Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 33: Lại nói dối
Thiên Gỗ
02/06/2021
“Con chó biết nghe điện thoại à?” Mục Lâm Kiên không tin. “Có thể ở chung với bạn cùng phòng” Lục Tâm giải thích. “Bảo bạn cùng phòng ngoan nhé à?”. Cách gọi thân mật khiến Mục Lâm Kiên chói tai. “Con gái với nhau đôi lúc sẽ nói như vậy.” Lục Tâm mỉm cười. Mục Lâm Kiên nghiêm khắc nói: “Mình thì không ăn, lại còn gói mang về à?”
Vũ Vân Hân vẫn không ăn, gói hết lại, hai tay cẩn thận ôm chặt, chỉ sợ sẽ làm đổ mất.
“Tôi nghe một số đồng nghiệp nữ nói rằng trong nhà hàng vào ngày thường, họ thường thấy Vũ Vân Hân đóng gói rất nhiều sữa và bánh mì trở về nhà”
Mục Lâm Kiên, người không bao giờ đến nhà hàng của công ty để ăn tối, thậm chí còn không biết những điều này.
“Sáng nay, tôi thấy cô ấy lấy ba gói đồ ăn nhẹ nhỏ và bỏ vào túi. Mặc dù đồ ăn nhẹ trong căng tin và phòng chờ của chúng ta được ăn thoải mái, nhưng tự ý mang về nhà là điều có thể dễ khiến các đồng nghiệp khác phật ý” .
Mục Lâm Kiên cau mày, chuyện này thì có gì mà phật ý: “Cứ để cô ấy lấy, không đủ thì mua thêm”
Chỉ là chút sữa, bánh mì với đồ ăn vặt thôi mà, bảo anh lấp đầy cả trái đất này cũng được.
“Reng…..” Điện thoại di động vang lên sau một ngày dài. Số mà anh mong đợi cuối cùng đã gọi lại.
“Xin chào, Tổng giám đốc Mục! Tôi là Vũ Vân Hân ở tổ 5. Sáng nay tôi mạo muội gọi cho anh, nói năng không cẩn thận, khiến ông không vui, thật sự xin lỗi..” .
Giọng điệu lịch sự này nghe rất khó chịu. Mụ Lẫm Nhiên kiêu ngạo lạnh lùng nói: “Nói ý chính” Lời nói dửng dưng nhân đôi cảm giác xa lạ. Rõ ràng mấy ngày trước còn đưa cô về nhà, bây giờ lại mang theo cảm giác cao cao tại thượng thế kia.
“Còn ba mươi giây, không nói thì cúp” Một giọng điệu lạnh lùng và kiêu ngạo từ trong điện thoại truyền ra. “Tổng giám đốc Mục, lần trước lúc tôi tăng ca, ông đã cứu tôi.”
“Suỵt! Cô không được phép gọi tôi là ông, tôi không già như vậy. Đúng là chẳng ai như người này.
Vũ Vân Hân vội vàng đổi cách xưng hô: “Anh cứu tôi rồi, vậy người kia bây giờ còn sống không?”
“Không phải việc của cô.”
Đồ kiêu căng, lần nào cũng chặn họng người ta.
Vũ Vân Hân tức giận đập ngực, lẽ nào là chuyện này không liên quan gì đến cô sao? Cô là người bị hại mà!
“Tổng giám đốc Mục, tôi chỉ muốn biết anh ta còn sống hay không? Dù gì thì hôm đó tôi cũng thấy anh ta chảy rất nhiều máu, sau đó có báo cảnh sát không, với cả..” Cô kích động nói liền một hồi không dừng lại, mãi đến khi nói xong, cô mới nhận ra đầu dây bên kia là một sự im lặng chết chóc, cứ như không có ai trả lời, thật là xấu hổ vô cùng.
“Tổng giám đốc Mục, anh còn nghe không?” “..” Cuối cùng cũng cho anh cơ hội nói rồi à?
