Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 602: Con cảm thấy Bánh Bao không có chết
Thiên Gỗ
20/07/2021
Vũ Vân Hân ôm Màn Thầu vào trong ngực: “Mẹ yên tâm đi! Con cảm thấy Bánh Bao không có chết! Mặt khác con cũng cảm thấy người đáng nghi nhất là Âm Nguyệt!”
"Sao con biết?"
Bởi vì trên người Âm Nguyệt có hương vị kẹo mềm của Bánh Bao. “Bánh Bao thích ăn nhất chính là kẹo mềm, cho nên toàn bộ thân thể đều sẽ mang theo hương vị ngọt ngào”
“Hôm nay Âm Nguyệt tới, cô ta đi đến bên cạnh con nên con ngửi được. Chỉ là, cô ta đã bị ông Mục đuổi đi rồi”
Vũ Vân Hân nhíu mày, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Chẳng phải cái bệnh viện này không cho người lạ tùy tiện ra vào sao?
“Búp Bê, đừng lo lắng!” Màn Thầu nhẹ vỗ về mặt của cô, mấy ngày nay cô đã gầy đi thấy rõ, nhìn đau lòng quái lạ. Bên trong căn phòng, đèn sáng.
Sủi Cảo dụi dụi con mắt, mông lung đi đến phòng khách kêu một tiếng: “Búp Bê, có phải là đã trở lại hay không?”
“Đúng đó! Có phải là nhớ Búp Bệ không.”
“Ngày mai con không muốn cắm ống nữa” Sủi Cảo lộ ra một nụ cười tái nhợt, nâng bàn tay nhỏ lên vẫy vẫy với Vũ Vân Hân: “Đến lúc đó, con liền có thể tìm được Bánh Bao trở về rồi”
“Không thể tự mình hành động, có được hay không?” Vũ Vân Hân lo lắng nhất chính là chuyện này.
“Chúng con mới không có ngu như vậy mà hành động một mình”
Hai cái bé con liếc nhìn lẫn nhau, hiểu ý cười cười.
Bọn trái bọn nhóc có số điện thoại của ông Mục, bên phải có số điện thoại của tổng giám đốc Lăng, tùy tiện gọi điện thoại, những người này tất nhiên sẽ đến, không được nữa thì liền chuẩn bị điện thoại cho con trai.
Trước mắt Màn Thầu đã bắt đầu thanh lý quỹ đạo hoạt động của Âm Nguyệt.
Ngay hôm nay, Màn Thầu thừa cơ đem lắp đặt camera giám sát trên đầu Âm Nguyệt, cho nên bây giờ Âm Nguyệt đi tới chỗ nào, cậu cũng đều biết.
“Anh Lục Tâm, anh Lục Tâm, xin hỏi bây giờ anh đang cua gái hay là đang ngủ thế”
Màn Thầu đổi mạch kêu lên.
Sủi Cảo ở một bên mân mê miệng nhỏ: "Cua gái với đi ngủ không phải là tiến hành cùng một chỗ sao?”
“Đúng nha! Vậy bây giờ anh đang ngủ chung với cô nàng sao?” Lục Tâm thật là phục đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện đáng tinh túy thể!
Anh ta buông cô gái trong lòng ra, nói vào điện thoại: “Tra được rồi?”
“Không khác lắm rồi! Anh đang làm cái gì?” Màn Thầu với Sủi Cảo tò mò nghe điện thoại.
“Nói việc chính đi, mấy ngày nay tôi bị trở thành người hiềm nghi của Vũ Vân Hân,con mắt đó một mực nhìn chằm chằm vào tôi không buông, làm tôi sợ muốn chết! Tôi rất sợ cô ấy ở trước mặt boss của chúng ta đâm tôi một dao đó”
Điện thoại kết nối chính là hands free, Vũ Vân Hân đứng ở một bên nghe được rất rõ ràng.
“Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, các cậu phải hỗ trợ tối đó. Nhớ kỹ giúp tôi giải thích! Tôi không có chưng Bánh Bao ăn đầu đó”
"Sao con biết?"
Bởi vì trên người Âm Nguyệt có hương vị kẹo mềm của Bánh Bao. “Bánh Bao thích ăn nhất chính là kẹo mềm, cho nên toàn bộ thân thể đều sẽ mang theo hương vị ngọt ngào”
“Hôm nay Âm Nguyệt tới, cô ta đi đến bên cạnh con nên con ngửi được. Chỉ là, cô ta đã bị ông Mục đuổi đi rồi”
Vũ Vân Hân nhíu mày, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Chẳng phải cái bệnh viện này không cho người lạ tùy tiện ra vào sao?
“Búp Bê, đừng lo lắng!” Màn Thầu nhẹ vỗ về mặt của cô, mấy ngày nay cô đã gầy đi thấy rõ, nhìn đau lòng quái lạ. Bên trong căn phòng, đèn sáng.
Sủi Cảo dụi dụi con mắt, mông lung đi đến phòng khách kêu một tiếng: “Búp Bê, có phải là đã trở lại hay không?”
“Đúng đó! Có phải là nhớ Búp Bệ không.”
“Ngày mai con không muốn cắm ống nữa” Sủi Cảo lộ ra một nụ cười tái nhợt, nâng bàn tay nhỏ lên vẫy vẫy với Vũ Vân Hân: “Đến lúc đó, con liền có thể tìm được Bánh Bao trở về rồi”
“Không thể tự mình hành động, có được hay không?” Vũ Vân Hân lo lắng nhất chính là chuyện này.
“Chúng con mới không có ngu như vậy mà hành động một mình”
Hai cái bé con liếc nhìn lẫn nhau, hiểu ý cười cười.
Bọn trái bọn nhóc có số điện thoại của ông Mục, bên phải có số điện thoại của tổng giám đốc Lăng, tùy tiện gọi điện thoại, những người này tất nhiên sẽ đến, không được nữa thì liền chuẩn bị điện thoại cho con trai.
Trước mắt Màn Thầu đã bắt đầu thanh lý quỹ đạo hoạt động của Âm Nguyệt.
Ngay hôm nay, Màn Thầu thừa cơ đem lắp đặt camera giám sát trên đầu Âm Nguyệt, cho nên bây giờ Âm Nguyệt đi tới chỗ nào, cậu cũng đều biết.
“Anh Lục Tâm, anh Lục Tâm, xin hỏi bây giờ anh đang cua gái hay là đang ngủ thế”
Màn Thầu đổi mạch kêu lên.
Sủi Cảo ở một bên mân mê miệng nhỏ: "Cua gái với đi ngủ không phải là tiến hành cùng một chỗ sao?”
“Đúng nha! Vậy bây giờ anh đang ngủ chung với cô nàng sao?” Lục Tâm thật là phục đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện đáng tinh túy thể!
Anh ta buông cô gái trong lòng ra, nói vào điện thoại: “Tra được rồi?”
“Không khác lắm rồi! Anh đang làm cái gì?” Màn Thầu với Sủi Cảo tò mò nghe điện thoại.
“Nói việc chính đi, mấy ngày nay tôi bị trở thành người hiềm nghi của Vũ Vân Hân,con mắt đó một mực nhìn chằm chằm vào tôi không buông, làm tôi sợ muốn chết! Tôi rất sợ cô ấy ở trước mặt boss của chúng ta đâm tôi một dao đó”
Điện thoại kết nối chính là hands free, Vũ Vân Hân đứng ở một bên nghe được rất rõ ràng.
“Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, các cậu phải hỗ trợ tối đó. Nhớ kỹ giúp tôi giải thích! Tôi không có chưng Bánh Bao ăn đầu đó”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.