Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 274: Nhìn cô từ tận đáy lòng
Thiên Gỗ
23/06/2021
‘Võ Hào Kiệt nhìn Vũ Vân Hân từ tận đáy lòng.
Trong mắt anh ta, Vũ Vân Hân lúc này chính là một món đồ chơi. Nhưng anh ta không phục!
Dựa vào cái gì mà lần trước anh ta không có tôn nghiêm, phải bị người ta chà đạp dưới chân. Cả đời này anh ta không thể nào chấp nhận được.
Anh ta hận đến nỗi muốn mang tất cả bất mãn phát tiết lên người Vũ Vân Hân.
“Hôn tôi!” Anh tiến đến trước mặt cô, chỉ tay vào đôi môi nồng nặc mùi thuốc lá của mình.
“Bốp!” Đột nhiên cánh cửa bị một người dùng lực đá tung ra.
“Ui da, tiền mướn phòng không đã chưa trả nổi mà còn cua gái cái gì?”
Ánh sáng u ám chiếu xuống thân người đàn ông đứng trước cửa.
‘Võ Hào Kiệt chợt nhìn bốn phía, nhận ra đối phương chỉ có một mình “Anh là ai?”
“Tôi là ai quan trọng sao? Giàu hơn anh là được rồi” Lăng Tổng đứng ở cửa, cố tình đứng ở đó, không đi vào cũng không đi ra.
Cánh cửa cũng không thể đóng lại được.
Cánh cửa mở toác ra, chỉ cần liếc mắt cũng nhìn thấy tất cả mọi thứ trong phòng.
“Cô Vân, cô khóc cái gì chứ? Lúc này mà khóc giống như chứng tỏ cô rất vui vẻ khi bị giày vò vậy” Lăng Tổng nói với giọng bỉ ổi, không phải đang khen ngợi người khác.
“Anh ra ngoài cho tôi” Võ Hào Kiệt gào lên.
“Anh là cái thá gì mà bảo tôi ra ngoài? Mục Lâm Kiên còn không có tư cách bảo tôi ra ngoài, anh dựa vào cái gì?”
‘Võ Hào Kiệt nghe thấy ba chữ “Mục Lâm Kiên” thì vội vàng thả Vũ Vân Hân ra.
“Người đàn ông này?”
Hơi thở nhạy bén giống như một ông vua kiêu ngạo, bàn tay to lớn bóp chặt lấy căm của cô.
Cô giống như bị bắt giữ, buộc phải ngẩng đầu lên.
“Gặp nguy hiểm tại sao không nói với tôi đầu tiên?” Giọng nói của Mục Lâm Kiên mang theo vẻ tức giận và bất mãn, nhưng anh đang kiềm chế lại.
“Tôi..”
Cô càng nói úp úp mở mở, bàn tay giống như con quỷ càng dùng sức bóp lấy cãm cô.
Cảm giác đau đớn khiến cô đau đến nỗi nhíu mày lại.
“Quên điện thoại của tôi?” Mục Lâm Kiên dán sát gương mặt tuấn tú lại.
Hơi thở ấm áp phả đến, dường như hơi thở trên người cô đều là của anh.
“Số điện thoại của tôi là bao nhiêu?”
*“,” Vũ Vân Hân chưa từng thích học thuộc.
số điện thoại, ngay cả số điện thoại của ba đứa con cô cũng không nhớ thì sao có thể nhớ số điện thoại của anh.
Mục Lâm Kiên ấn số điện thoại, điện thoại của Vũ Vân Hân vang lên.
Một dãy số điện thoại vừa gần gũi vừa xa lạ đặt trước mặt cô: “Học thuộc đi, trong vòng năm phút mà không thuộc thì sau một số cởi một bộ đồ”
Mẹ nó!
Anh làm như vậy chẳng phải đang giở trò lưu mang một cách quang minh chính đại sao?
“Học thuộc hay không? Không học thuộc thì bây giờ cởi hết!”
Cô bị anh trói buộc trong lòng, có thể dám nói không sao?
Chương 275: Chẳng lẽ chạy rồi.
‘Vũ Vân Hân không ngờ rằng ông Mục sẽ xuất hiện ở phía sau.
Chân cô giống như đeo chì vậy, không biết mình nên đi hướng nào.
“Sao lại không thấy Vũ Vân Hân ở trong phòng?” Ông Mục nói với chiếc điện thoại: “Lẽ nào chạy rồi sao?”
Ông Mục nghỉ ngờ mà nhíu mày, buồn phiền thở dài: “Đợi đến khi cô ta quay về công 1 cậu phái người đưa cô ta đi cho tôi. Tôi không muốn Mục Lâm Kiên chịu ảnh hưởng tử cô ta và cũng không muốn người phụ nữ này vấy bẩn tất cả Mục Lâm chúng ta”
Vũ Vân Hân kinh hãi sợ run rẩy, cả người căng thẳng không dám cử động lung tung mà đứng bất động nhìn người trong cánh cửa sổ thuỷ tỉnh.
