Chương 15
Lạc Lạc 862
21/11/2019
"Thành thật xin lỗi anh chị.... nhưng chúng tôi đã hết phòng rồi ạ, chỉ còn đúng một phòng mong anh chị thông cảm"
"Vậy đi nơi khác thôi!!" Hắn định kéo cô đi.
"Một phòng thì một phòng, tôi lười rồi đi từ nãy đến giờ nơi nào cũng không còn phòng trống thôi thì ở đại vài hôm thôi mà".
"Một phòng á? Vậy cô ngủ sôpha nhé?"
"Anh có phải đàn ông không vậy? Ý mà quên anh đâu phải đàn ông đâu chứ"
"Ai nói cô tôi không phải đàn ông, cô không sợ ở chung phòng với tôi sao một nam một nữ....." hắn đang cố đe dọa Mộc Nhi.
"Tôi không sợ.... dù gì sau này anh cũng nằm dưới lo gì"
Cuộc đối thoại của hai người khiến cô tiếp tân lắc đầu nhìn cặp tình nhân này không giống với những người khác, đã cãi nhau suốt cả nữa tiếng nhưng vẫn không mệt.
"Được vậy lấy phòng đó đi!!" Cuối cùng họ cũng đưa ra quyết định của mình.
Về phòng cô liền ngã người xuống giường, thật vô cùng thoải mái vì từ lúc xuống máy bay đến giờ cô chưa được đặt lưng xuống nên có hơi mõi mà còn bị hắn lôi đi tìm phòng trống may mà khách sạn này vẫn còn một phòng.
Hắn nhìn cô không nói gì đi vào phòng tắm một lúc sau đi ra hắn đã thay bộ quần áo mới.
"Còn không chịu đi tắm? Nằm đấy đến tối à?".
"Anh định đi đâu vậy?"
"Ra ngoài dạo"
"Đợi tôi với"
"Tôi muốn đi một mình, một lát tự mà đi, tôi đã nói rồi đến đây rồi thì không ai phiền ai hết"
Âu Vũ nói rồi khoác chiếc áo dày cộm lên người sau đó rời đi, Mộc Nhi hậm hực bực tức không biết nên làm thế nào để hắn chú ý đến cô mới đó mà gần hai tháng rồi thời gian trôi qua rất mau mà vẫn chưa có động tĩnh gì không biết nhiệm vụ này cô có làm được hay không đây.
Tắm xong cô cũng chuẩn bị để đi ra ngoài, giờ này mà ra đường chắc đông vui lắm vì cô nghe nói hôm nay là lễ gì đó ở đây nghe nói cũng rất lớn.
Đi dạo quanh nhìn qua nhìn lại ai cũng có cặp có đôi cô cảm thấy hơi cô đơn, cô nhớ về người yêu cũ của mình năm xưa.
Cô dừng lại ở ghế đá đối diện bờ sông ở đây có thể ngắm phong cảnh rất tuyệt, cô ngồi ở đấy không biết bao lâu cứ đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà trời cũng dần sập tối.
Người người qua lại nhiều hơn, cô cảm thấy hơi lạnh lúc nãy cô quên là ở đây trời rất lạnh, quên mang áo khoác theo trên người chỉ là chiếc áo len tay dài cùng chân váy ngắn cũng khiến cô hơi lạnh.
"Lạnh thật...."
Cô chịu không nổi nữa định đợi xem pháo hoa thôi đành để về khách sạn xem luôn vậy, trên đường về bỗng cô đụng phải hai người đàn ông.
Họ nhìn có vẻ cũng không mấy đàn hoàng, một tên liền kéo cô lại nhìn hắn mà cô buồn nôn vì trên người hắn tòan là những hình xăm ăn mặc chẳng khác mấy tên đầu đường xó chợ.
"Em gái đụng trúng bọn anh mà không xin lỗi à?"
"Tôi xin lỗi"
"Thấy em đi một mình cô đơn quá hay đi với bọn anh nha, xinh đẹp như vậy mà sao lại không có bạn trai hửm"
"Hay là mới bị bồ đá? Nhìn mặt em đang buồn chắc là vậy rồi đúng không"
"Tránh ra không tôi la lên đó!!"