“Tôi xin lỗi tổng giám đốc Mục, vừa rồi là tôi sai, nói nhiều quá, làm anh không biết nên trả lời câu nào trước! Thực ra tôi chỉ muốn biết anh ta còn sống hay không? Tôi sợ ngồi tù lắm, càng sợ anh cũng phải ngồi tù hơn”
Những lời này gần như khiến Mục Lâm Kiên, người đang uống sâm panh bị sặc đến chết.
Sao anh có thể vào tù được, bộ não của người phụ nữ này đang chứa cái gì vậy?
“Tổng giám đốc Mục, anh nói xem, liệu chúng ta có bị bắt không? Dù gì thì anh ta cũng bị thương rất nặng.”
“Muốn biết à?” Anh bình tĩnh. “Vâng, đúng vậy!”. “Chờ tôi ở cửa nhà trước khi đi làm vào sáng mai. Vũ Vân Hân sửng sốt. Cái gọi là cửa nhà của ngôi nhà hiện đang được xây dựng! “Tôi chuyển nhà rồi” “Chuyển đi đâu? Định vị!”.
Toi rồi, gần đó có nhiều nhà cho thuê nhưng chỉ có ba nơi được ra vào tùy tiện.
Hai cái còn lại nằm ở đối diện sông, nếu phát định vị thì ngày mai phải dậy từ 5 giờ sáng.
“Tôi sẽ gửi vị trí cho anh khi tôi về đến nhà” Sau khi nghe những lời của cô, khóe miệng của Mục Lâm Kiên cong lên.
Anh rất tò mò, lần này cô sẽ nói dối như thế nào.
Biển báo dừng xe buýt trên con đường bên sông, nằm ngay phía trước khách sạn năm sao ở bên trái.
Vũ Vân Hân xuống xe. Cô dừng lại, bật địa điểm và gửi định vị khách sạn.
Đây hiện tại là vị trí tốt nhất, vì ngày nào cô cũng phải đi xe buýt qua đây.
Mục Lâm Kiên nhìn vào địa chỉ trên điện thoại, Vũ Vân Hân, cô đang hạ thấp IQ của tôi à?
Dường như nếu con người nói dối một lần thì sẽ nói dối mãi.
Nhưng cô thích nói dối như vậy thì anh cũng sẽ vạch trần cô hết lần. này đến lần khác.
Vũ Vân Hân vẫn không ăn, gói hết lại, hai tay cẩn thận ôm chặt, chỉ sợ sẽ làm đổ mất.
“Tôi nghe một số đồng nghiệp nữ nói rằng trong nhà hàng vào ngày thường, họ thường thấy Vũ Vân Hân đóng gói rất nhiều sữa và bánh mì trở về nhà”
Mục Lâm Kiên, người không bao giờ đến nhà hàng của công ty để ăn tối, thậm chí còn không biết những điều này.
“Sáng nay, tôi thấy cô ấy lấy ba gói đồ ăn nhẹ nhỏ và bỏ vào túi. Mặc dù đồ ăn nhẹ trong căng tin và phòng chờ của chúng ta được ăn thoải mái, nhưng tự ý mang về nhà là điều có thể dễ khiến các đồng nghiệp khác phật ý” .
Mục Lâm Kiên cau mày, chuyện này thì có gì mà phật ý: “Cứ để cô ấy lấy, không đủ thì mua thêm”
Chỉ là chút sữa, bánh mì với đồ ăn vặt thôi mà, bảo anh lấp đầy cả trái đất này cũng được.
“Reng…..” Điện thoại di động vang lên sau một ngày dài. Số mà anh mong đợi cuối cùng đã gọi lại.
“Xin chào, Tổng giám đốc Mục! Tôi là Vũ Vân Hân ở tổ 5. Sáng nay tôi mạo muội gọi cho anh, nói năng không cẩn thận, khiến ông không vui, thật sự xin lỗi..” .
