Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 104: Đợi xe
Thiên Gỗ
03/06/2021
Bốn người bỏ ra triệu tư cho bổn suất phở xào, Vũ Vân Hân âm thầm thanh toán hóa đơn với cái giá đau đớn.
Cô đưa ba em bé đến nhà trẻ. Đột nhiên, bàn tay đang nắm được thả ra. Cô thấy ba đứa trẻ đang lon ton đến cửa trường mẫu giáo một mình.
Thật hiếm khi tích cực như vậy, thế mà chúng nói trước đây chúng không thích đến trường mẫu giáo này.
“Các con đi chậm thôi”. Vũ Vân Hân vội vàng chạy theo vì sợ chúng sẽ ngã.
“Cô giáo, cả buổi sáng không gặp chúng con, có phải cô rất buồn không?”
Ba cậu nhóc tụ tập trước một nữ giáo viên trẻ trung và xinh đẹp. Chẳng trách chạy nhanh như vậy hóa ra lại thấy gái xinh.
Vũ Vân Hân đứng ở cửa nhìn bọn trẻ an toàn bước vào lớp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Từ tối hôm qua đến giờ, giống như băng qua lũ cướp, cả người kiệt quệ sức lực.
Cô đi bộ đến biển báo dừng xe buýt một mình và đợi xe buýt. Xe của Mục Lâm Kiên chạy tới chỗ cô. Chiếc xe quen thuộc khiến cô ý thức tránh né và bước sang phía bên kia.
Bởi vì cô không muốn nhìn thấy người này. Rõ ràng là bị từ chối, Mục Lâm Kiên cũng không ép buộc, mà đậu xe ở đó.
Mãi cho đến khi Vũ Vân Hân lên xe, xe của Mục Lâm Kiên mới từ từ nổ máy và đi theo xe buýt.
Cô thích ngồi cạnh cửa sổ ô tô và sẽ không quá ngột ngạt ở giữa khi gió thổi.
Xe cộ qua lại đông đúc ồn ào, xe chạy qua con phố nhộn nhịp và đến khu phố tài chính cao cấp.
Thị trường tài chính là xương sống của toàn thành phố, người làm. ngành tài chính ở đây rất giàu có, so với khu thương mại vừa rồi còn sang trọng và quý phái hơn.
Khi xe buýt đến, Vũ Vân Hân xuống xe với một chiếc túi.
“Gần đây, một số công dân thấy người đứng đầu Tập đoàn Vũ Thị, Ninh Phượng, đã được ra tù. Theo báo cáo, Ninh Phượng đã bị kết án tù vì nghi ngờ kích động gây rối. Vì vậy, cuộc họp hội đồng quản trị của Tập đoàn Vũ Thị đã được hoàn lại cho đến ngày nay.”
Máy quay TV chuyển sang cảnh Ninh Phượng ra tù. Một nhóm phóng viên báo đài vây quanh bà ta.
Ninh Phượng cúi đầu cố gắng che mặt, nhưng lại không thể phòng bị, vẻ mặt xấu hổ vẫn bị ảnh chụp rõ ràng.
“Bà Ninh Phượng, khi nào thì cuộc họp hội đồng quản trị Tập đoàn Vũ Thị sẽ diễn ra? Theo các nguồn tin liên quan, ông Vân Thế Kiệt đã qua đời vì bệnh tật. Chuyện này có đúng không?”
Microphone ở trước mặt Ninh Phượng, bà ta thậm chí không biết rằng bên ngoài nhà tù sẽ có nhiều phóng viên như vậy.
Bà ta nghĩ rằng mình đã cố gắng hết sức để giữ bí mật và sẽ không bị phát hiện, nên không bố trí bất kỳ vệ sĩ nào vào ngày mình được thả.
Nhưng ai biết được…
Phóng viên theo dõi bà ta một cách điên cuồng khiến bà ta rất khó di chuyến.
“Bà Ninh Phượng, nghe nói con gái của bà không phải là do Vân Thể Kiệt sinh ra. Đây có phải là sự thật không?”
“Bà Ninh Phượng, một số cư dân mạng cho rằng bà là kẻ thứ ba chiếm ngôi hoàng hậu thành công, yêu cầu bà tung bí kíp làm người thứ bà. Cô nghĩ sao về vấn đề này?”.
Câu hỏi này đến câu hỏi khác, cô không trả lời, và nhóm người này cũng sẽ không rời đi.
Mọi người đều chặn cửa.
Xem chương trình truyền hình trực tiếp phát sóng, Vũ Vân Hân không khỏi cong khóe miệng lên.
Đáng đời!
“Cạch cạch cạch..” Âm thanh bén nhọn của giày cao gót truyền đến trước mặt cô, cô nhìn thấy Vũ Thư Anh vội vàng đi qua mình.
“Cô đã xin nghỉ phép chưa?” Vũ Vân Hân lùi lại một bước và chặn đường cô.
“Tôi cảnh cáo cô Vũ Vân Hân, cô đừng có mà tìm phiền phức, cô không có khả năng ấy đâu” Cô ta đang rất lo lắng, lúc này càng thêm khó chịu vì bị cặn đường.
Vũ Vân Hân không vội vàng, “Theo quy định của công ty, trong giờ làm việc cần phải xin phép nếu muốn nghỉ phép, nếu không có thể sẽ coi là trốn làm. Cho tôi hỏi cô Hân Thư Ảnh, người phụ trách bộ phận nhân sự, cô sẽ không dựa vào quyền của chính mình mà thiên vị đúng không ?!”
