Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về
Chương 305: Thiếu tiền
Thiên Gỗ
23/06/2021
Vũ Vân Hân nhìn con mình đang làm bộ nộ dạy dỗ thì mỉm cười cưng chiều ồil Sao Búp Bê có thể tùy tiện như nói: vậy được!”
“Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ rất hư, mẹ không được rung động đâu đó! Bên cạnh chú ấy không chỉ có một mình mẹ đâu” Màn Thầu nghiêm túc nói.
Nụ cười của Vũ Vân Hân dân dần biến mất, tâm trạng cũng đột nhiên khó chịu.
“Cũng trễ rồi, đi ngủ đi!”
Cô bế bọn nhỏ lên giường, rồi lại rầu rĩ buồn bã nghĩ đến sự thay đổi bất thường khi nãy của mình.
Hôm sau.
Số dư hóa đơn trên di động của Vũ Vân Hân vẫn không hề thay đổi.
Mới sáng sớm đã nhận được tin nhắn tăng tiên nhà của chủ nhà, vốn dĩ tiền thuê nhà là hai mươi triệu một tháng bây giờ biến thành ba mươi triệu.
Trong hoàn cảnh kinh tế này có thể lo cho bản thân đã không tệ.
Vũ Vân Hân hối hận hôm qua đã tiêu xài quá mức, nhìn chiếc xe hơn bốn trăm triệu trước mặt mà giống như đang nhìn một đống sắt vụn đồng nát.
Cô buồn phiền mà lên xe, sau đó lái xe đến công ty.
Hôm nay ra ngoài có hơi trễ, cho nên trên bãi đỗ xe gần như đã không còn chỗ đỗ xe, chỗ còn lại thì không dễ lái vào.
Trong lúc vô tình, cô phát hiện phía trước có một chỗ trống!
Lúc lái xe qua, lại nhìn thấy phía trên có một bảng tên nhỏ ghi “Thư ký Vũ”!
Thì ra còn có thể độc chiếm như vậy, mà không phải cứ tới trước là được.
Cô lập tức không vui, lật xem toàn bộ quyển sổ tay nhân viên nhưng lại không hề thấy có phần nào nhắc đến chỗ đỗ xe.
Vũ Vân Hân xuống xe, cầm lấy bảng tên của Vũ Thư Anh dời ra ngoài.
Sau đó cô lái xe vào chỗ đó.
Để bớt tranh chấp, cô còn cố ý ngồi trên xe canh thời gian.
Đúng chín giờ một phút mới xuống xe.
Thời gian Mục Lâm Kiên đi làm là chín giờ, qua chín giờ đều xem như đến trễ.
Vũ Vân Hân rút chìa khóa xe rồi đắc ý xuống xe.
Quả nhiên đồ cướp được luôn dùng tốt, khó trách hai mẹ con nhà kia thích cướp đồ của người khác đến vậy.
Tâm trạng của cô rất tốt còn vừa ngâm nga vừa bước vào thang máy, đang định quay người ấn chọn lầu thì đột nhiên một bàn tay giữ cửa thang máy lại.
Cảm ứng của thang máy lại lần nữa chầm rãi mở ra.
Mục Lâm Kiên khí thế nghiêm nghị đứng ở đó, anh dùng ánh mắt sâu thẩm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Thật ra vừa rồi, anh đã thấy việc làm ngu xuẩn của cô.
“Trùng hợp vậy sao? Đúng lúc tôi cũng muốn tìm anh đó Lâm Kiên!” Cô cất giọng ra vẻ nũng nịu nói: “Khi nào thì thanh toán một chút số tiền kia”
Vũ Vân Hân không biết xấu hổ mà đưa ra mã QR nói: “Quét đi, cảm ơn”
Mục Lâm Kiên lạnh nhạt nhướng mày đáp: “Không có tiền.”
Mục Lâm Kiên ngạo nghễ xoay người lại, thân hình to lớn của anh cũng đủ để vây hãm cô vào góc khuất của thang máy.
Anh lạnh lùng bước đến phía trước một bước, khí thế lạnh lẽo uy nghiêm khiến Vũ Vân Hân kinh ngạc ngẩn ra, theo bản năng cô lùi về sau một bước: “Nếu không thì bảy mươi tỷ một ngày được không? Thật ra giá cả có thế bàn bạc lại!”
“Hả?” Mục Lâm Kiên đột nhiên bật cười lạnh lẽo Ngày hôm qua chín mươi tỷ cô cũng không cần mà sáng nay lại ba tỷ!
Là khinh thường mình cỡ nào đây?
Mục Lâm Kiên đặt một tay lên tường thang máy, anh cúi đầu nhìn cô.
‘Vũ Vân Hân bị đồn đến góc thang máy không còn chỗ để lui, đối diện với khí thế mạnh mẽ của Mục Lâm Kiên, cô trở nên yếu đuối và bất lực như chú thỏ con, run rẩy nói: “Vậy anh nói cái giá đi!”
