Chương 27
Lạc Lạc 862
21/11/2019
"Âu... Vũ.... mau... đến.... cứu tôi..."
Cô nhắm mắt lại và ngất đi trong cơn mê cô nghe được tiếng hắn gọi cô rất nhiều lần và cả tiếng xe cấp cứu, nhưng cô đã hoàn toàn không cử động được.
Hắn gọi cho cô mãi mà chẳng được trong lòng bất an liền đi đến đây bên ngoài đã nghe được tiếng đỗ vỡ bên trong, đạp cửa vào lúc này cô đang nằm bất động trên sàn nhà.
Còn Tiểu Minh đang co rúc người trong một góc nhỏ vừa nhìn hắn cũng đủ hiểu ra chuyện chạy đến túm lấy cổ áo Tiểu Minh.
"Em làm gì cô ấy?"
"Cảnh sát bắt tôi đi!! Tôi giết người nữa rồi, tôi giết người nữa rồi"
Anh ta ôm lấy đầu luôn miệng bảo rằng mình đã giết người, Âu Vũ gọi điện cho xe cấp cứu và cômg an đến.
Tiểu Minh nhanh chóng bị đưa đến trụ sở cảnh sát, hắn lo lắng ôm cô trong lòng cầu nguyện cho cô.
"Mộc Nhi... cô đừng làm sao đấy, nhất định không bị gì đấy, cô còn nợ tôi nhiều lắm cô không được chết trước đâu".
"Mộc Nhi..."
"Mộc Nhi.... "
Hắn đứng bên ngoài lo lắng đi qua đi lại luôn lẩm bẩm tên cô, đến khi bác sĩ bước ra bảo.
"Bệnh nhân không sao rồi, anh có thể vào"
"Mộc Nhi... cô tỉnh lại đi!! Mắng tôi một câu đi!!"
Cô chợt nghe tiếng hắn, hắn lại gọi tên cô đôi mắt cô nặng quá Mộc Nhi cố gắng mở mắt ra, nặc mùi thuốc sát trùng khó chịu.
"Đồ ngốc, anh làm gì vậy?"
"Mộc Nhi, cô tỉnh rồi cô thấy khó chịu ở đâu không? Đói không? Tôi mua đồ ăn cho cô nhé?"
"Anh làm gì mà tốt với tôi thế? Mà tôi sao lại ở đây?"
"Lúc nảy cô bị Tiểu Minh bóp cổ nên ngất đi, tôi đến kịp không chắc cô đi chầu diêm vương rồi".
"Tiểu Minh đâu?"
"Đã bị bắt rồi"
"Anh vẫn còn thản nhiên vậy sao? Anh không buồn?"
"Cũng chút chút nhưng cậu ta đã đụng vào vậy quan trọng của tôi, nên bị vậy cũng đáng thôi".
"Vật quan trọng của anh là cái gì?"
"Là cô gái ngốc đang ngồi đối diện tôi, em có biết tôi lo cho em đến mức nào không?"
"Sao không nhận ra rằng tôi yêu em chứ?"
"Anh đang tỏ tình tôi đấy à?"
"Để suy nghĩ đã, anh đã hết đồng tính rồi sao?"
"Tôi có đồng tính đâu mà hết cơ chứ"
"Tôi... đói..." do hơi ngại nên cô liền đánh trống lãng sang chuyện khác, tim cô lúc này đập nhanh hơn cô tránh né ánh nhìn của hắn.
"Được, em ở đây tôi mua cháo cho em"
Đợi hắn đi, cô khẽ vuốt ngực mình cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi nhưng hình như cô đã lỡ phải lòng của hắn ta luôn rồi, trong hợp đồng có ghi cô không được có tình cảm với anh ta.
"Tôi phải làm sao đây?"
Cô nhắm mắt lại và ngất đi trong cơn mê cô nghe được tiếng hắn gọi cô rất nhiều lần và cả tiếng xe cấp cứu, nhưng cô đã hoàn toàn không cử động được.
Hắn gọi cho cô mãi mà chẳng được trong lòng bất an liền đi đến đây bên ngoài đã nghe được tiếng đỗ vỡ bên trong, đạp cửa vào lúc này cô đang nằm bất động trên sàn nhà.
Còn Tiểu Minh đang co rúc người trong một góc nhỏ vừa nhìn hắn cũng đủ hiểu ra chuyện chạy đến túm lấy cổ áo Tiểu Minh.
"Em làm gì cô ấy?"
"Cảnh sát bắt tôi đi!! Tôi giết người nữa rồi, tôi giết người nữa rồi"
Anh ta ôm lấy đầu luôn miệng bảo rằng mình đã giết người, Âu Vũ gọi điện cho xe cấp cứu và cômg an đến.
Tiểu Minh nhanh chóng bị đưa đến trụ sở cảnh sát, hắn lo lắng ôm cô trong lòng cầu nguyện cho cô.
"Mộc Nhi... cô đừng làm sao đấy, nhất định không bị gì đấy, cô còn nợ tôi nhiều lắm cô không được chết trước đâu".
"Mộc Nhi..."
"Mộc Nhi.... "
Hắn đứng bên ngoài lo lắng đi qua đi lại luôn lẩm bẩm tên cô, đến khi bác sĩ bước ra bảo.
"Bệnh nhân không sao rồi, anh có thể vào"
"Mộc Nhi... cô tỉnh lại đi!! Mắng tôi một câu đi!!"
Cô chợt nghe tiếng hắn, hắn lại gọi tên cô đôi mắt cô nặng quá Mộc Nhi cố gắng mở mắt ra, nặc mùi thuốc sát trùng khó chịu.
"Đồ ngốc, anh làm gì vậy?"
"Mộc Nhi, cô tỉnh rồi cô thấy khó chịu ở đâu không? Đói không? Tôi mua đồ ăn cho cô nhé?"
"Anh làm gì mà tốt với tôi thế? Mà tôi sao lại ở đây?"
"Lúc nảy cô bị Tiểu Minh bóp cổ nên ngất đi, tôi đến kịp không chắc cô đi chầu diêm vương rồi".
"Tiểu Minh đâu?"
"Đã bị bắt rồi"
"Anh vẫn còn thản nhiên vậy sao? Anh không buồn?"
"Cũng chút chút nhưng cậu ta đã đụng vào vậy quan trọng của tôi, nên bị vậy cũng đáng thôi".
"Vật quan trọng của anh là cái gì?"
"Là cô gái ngốc đang ngồi đối diện tôi, em có biết tôi lo cho em đến mức nào không?"
"Sao không nhận ra rằng tôi yêu em chứ?"
"Anh đang tỏ tình tôi đấy à?"
"Để suy nghĩ đã, anh đã hết đồng tính rồi sao?"
"Tôi có đồng tính đâu mà hết cơ chứ"
"Tôi... đói..." do hơi ngại nên cô liền đánh trống lãng sang chuyện khác, tim cô lúc này đập nhanh hơn cô tránh né ánh nhìn của hắn.
"Được, em ở đây tôi mua cháo cho em"
Đợi hắn đi, cô khẽ vuốt ngực mình cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi nhưng hình như cô đã lỡ phải lòng của hắn ta luôn rồi, trong hợp đồng có ghi cô không được có tình cảm với anh ta.
"Tôi phải làm sao đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.