Ông ta muốn đuổi cô ra khỏi tập đoàn Mục Lâm sao?
Cô đã gặp đủ nguy hiểm ở trong công ty rồi, bây giờ ông Mục còn nhúng chân vào. Cô thật sự chết không có chỗ chôn.
“Trong một tháng tôi không muốn nghe tin về cô gái này” Giọng nói lạnh lẽo như hầm.
băng khiến cho sống lưng người ta lạnh ngắt Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của ông Mục, Vũ Vân Hân đang nín thở mới dám hít một hơi thật sâu.
Vậy phải làm sao đây?
Năng lực của cô không thể chống lại ông Mục.
Lỡ như Mục Lâm Kiên là một đứa con ngoan, là chàng trai của bố thì phải làm sao?
Cô càng nghĩ càng lo lắng, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên “Em đi đâu trong một tiếng vậy?” Mục Lâm Kiên lặng lẽ lạnh lùng lên tiếng “Tôi đang vận động”
Cô vẫn chưa điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nói tới nói lui vẫn rất sốt sắng.
“Vận động?” Mục Lân Kiên nhìn bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi “Anh Mục, thật sự là ai à”
Cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Lăng Tổng trong điện thoại.
Anh ta đi vào trong phòng bệnh, chủ động kéo ghế rồi ngồi xuống bên cạnh giường của Mục Lâm Kiên: “Anh Mục, anh bị ốm sao.
không nói với thằng em này một câu, để em còn đến thăm anh”
Vũ Vân Hân ở bên kia điện thoại trái tìm đậpt thình thịch thình thịch, sự chột dạ vô tình khiến cô chợt cảm thấy bất an.
Thần kinh của cô rất nhạy cảm, bao gòm cả Mục Lâm Kiên.
Cô không chịu được bất kỳ ai khích bác xích mích.
“Cút ra ngoài” Mục Lâm Kiên lạnh lùng hừ.
lạnh.
Lăng Tổng cười hì hì: “E răng anh Mục có phụ nữ rồi, không cần tình cảm anh em chúng.
ta nữa”
“Bai”
Mục Lâm Kiên không kiên nhẫn được.
Anh không thích khi mình đang nói chuyện yêu đương có người thứ ba đến quấy rầy, cho dù người đó là bố của anh.
“Hai!”
“Anh Mục, sao tính cách nóng nảy của anh có thể theo đuổi được bạn gái vậy?” Lăng Tổng suồng sã ở trước mặt anh nhưng không dám chọc tức anh, anh ta biết điều đứng lên: “Em đi là được, nhưng…” Anh ta đưa điện thoại ra.
Anh ta đột nhiên ấn một tấm ảnh trong điện thoại: “Anh nhìn xem đây có phải là nhân viên của anh không?”
Vân Hân Hân bị một người đàn ông khác ôm.
Tính kiên nhẫn của Mục Lâm Kiên lập tức bị chọc kích động, đôi mắt lạnh lùng của anh mở to ra, điện thoại trong tay rơi xuống dưới đất.
Anh tức giận níu lấy tay áo của Lăng Tổng: “Chụp từ lúc nào”
“Vừa nãy em gặp cô Vân, hơn nữa em cũng biết người phụ nữ này khá quan trọng đối với anh. Chỉ là em không thích dáng vẻ lắng lơ của cô ta nên đã lén chụp trộm một tấm”
Cho nên người phụ nữ này nói với anh rằng cô dang vận động?”
“Alot”
Vũ Vân Vân nhận ra mình chắc chắn bị hiểu lầm rồi: “Lâm Kiên, anh có đang nghe.
điện thoại của tôi không?”
Chiếc điện thoại rơi xuống sàn vang lên tiếng của Vũ vân Hân Lăng Tổng nhếch khoé môi lên: “Đứa em này không làm phiền anh nữa”
Nói rồi anh ta quay người rời khỏi bệnh viện.
“Tổng giám đốc Mục, anh có thể nói chuyện được không?” Vũ Vân Hân vô cùng lo lằng.
Thấy anh không trả lời, nhất định anh đã tin lời nói bậy bạ của người khác rồi.
Cô vội vàng chạy về phòng bệnh.
Cô thở hổn hà hổn hển, đầu tóc và quần áo đều vô cùng xộc xệch. Từ lúc vùng vẫy vừa nãy đến bây giờ cô cũng không để ý đến hình tượng Gô như vậy rất khó đế khiến anh không thể không nghỉ ngờ.
