Chương 44
Lạc Lạc 862
21/11/2019
Cái bụng của cô ngày một to lên, bây giờ đi đứng
cũng khó khăn dạo gần đây tính tình của cô cũng thay đổi hay giận dỗi
cáu gắt với hắn.
Công ty ngày một nhiều công việc hắn phải đến công ty thường xuyên, thế là cô lại đâm ra giận dỗi ghen tuông các kiểu.
Ngồi ăn cơm một mình thấy khá cô độc nên cô đã gọi cho Ái Thi trò chuyện.
" Cậu lại giận dỗi hắn nữa sao? Hai người khó khăn lắm mới quay lại giờ lại giận dỗi gì chứ?"
"Anh ấy không quan tâm tớ nữa, chắc có cô em xinh tươi nào bên ngoài rồi"
"Cô nương ơi ghen bóng ghen gió, tuy không tiếp xúc hắn nhiều nhưng qua lời kể của cậu tớ thấy hắn cũng tốt đấy chứ,không có thời gian bên cậu chắc do công việc chẳng hạn"
"Sao cậu biết được chứ chỉ nghe tớ nói thôi sao hiểu được"
"Phải phải chuyện gia đình cậu tớ không hiểu được nhưng tớ cũng có thời gian để bên bạn trai tớ đâu nè, nhưng vẫn hạnh phúc thôi"
"Thôi tớ không nói nữa"
Nói rồi Mộc Nhi cúp máy ngang, nhìn chén cơm trước mặt vẫn còn hôm nay cô chẳng ăn gì nhiều, mặt dù người giúp việc có khuyên cô ăn nhưng thật sự cô nuốt không trôi.
Lần này cô quyết định đến thẳng công ty hắn xem hắn đang tình tứ với cô nào mà cả gan bỏ cô mấy ngày hôm nay.
"Đại thiếu gia, thiếu phu nhân đi đến chỗ công ty của ngài để đánh ghen kìa!!"
"Tiểu tam là ai? Sao tôi không biết nhỉ, vậy để cô ấy đánh thoải mái đi"
Cô bước vào công ty của hắn làm rối tung nơi này lên, liền đi đến chỗ của thư kí của hắn chính là con hồ ly tinh lúc nào cũng đi theo để quyến rũ hắn.
Hắn từ xa nhìn thấy cô nổi trận lôi đình xem ra có can cũng vô dụng thôi tùy cô ấy xử lý vậy, tiện thể cho mấy nhân viên trong công ty này bỏ cái trò đi theo quyến rũ hắn.
"Cô là cái thá gì mà đánh tôi, biết tôi là ai không?"
"Là ai bà đây cũng đánh, chủ tịch của các người tôi còn đánh đừng nói chi loại như cô"
"Cô... chủ tịch cứu em với"
"Ba đời nhà anh ta còn không dám cứu cô nữa"
Sau khi hả giận cô quay sang lườm hắn, hắn liền đi đến ôm lấy cô mà làm nũng khiến công ty ai nấy cũng bàn hoàng đây là chủ tịch của họ sao? Đúng là kiếp thê nô.....
"Hả giận chưa?"
"Chưa đâu, cô ta còn dám lén phén xem em xử cô ta thế nào"
"Đừng làm loạn nữa, sao lại đến đây?"
"Em xấu xí rồi đúng không? Anh không cần bà bầu này nữa đúng không?" Đột nhiên cô oà khóc lên, làm mọi người dồn sự tập trung về hắn, Âu Vũ đành bế cô về phòng làm việc của mình.
"Ngoan nào, đừng khóc mà vợ anh đẹp thế này lại thương anh thế này sao anh dám đèo bồng thêm ai khác"
Đưa tay lau nước mắt cho cô sau đó hôn lên gương mặt xinh đẹp ấy, vuốt ve mái tóc mềm mại thoang thoảng mùi trà xanh dễ chịu ấy.