"Cứ la đi em gái, liệu ai sẽ cứu em?".
"Vậy đi nơi khác thôi!!" Hắn định kéo cô đi.
"Một phòng thì một phòng, tôi lười rồi đi từ nãy đến giờ nơi nào cũng không còn phòng trống thôi thì ở đại vài hôm thôi mà".
"Một phòng á? Vậy cô ngủ sôpha nhé?"
"Anh có phải đàn ông không vậy? Ý mà quên anh đâu phải đàn ông đâu chứ"
"Ai nói cô tôi không phải đàn ông, cô không sợ ở chung phòng với tôi sao một nam một nữ....." hắn đang cố đe dọa Mộc Nhi.
"Tôi không sợ.... dù gì sau này anh cũng nằm dưới lo gì"
Cuộc đối thoại của hai người khiến cô tiếp tân lắc đầu nhìn cặp tình nhân này không giống với những người khác, đã cãi nhau suốt cả nữa tiếng nhưng vẫn không mệt.
"Được vậy lấy phòng đó đi!!" Cuối cùng họ cũng đưa ra quyết định của mình.
Về phòng cô liền ngã người xuống giường, thật vô cùng thoải mái vì từ lúc xuống máy bay đến giờ cô chưa được đặt lưng xuống nên có hơi mõi mà còn bị hắn lôi đi tìm phòng trống may mà khách sạn này vẫn còn một phòng.
Hắn nhìn cô không nói gì đi vào phòng tắm một lúc sau đi ra hắn đã thay bộ quần áo mới.
"Còn không chịu đi tắm? Nằm đấy đến tối à?".
"Anh định đi đâu vậy?"
"Ra ngoài dạo"
"Đợi tôi với"
"Tôi muốn đi một mình, một lát tự mà đi, tôi đã nói rồi đến đây rồi thì không ai phiền ai hết"
Âu Vũ nói rồi khoác chiếc áo dày cộm lên người sau đó rời đi, Mộc Nhi hậm hực bực tức không biết nên làm thế nào để hắn chú ý đến cô mới đó mà gần hai tháng rồi thời gian trôi qua rất mau mà vẫn chưa có động tĩnh gì không biết nhiệm vụ này cô có làm được hay không đây.
Tắm xong cô cũng chuẩn bị để đi ra ngoài, giờ này mà ra đường chắc đông vui lắm vì cô nghe nói hôm nay là lễ gì đó ở đây nghe nói cũng rất lớn.
Đi dạo quanh nhìn qua nhìn lại ai cũng có cặp có đôi cô cảm thấy hơi cô đơn, cô nhớ về người yêu cũ của mình năm xưa.
Cô dừng lại ở ghế đá đối diện bờ sông ở đây có thể ngắm phong cảnh rất tuyệt, cô ngồi ở đấy không biết bao lâu cứ đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà trời cũng dần sập tối.
Người người qua lại nhiều hơn, cô cảm thấy hơi lạnh lúc nãy cô quên là ở đây trời rất lạnh, quên mang áo khoác theo trên người chỉ là chiếc áo len tay dài cùng chân váy ngắn cũng khiến cô hơi lạnh.
"Lạnh thật...."
Cô chịu không nổi nữa định đợi xem pháo hoa thôi đành để về khách sạn xem luôn vậy, trên đường về bỗng cô đụng phải hai người đàn ông.
Họ nhìn có vẻ cũng không mấy đàn hoàng, một tên liền kéo cô lại nhìn hắn mà cô buồn nôn vì trên người hắn tòan là những hình xăm ăn mặc chẳng khác mấy tên đầu đường xó chợ.
"Em gái đụng trúng bọn anh mà không xin lỗi à?"
"Tôi xin lỗi"
"Thấy em đi một mình cô đơn quá hay đi với bọn anh nha, xinh đẹp như vậy mà sao lại không có bạn trai hửm"
"Hay là mới bị bồ đá? Nhìn mặt em đang buồn chắc là vậy rồi đúng không"
"Tránh ra không tôi la lên đó!!"
"Cứ la đi em gái, liệu ai sẽ cứu em?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.