Giọng điệu lịch sự này nghe rất khó chịu. Mụ Lẫm Nhiên kiêu ngạo lạnh lùng nói: “Nói ý chính” Lời nói dửng dưng nhân đôi cảm giác xa lạ. Rõ ràng mấy ngày trước còn đưa cô về nhà, bây giờ lại mang theo cảm giác cao cao tại thượng thế kia.
“Còn ba mươi giây, không nói thì cúp” Một giọng điệu lạnh lùng và kiêu ngạo từ trong điện thoại truyền ra. “Tổng giám đốc Mục, lần trước lúc tôi tăng ca, ông đã cứu tôi.”
“Suỵt! Cô không được phép gọi tôi là ông, tôi không già như vậy. Đúng là chẳng ai như người này.
Vũ Vân Hân vội vàng đổi cách xưng hô: “Anh cứu tôi rồi, vậy người kia bây giờ còn sống không?”
“Không phải việc của cô.”
Đồ kiêu căng, lần nào cũng chặn họng người ta.
Vũ Vân Hân tức giận đập ngực, lẽ nào là chuyện này không liên quan gì đến cô sao? Cô là người bị hại mà!
“Tổng giám đốc Mục, tôi chỉ muốn biết anh ta còn sống hay không? Dù gì thì hôm đó tôi cũng thấy anh ta chảy rất nhiều máu, sau đó có báo cảnh sát không, với cả..” Cô kích động nói liền một hồi không dừng lại, mãi đến khi nói xong, cô mới nhận ra đầu dây bên kia là một sự im lặng chết chóc, cứ như không có ai trả lời, thật là xấu hổ vô cùng.
“Tổng giám đốc Mục, anh còn nghe không?” “..” Cuối cùng cũng cho anh cơ hội nói rồi à?
“Tôi xin lỗi tổng giám đốc Mục, vừa rồi là tôi sai, nói nhiều quá, làm anh không biết nên trả lời câu nào trước! Thực ra tôi chỉ muốn biết anh ta còn sống hay không? Tôi sợ ngồi tù lắm, càng sợ anh cũng phải ngồi tù hơn”
Những lời này gần như khiến Mục Lâm Kiên, người đang uống sâm panh bị sặc đến chết.
Sao anh có thể vào tù được, bộ não của người phụ nữ này đang chứa cái gì vậy?
“Tổng giám đốc Mục, anh nói xem, liệu chúng ta có bị bắt không? Dù gì thì anh ta cũng bị thương rất nặng.”
“Muốn biết à?” Anh bình tĩnh. “Vâng, đúng vậy!”. “Chờ tôi ở cửa nhà trước khi đi làm vào sáng mai. Vũ Vân Hân sửng sốt. Cái gọi là cửa nhà của ngôi nhà hiện đang được xây dựng! “Tôi chuyển nhà rồi” “Chuyển đi đâu? Định vị!”.
Toi rồi, gần đó có nhiều nhà cho thuê nhưng chỉ có ba nơi được ra vào tùy tiện.
Hai cái còn lại nằm ở đối diện sông, nếu phát định vị thì ngày mai phải dậy từ 5 giờ sáng.
“Tôi sẽ gửi vị trí cho anh khi tôi về đến nhà” Sau khi nghe những lời của cô, khóe miệng của Mục Lâm Kiên cong lên.
Anh rất tò mò, lần này cô sẽ nói dối như thế nào.
Biển báo dừng xe buýt trên con đường bên sông, nằm ngay phía trước khách sạn năm sao ở bên trái.
Vũ Vân Hân xuống xe. Cô dừng lại, bật địa điểm và gửi định vị khách sạn.
Đây hiện tại là vị trí tốt nhất, vì ngày nào cô cũng phải đi xe buýt qua đây.
Mục Lâm Kiên nhìn vào địa chỉ trên điện thoại, Vũ Vân Hân, cô đang hạ thấp IQ của tôi à?
Dường như nếu con người nói dối một lần thì sẽ nói dối mãi.
Nhưng cô thích nói dối như vậy thì anh cũng sẽ vạch trần cô hết lần. này đến lần khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.