Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 677: Sẽ không làm liên lụy đến các người
Thiên Gỗ
01/08/2021
Lúc này, Mục Lâm Kiên xuống xe bước đến.
Tim của bốn mẹ con đập liên hồi, Vũ Vân Hân cố bình tĩnh an ủi các con: “Đừng sợ, chúng ta có tận bốn người, sợ gì anh ta chứ”
Bốn mẹ con cầm lấy vũ khí chuẩn bị chiến đấu.
Mục Lâm Kiên bước đến thấy ánh mắt đối địch của bốn mẹ con khiến anh không hiểu chuyện gì cả.
“Chú làm gì vậy?” Bánh Bao ngồi ở ghế trên nóng nảy hét lên với Mục Lâm Kiên.
Mục Lâm Kiên im lặng nhìn, thấy trong tay mỗi người đều có một cây gậy: “Mọi người đang làm gì?”
“Cháu cảnh cáo chú không được đến đây” Thái độ của ba đứa trẻ khác xa so với hôm qua.
Đám nhóc này lật mặt nhanh y như mẹ của chúng.
“Được rồi, thế thì các người tự đi bộ về đi”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng quay người trở lại xe.
Anh mong chờ cả buổi tối hôm qua đến sáng nay sẽ được nhận quà của bọn trẻ.
Đây là lần đầy tiên người bố này được nhận quà của các con, nên sáng sớm nay anh đã không đợi được mà đến nhà của cô để chờ.
Ai biết được bọn họ gặp anh lại tránh đi.
“Lái xe” Mục Lâm Kiên mặt lạnh ra lệnh.
Tài xế do dự nói: “Nơi này rất khó gọi được xe”
“Đi” Giọng Mục Lâm Kiên lạnh lẽo như băng.
Xe khởi động chậm rãi, vô tình lướt qua xe của bốn mẹ con.
Trong xe an tĩnh, bốn mẹ con trầm mặc khó hiểu nhìn chiếc xe đang lái xa dần.
Há Cảo không kìm được, nước mắt rơi lã chã: “Làm thế nào đây?
Hình như giám đốc Mục tức giận rồi”
“Nhưng xe hết xăng rồi, làm sao bây giờ?”
Vũ Vân Hân nhìn cảnh vật hoang vu xung quanh, không thấy bất kỳ một cửa hàng nào.
“Hay là gọi điện cho Khang Khang” Há Cảo cầm lấy điện thoại: “Chết rồi, ở đây không có sóng”
Bởi vì chỗ này cách xa trung tâm thành phố nên rất khó có sóng điện thoại.
Tim của bốn mẹ con đập liên hồi, Vũ Vân Hân cố bình tĩnh an ủi các con: “Đừng sợ, chúng ta có tận bốn người, sợ gì anh ta chứ”
Bốn mẹ con cầm lấy vũ khí chuẩn bị chiến đấu.
Mục Lâm Kiên bước đến thấy ánh mắt đối địch của bốn mẹ con khiến anh không hiểu chuyện gì cả.
“Chú làm gì vậy?” Bánh Bao ngồi ở ghế trên nóng nảy hét lên với Mục Lâm Kiên.
Mục Lâm Kiên im lặng nhìn, thấy trong tay mỗi người đều có một cây gậy: “Mọi người đang làm gì?”
“Cháu cảnh cáo chú không được đến đây” Thái độ của ba đứa trẻ khác xa so với hôm qua.
Đám nhóc này lật mặt nhanh y như mẹ của chúng.
“Được rồi, thế thì các người tự đi bộ về đi”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng quay người trở lại xe.
Anh mong chờ cả buổi tối hôm qua đến sáng nay sẽ được nhận quà của bọn trẻ.
Đây là lần đầy tiên người bố này được nhận quà của các con, nên sáng sớm nay anh đã không đợi được mà đến nhà của cô để chờ.
Ai biết được bọn họ gặp anh lại tránh đi.
“Lái xe” Mục Lâm Kiên mặt lạnh ra lệnh.
Tài xế do dự nói: “Nơi này rất khó gọi được xe”
“Đi” Giọng Mục Lâm Kiên lạnh lẽo như băng.
Xe khởi động chậm rãi, vô tình lướt qua xe của bốn mẹ con.
Trong xe an tĩnh, bốn mẹ con trầm mặc khó hiểu nhìn chiếc xe đang lái xa dần.
Há Cảo không kìm được, nước mắt rơi lã chã: “Làm thế nào đây?
Hình như giám đốc Mục tức giận rồi”
“Nhưng xe hết xăng rồi, làm sao bây giờ?”
Vũ Vân Hân nhìn cảnh vật hoang vu xung quanh, không thấy bất kỳ một cửa hàng nào.
“Hay là gọi điện cho Khang Khang” Há Cảo cầm lấy điện thoại: “Chết rồi, ở đây không có sóng”
Bởi vì chỗ này cách xa trung tâm thành phố nên rất khó có sóng điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.