Nút hình bướm trên cô áo bị bung ra, trên làn da mịn màng có vô số vết trầy màu đỏ.
hồng.
Trong mắt anh ta, Vũ Vân Hân lúc này chính là một món đồ chơi. Nhưng anh ta không phục!
Dựa vào cái gì mà lần trước anh ta không có tôn nghiêm, phải bị người ta chà đạp dưới chân. Cả đời này anh ta không thể nào chấp nhận được.
Anh ta hận đến nỗi muốn mang tất cả bất mãn phát tiết lên người Vũ Vân Hân.
“Hôn tôi!” Anh tiến đến trước mặt cô, chỉ tay vào đôi môi nồng nặc mùi thuốc lá của mình.
“Bốp!” Đột nhiên cánh cửa bị một người dùng lực đá tung ra.
“Ui da, tiền mướn phòng không đã chưa trả nổi mà còn cua gái cái gì?”
Ánh sáng u ám chiếu xuống thân người đàn ông đứng trước cửa.
‘Võ Hào Kiệt chợt nhìn bốn phía, nhận ra đối phương chỉ có một mình “Anh là ai?”
“Tôi là ai quan trọng sao? Giàu hơn anh là được rồi” Lăng Tổng đứng ở cửa, cố tình đứng ở đó, không đi vào cũng không đi ra.
Cánh cửa cũng không thể đóng lại được.
Cánh cửa mở toác ra, chỉ cần liếc mắt cũng nhìn thấy tất cả mọi thứ trong phòng.
“Cô Vân, cô khóc cái gì chứ? Lúc này mà khóc giống như chứng tỏ cô rất vui vẻ khi bị giày vò vậy” Lăng Tổng nói với giọng bỉ ổi, không phải đang khen ngợi người khác.
“Anh ra ngoài cho tôi” Võ Hào Kiệt gào lên.
“Anh là cái thá gì mà bảo tôi ra ngoài? Mục Lâm Kiên còn không có tư cách bảo tôi ra ngoài, anh dựa vào cái gì?”
‘Võ Hào Kiệt nghe thấy ba chữ “Mục Lâm Kiên” thì vội vàng thả Vũ Vân Hân ra.
“Người đàn ông này?”
Hơi thở nhạy bén giống như một ông vua kiêu ngạo, bàn tay to lớn bóp chặt lấy căm của cô.
Cô giống như bị bắt giữ, buộc phải ngẩng đầu lên.
“Gặp nguy hiểm tại sao không nói với tôi đầu tiên?” Giọng nói của Mục Lâm Kiên mang theo vẻ tức giận và bất mãn, nhưng anh đang kiềm chế lại.
“Tôi..”
Cô càng nói úp úp mở mở, bàn tay giống như con quỷ càng dùng sức bóp lấy cãm cô.
Cảm giác đau đớn khiến cô đau đến nỗi nhíu mày lại.
“Quên điện thoại của tôi?” Mục Lâm Kiên dán sát gương mặt tuấn tú lại.
Hơi thở ấm áp phả đến, dường như hơi thở trên người cô đều là của anh.
“Số điện thoại của tôi là bao nhiêu?”
*“,” Vũ Vân Hân chưa từng thích học thuộc.
số điện thoại, ngay cả số điện thoại của ba đứa con cô cũng không nhớ thì sao có thể nhớ số điện thoại của anh.
Mục Lâm Kiên ấn số điện thoại, điện thoại của Vũ Vân Hân vang lên.
Một dãy số điện thoại vừa gần gũi vừa xa lạ đặt trước mặt cô: “Học thuộc đi, trong vòng năm phút mà không thuộc thì sau một số cởi một bộ đồ”
Mẹ nó!
Anh làm như vậy chẳng phải đang giở trò lưu mang một cách quang minh chính đại sao?
“Học thuộc hay không? Không học thuộc thì bây giờ cởi hết!”
Cô bị anh trói buộc trong lòng, có thể dám nói không sao?
Chương 275: Chẳng lẽ chạy rồi.
‘Vũ Vân Hân không ngờ rằng ông Mục sẽ xuất hiện ở phía sau.
Chân cô giống như đeo chì vậy, không biết mình nên đi hướng nào.
“Sao lại không thấy Vũ Vân Hân ở trong phòng?” Ông Mục nói với chiếc điện thoại: “Lẽ nào chạy rồi sao?”
Ông Mục nghỉ ngờ mà nhíu mày, buồn phiền thở dài: “Đợi đến khi cô ta quay về công 1 cậu phái người đưa cô ta đi cho tôi. Tôi không muốn Mục Lâm Kiên chịu ảnh hưởng tử cô ta và cũng không muốn người phụ nữ này vấy bẩn tất cả Mục Lâm chúng ta”
Vũ Vân Hân kinh hãi sợ run rẩy, cả người căng thẳng không dám cử động lung tung mà đứng bất động nhìn người trong cánh cửa sổ thuỷ tỉnh.
