đồ đạc có thể phá hoại nhưng đừng ăn nói lung tung!”
“Tôi ăn nói lung tung cái gì?”
Vũ Vân Hân nói rồi siết chặt lấy tay Ninh Phượng, hung hăng vặn tay bà ta lại.
Cảm giác đau đớn dội lên khiến Ninh Phượng thẹn quá hóa giận: “Con ranh con này, mày bị bệnh à? Thả tao ra!”
Làn da trắng ngần của bà ta bị Vũ Vân Hân siết cho đỏ ửng lên.
“Đau không?” Vũ Vân Hân hỏi bằng giọng hứng thú chơi đùa.
“Mày là đồ đàn bà đê tiện, thả tao ra!” Bà ta tức giận muốn xù lông nhưng thấy Mục Lâm Kiên đang ngồi trên xe theo dõi nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, không thể làm gì khác nên đành phải nhẫn nhịn.
“Trả lời tôi!”
Vũ Vân Hân cao ngạo lạnh lùng, trong ánh mắt cực kỳ lạnh giá, dường như nếu Ninh Phượng không trả lời thì cô sẽ càng dùng thêm sức.
“Đau!” Ninh Phượng không chịu nổi nữa nên đành phải nói ra cảm nhận thật của mình.
“Đúng là phải đau rồi!” Vũ Vân Hân thả lỏng ra rồi chỉ thẳng tay vào mặt bà ta: “Đứa trẻ là cốt nhục, là máu thịt của người mẹ, lúc nãy vặn tay bà, còn chưa động đến chút thịt nào của bà mà bà đã cảm thấy đau. Vậy sao lúc bà đánh Vũ Thư Anh, bà không cảm thấy đau như thế hả?”
Vũ Thư Anh kinh ngạc nhìn Ninh Phượng.
Mặt bà ta tràn ngập vẻ khó xử, chột dạ, ấp úng nói: “Cô chưa từng nghe thấy câu “đánh là thương, mắng là yêu” sao?”
Nghe bà ta nói thế, ánh mắt Vũ Vân Hân dần tối lại, khóe miệng gian xảo nhếch lên.
Hay cho câu “đánh là thương mắng là yêu”!
Nếu đã thế…
Cô tát thẳng vào mặt Ninh Phượng mấy cái.
Dấu bàn tay cô nhanh chóng in hằn trên khuôn mặt tinh xảo của bà ta.
Một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi mà có thể chăm sóc được khuôn mặt đẹp như thế thì đương nhiên phải rất quý trọng gương mặt mình.
Bị Vũ Vân Hân tát cho mấy cái như thế thì ít nhất bà ta cũng phải tốn mấy trăm triệu để sửa sang lại.
“Sao mày dám tát tao?” Ninh Phượng tức đến nghiến răng nghiến lợi nói.
Thực ra cho dù mỹ phẩm dưỡng da có tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không che nổi mấy vết thương trên mặt cô ta.
Vũ Vân Hân cong môi khẽ cười: “Không phải ruột thịt nên dù có hành hạ cô ta thế nào thì bà cũng không cảm thấy đau lòng mà.”
Ninh Phượng trợn mắt nhìn: “Cô nói nhảm cái gì thế?”
Tâm trạng bà ta bỗng trở nên kích động, giơ tay định tát một cái vào mặt Vũ Vân Hân nhưng chợt thấy phía sau có người nên bèn thu tay lại.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Bà ta cười như không cười: “Đồ đạc có thể phá hoại nhưng đừng ăn nói lung tung!”
“Tôi ăn nói lung tung cái gì?”
Vũ Vân Hân nói rồi siết chặt lấy tay Ninh Phượng, hung hăng vặn tay bà ta lại.
Cảm giác đau đớn dội lên khiến Ninh Phượng thẹn quá hóa giận: “Con ranh con này, mày bị bệnh à? Thả tao ra!”
Làn da trắng ngần của bà ta bị Vũ Vân Hân siết cho đỏ ửng lên.
“Đau không?” Vũ Vân Hân hỏi bằng giọng hứng thú chơi đùa.
“Mày là đồ đàn bà đê tiện, thả tao ra!” Bà ta tức giận muốn xù lông nhưng thấy Mục Lâm Kiên đang ngồi trên xe theo dõi nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, không thể làm gì khác nên đành phải nhẫn nhịn.
“Trả lời tôi!”
Vũ Vân Hân cao ngạo lạnh lùng, trong ánh mắt cực kỳ lạnh giá, dường như nếu Ninh Phượng không trả lời thì cô sẽ càng dùng thêm sức.
“Đau!” Ninh Phượng không chịu nổi nữa nên đành phải nói ra cảm nhận thật của mình.
“Đúng là phải đau rồi!” Vũ Vân Hân thả lỏng ra rồi chỉ thẳng tay vào mặt bà ta: “Đứa trẻ là cốt nhục, là máu thịt của người mẹ, lúc nãy vặn tay bà, còn chưa động đến chút thịt nào của bà mà bà đã cảm thấy đau. Vậy sao lúc bà đánh Vũ Thư Anh, bà không cảm thấy đau như thế hả?”
Vũ Thư Anh kinh ngạc nhìn Ninh Phượng.
Mặt bà ta tràn ngập vẻ khó xử, chột dạ, ấp úng nói: “Cô chưa từng nghe thấy câu “đánh là thương, mắng là yêu” sao?”
Nghe bà ta nói thế, ánh mắt Vũ Vân Hân dần tối lại, khóe miệng gian xảo nhếch lên.
Hay cho câu “đánh là thương mắng là yêu”!
Nếu đã thế…
Cô tát thẳng vào mặt Ninh Phượng mấy cái.
Dấu bàn tay cô nhanh chóng in hằn trên khuôn mặt tinh xảo của bà ta.
Một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi mà có thể chăm sóc được khuôn mặt đẹp như thế thì đương nhiên phải rất quý trọng gương mặt mình.
Bị Vũ Vân Hân tát cho mấy cái như thế thì ít nhất bà ta cũng phải tốn mấy trăm triệu để sửa sang lại.
“Sao mày dám tát tao?” Ninh Phượng tức đến nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.