“Thiếu tiên sao?”
“Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ rất hư, mẹ không được rung động đâu đó! Bên cạnh chú ấy không chỉ có một mình mẹ đâu” Màn Thầu nghiêm túc nói.
Nụ cười của Vũ Vân Hân dân dần biến mất, tâm trạng cũng đột nhiên khó chịu.
“Cũng trễ rồi, đi ngủ đi!”
Cô bế bọn nhỏ lên giường, rồi lại rầu rĩ buồn bã nghĩ đến sự thay đổi bất thường khi nãy của mình.
Hôm sau.
Số dư hóa đơn trên di động của Vũ Vân Hân vẫn không hề thay đổi.
Mới sáng sớm đã nhận được tin nhắn tăng tiên nhà của chủ nhà, vốn dĩ tiền thuê nhà là hai mươi triệu một tháng bây giờ biến thành ba mươi triệu.
Trong hoàn cảnh kinh tế này có thể lo cho bản thân đã không tệ.
Vũ Vân Hân hối hận hôm qua đã tiêu xài quá mức, nhìn chiếc xe hơn bốn trăm triệu trước mặt mà giống như đang nhìn một đống sắt vụn đồng nát.
Cô buồn phiền mà lên xe, sau đó lái xe đến công ty.
Hôm nay ra ngoài có hơi trễ, cho nên trên bãi đỗ xe gần như đã không còn chỗ đỗ xe, chỗ còn lại thì không dễ lái vào.
Trong lúc vô tình, cô phát hiện phía trước có một chỗ trống!
Lúc lái xe qua, lại nhìn thấy phía trên có một bảng tên nhỏ ghi “Thư ký Vũ”!
Thì ra còn có thể độc chiếm như vậy, mà không phải cứ tới trước là được.
Cô lập tức không vui, lật xem toàn bộ quyển sổ tay nhân viên nhưng lại không hề thấy có phần nào nhắc đến chỗ đỗ xe.
Vũ Vân Hân xuống xe, cầm lấy bảng tên của Vũ Thư Anh dời ra ngoài.
Sau đó cô lái xe vào chỗ đó.
Để bớt tranh chấp, cô còn cố ý ngồi trên xe canh thời gian.
Đúng chín giờ một phút mới xuống xe.
Thời gian Mục Lâm Kiên đi làm là chín giờ, qua chín giờ đều xem như đến trễ.
Vũ Vân Hân rút chìa khóa xe rồi đắc ý xuống xe.
Quả nhiên đồ cướp được luôn dùng tốt, khó trách hai mẹ con nhà kia thích cướp đồ của người khác đến vậy.
Tâm trạng của cô rất tốt còn vừa ngâm nga vừa bước vào thang máy, đang định quay người ấn chọn lầu thì đột nhiên một bàn tay giữ cửa thang máy lại.
Cảm ứng của thang máy lại lần nữa chầm rãi mở ra.
Mục Lâm Kiên khí thế nghiêm nghị đứng ở đó, anh dùng ánh mắt sâu thẩm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Thật ra vừa rồi, anh đã thấy việc làm ngu xuẩn của cô.
“Trùng hợp vậy sao? Đúng lúc tôi cũng muốn tìm anh đó Lâm Kiên!” Cô cất giọng ra vẻ nũng nịu nói: “Khi nào thì thanh toán một chút số tiền kia”
Vũ Vân Hân không biết xấu hổ mà đưa ra mã QR nói: “Quét đi, cảm ơn”
Mục Lâm Kiên lạnh nhạt nhướng mày đáp: “Không có tiền.”
Mục Lâm Kiên ngạo nghễ xoay người lại, thân hình to lớn của anh cũng đủ để vây hãm cô vào góc khuất của thang máy.
Anh lạnh lùng bước đến phía trước một bước, khí thế lạnh lẽo uy nghiêm khiến Vũ Vân Hân kinh ngạc ngẩn ra, theo bản năng cô lùi về sau một bước: “Nếu không thì bảy mươi tỷ một ngày được không? Thật ra giá cả có thế bàn bạc lại!”
“Hả?” Mục Lâm Kiên đột nhiên bật cười lạnh lẽo Ngày hôm qua chín mươi tỷ cô cũng không cần mà sáng nay lại ba tỷ!
Là khinh thường mình cỡ nào đây?
Mục Lâm Kiên đặt một tay lên tường thang máy, anh cúi đầu nhìn cô.
‘Vũ Vân Hân bị đồn đến góc thang máy không còn chỗ để lui, đối diện với khí thế mạnh mẽ của Mục Lâm Kiên, cô trở nên yếu đuối và bất lực như chú thỏ con, run rẩy nói: “Vậy anh nói cái giá đi!”
“Thiếu tiên sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.