Ông ta muốn đuổi cô ra khỏi tập đoàn Mục Lâm sao?
Cô đã gặp đủ nguy hiểm ở trong công ty rồi, bây giờ ông Mục còn nhúng chân vào. Cô thật sự chết không có chỗ chôn.
“Trong một tháng tôi không muốn nghe tin về cô gái này” Giọng nói lạnh lẽo như hầm.
băng khiến cho sống lưng người ta lạnh ngắt Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của ông Mục, Vũ Vân Hân đang nín thở mới dám hít một hơi thật sâu.
Vậy phải làm sao đây?
Năng lực của cô không thể chống lại ông Mục.
Lỡ như Mục Lâm Kiên là một đứa con ngoan, là chàng trai của bố thì phải làm sao?
Cô càng nghĩ càng lo lắng, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên “Em đi đâu trong một tiếng vậy?” Mục Lâm Kiên lặng lẽ lạnh lùng lên tiếng “Tôi đang vận động”
Cô vẫn chưa điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nói tới nói lui vẫn rất sốt sắng.
“Vận động?” Mục Lân Kiên nhìn bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi “Anh Mục, thật sự là ai à”
Cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Lăng Tổng trong điện thoại.
Anh ta đi vào trong phòng bệnh, chủ động kéo ghế rồi ngồi xuống bên cạnh giường của Mục Lâm Kiên: “Anh Mục, anh bị ốm sao.
không nói với thằng em này một câu, để em còn đến thăm anh”
Vũ Vân Hân ở bên kia điện thoại trái tìm đậpt thình thịch thình thịch, sự chột dạ vô tình khiến cô chợt cảm thấy bất an.
Thần kinh của cô rất nhạy cảm, bao gòm cả Mục Lâm Kiên.
Cô không chịu được bất kỳ ai khích bác xích mích.
“Cút ra ngoài” Mục Lâm Kiên lạnh lùng hừ.
lạnh.
Lăng Tổng cười hì hì: “E răng anh Mục có phụ nữ rồi, không cần tình cảm anh em chúng.
ta nữa”
“Bai”
Mục Lâm Kiên không kiên nhẫn được.
Anh không thích khi mình đang nói chuyện yêu đương có người thứ ba đến quấy rầy, cho dù người đó là bố của anh.
“Hai!”
“Anh Mục, sao tính cách nóng nảy của anh có thể theo đuổi được bạn gái vậy?” Lăng Tổng suồng sã ở trước mặt anh nhưng không dám chọc tức anh, anh ta biết điều đứng lên: “Em đi là được, nhưng…” Anh ta đưa điện thoại ra.
Anh ta đột nhiên ấn một tấm ảnh trong điện thoại: “Anh nhìn xem đây có phải là nhân viên của anh không?”
Vân Hân Hân bị một người đàn ông khác ôm.
Tính kiên nhẫn của Mục Lâm Kiên lập tức bị chọc kích động, đôi mắt lạnh lùng của anh mở to ra, điện thoại trong tay rơi xuống dưới đất.
Anh tức giận níu lấy tay áo của Lăng Tổng: “Chụp từ lúc nào”
“Vừa nãy em gặp cô Vân, hơn nữa em cũng biết người phụ nữ này khá quan trọng đối với anh. Chỉ là em không thích dáng vẻ lắng lơ của cô ta nên đã lén chụp trộm một tấm”
Cho nên người phụ nữ này nói với anh rằng cô dang vận động?”
“Alot”
Vũ Vân Vân nhận ra mình chắc chắn bị hiểu lầm rồi: “Lâm Kiên, anh có đang nghe.
điện thoại của tôi không?”
Chiếc điện thoại rơi xuống sàn vang lên tiếng của Vũ vân Hân Lăng Tổng nhếch khoé môi lên: “Đứa em này không làm phiền anh nữa”
Nói rồi anh ta quay người rời khỏi bệnh viện.
“Tổng giám đốc Mục, anh có thể nói chuyện được không?” Vũ Vân Hân vô cùng lo lằng.
Thấy anh không trả lời, nhất định anh đã tin lời nói bậy bạ của người khác rồi.
Cô vội vàng chạy về phòng bệnh.
Cô thở hổn hà hổn hển, đầu tóc và quần áo đều vô cùng xộc xệch. Từ lúc vùng vẫy vừa nãy đến bây giờ cô cũng không để ý đến hình tượng Gô như vậy rất khó đế khiến anh không thể không nghỉ ngờ.
Nút hình bướm trên cô áo bị bung ra, trên làn da mịn màng có vô số vết trầy màu đỏ.
hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.