Cô đưa ba em bé đến nhà trẻ. Đột nhiên, bàn tay đang nắm được thả ra. Cô thấy ba đứa trẻ đang lon ton đến cửa trường mẫu giáo một mình.
Thật hiếm khi tích cực như vậy, thế mà chúng nói trước đây chúng không thích đến trường mẫu giáo này.
“Các con đi chậm thôi”. Vũ Vân Hân vội vàng chạy theo vì sợ chúng sẽ ngã.
“Cô giáo, cả buổi sáng không gặp chúng con, có phải cô rất buồn không?”
Ba cậu nhóc tụ tập trước một nữ giáo viên trẻ trung và xinh đẹp. Chẳng trách chạy nhanh như vậy hóa ra lại thấy gái xinh.
Vũ Vân Hân đứng ở cửa nhìn bọn trẻ an toàn bước vào lớp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Từ tối hôm qua đến giờ, giống như băng qua lũ cướp, cả người kiệt quệ sức lực.
Cô đi bộ đến biển báo dừng xe buýt một mình và đợi xe buýt. Xe của Mục Lâm Kiên chạy tới chỗ cô. Chiếc xe quen thuộc khiến cô ý thức tránh né và bước sang phía bên kia.
Bởi vì cô không muốn nhìn thấy người này. Rõ ràng là bị từ chối, Mục Lâm Kiên cũng không ép buộc, mà đậu xe ở đó.
Mãi cho đến khi Vũ Vân Hân lên xe, xe của Mục Lâm Kiên mới từ từ nổ máy và đi theo xe buýt.
Cô thích ngồi cạnh cửa sổ ô tô và sẽ không quá ngột ngạt ở giữa khi gió thổi.
Xe cộ qua lại đông đúc ồn ào, xe chạy qua con phố nhộn nhịp và đến khu phố tài chính cao cấp.
Thị trường tài chính là xương sống của toàn thành phố, người làm. ngành tài chính ở đây rất giàu có, so với khu thương mại vừa rồi còn sang trọng và quý phái hơn.
Khi xe buýt đến, Vũ Vân Hân xuống xe với một chiếc túi.
“Gần đây, một số công dân thấy người đứng đầu Tập đoàn Vũ Thị, Ninh Phượng, đã được ra tù. Theo báo cáo, Ninh Phượng đã bị kết án tù vì nghi ngờ kích động gây rối. Vì vậy, cuộc họp hội đồng quản trị của Tập đoàn Vũ Thị đã được hoàn lại cho đến ngày nay.”
Máy quay TV chuyển sang cảnh Ninh Phượng ra tù. Một nhóm phóng viên báo đài vây quanh bà ta.
Ninh Phượng cúi đầu cố gắng che mặt, nhưng lại không thể phòng bị, vẻ mặt xấu hổ vẫn bị ảnh chụp rõ ràng.
“Bà Ninh Phượng, khi nào thì cuộc họp hội đồng quản trị Tập đoàn Vũ Thị sẽ diễn ra? Theo các nguồn tin liên quan, ông Vân Thế Kiệt đã qua đời vì bệnh tật. Chuyện này có đúng không?”
Microphone ở trước mặt Ninh Phượng, bà ta thậm chí không biết rằng bên ngoài nhà tù sẽ có nhiều phóng viên như vậy.
Bà ta nghĩ rằng mình đã cố gắng hết sức để giữ bí mật và sẽ không bị phát hiện, nên không bố trí bất kỳ vệ sĩ nào vào ngày mình được thả.
Nhưng ai biết được…
Phóng viên theo dõi bà ta một cách điên cuồng khiến bà ta rất khó di chuyến.
“Bà Ninh Phượng, nghe nói con gái của bà không phải là do Vân Thể Kiệt sinh ra. Đây có phải là sự thật không?”
“Bà Ninh Phượng, một số cư dân mạng cho rằng bà là kẻ thứ ba chiếm ngôi hoàng hậu thành công, yêu cầu bà tung bí kíp làm người thứ bà. Cô nghĩ sao về vấn đề này?”.
Câu hỏi này đến câu hỏi khác, cô không trả lời, và nhóm người này cũng sẽ không rời đi.
Mọi người đều chặn cửa.
Xem chương trình truyền hình trực tiếp phát sóng, Vũ Vân Hân không khỏi cong khóe miệng lên.
Đáng đời!
“Cạch cạch cạch..” Âm thanh bén nhọn của giày cao gót truyền đến trước mặt cô, cô nhìn thấy Vũ Thư Anh vội vàng đi qua mình.
“Cô đã xin nghỉ phép chưa?” Vũ Vân Hân lùi lại một bước và chặn đường cô.
“Tôi cảnh cáo cô Vũ Vân Hân, cô đừng có mà tìm phiền phức, cô không có khả năng ấy đâu” Cô ta đang rất lo lắng, lúc này càng thêm khó chịu vì bị cặn đường.
Vũ Vân Hân không vội vàng, “Theo quy định của công ty, trong giờ làm việc cần phải xin phép nếu muốn nghỉ phép, nếu không có thể sẽ coi là trốn làm. Cho tôi hỏi cô Hân Thư Ảnh, người phụ trách bộ phận nhân sự, cô sẽ không dựa vào quyền của chính mình mà thiên vị đúng không ?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.