Ôm lấy cô và ngủ thiếp lúc nào không hay, mấy hôm nay công việc làm hắn mệt mõi chợp mắt một lát là lại thức dậy làm việc.
Mộc Nhi nhìn hắn đang nằm trong lòng cô ngủ khẽ mĩm cười, coi biết hắn mệt mõi lắm rồi có lẽ cô không nên đến để quấy rối.
Nhưng không gặp hắn là lòng cô lại bồn chồn lên lo lắng, tâm trạng khi mang thai thì ra là vậy luôn sợ người đàn ông của mình ngoại tình.
"Anh mệt rồi thì ngủ một lát đi, cái tên này thiệt khiến người ta lo lắng mà"
Công ty ngày một nhiều công việc hắn phải đến công ty thường xuyên, thế là cô lại đâm ra giận dỗi ghen tuông các kiểu.
Ngồi ăn cơm một mình thấy khá cô độc nên cô đã gọi cho Ái Thi trò chuyện.
" Cậu lại giận dỗi hắn nữa sao? Hai người khó khăn lắm mới quay lại giờ lại giận dỗi gì chứ?"
"Anh ấy không quan tâm tớ nữa, chắc có cô em xinh tươi nào bên ngoài rồi"
"Cô nương ơi ghen bóng ghen gió, tuy không tiếp xúc hắn nhiều nhưng qua lời kể của cậu tớ thấy hắn cũng tốt đấy chứ,không có thời gian bên cậu chắc do công việc chẳng hạn"
"Sao cậu biết được chứ chỉ nghe tớ nói thôi sao hiểu được"
"Phải phải chuyện gia đình cậu tớ không hiểu được nhưng tớ cũng có thời gian để bên bạn trai tớ đâu nè, nhưng vẫn hạnh phúc thôi"
"Thôi tớ không nói nữa"
Nói rồi Mộc Nhi cúp máy ngang, nhìn chén cơm trước mặt vẫn còn hôm nay cô chẳng ăn gì nhiều, mặt dù người giúp việc có khuyên cô ăn nhưng thật sự cô nuốt không trôi.
Lần này cô quyết định đến thẳng công ty hắn xem hắn đang tình tứ với cô nào mà cả gan bỏ cô mấy ngày hôm nay.
"Đại thiếu gia, thiếu phu nhân đi đến chỗ công ty của ngài để đánh ghen kìa!!"
"Tiểu tam là ai? Sao tôi không biết nhỉ, vậy để cô ấy đánh thoải mái đi"
Cô bước vào công ty của hắn làm rối tung nơi này lên, liền đi đến chỗ của thư kí của hắn chính là con hồ ly tinh lúc nào cũng đi theo để quyến rũ hắn.
Hắn từ xa nhìn thấy cô nổi trận lôi đình xem ra có can cũng vô dụng thôi tùy cô ấy xử lý vậy, tiện thể cho mấy nhân viên trong công ty này bỏ cái trò đi theo quyến rũ hắn.
"Cô là cái thá gì mà đánh tôi, biết tôi là ai không?"
"Là ai bà đây cũng đánh, chủ tịch của các người tôi còn đánh đừng nói chi loại như cô"
"Cô... chủ tịch cứu em với"
"Ba đời nhà anh ta còn không dám cứu cô nữa"
Sau khi hả giận cô quay sang lườm hắn, hắn liền đi đến ôm lấy cô mà làm nũng khiến công ty ai nấy cũng bàn hoàng đây là chủ tịch của họ sao? Đúng là kiếp thê nô.....
"Hả giận chưa?"
"Chưa đâu, cô ta còn dám lén phén xem em xử cô ta thế nào"
"Đừng làm loạn nữa, sao lại đến đây?"
"Em xấu xí rồi đúng không? Anh không cần bà bầu này nữa đúng không?" Đột nhiên cô oà khóc lên, làm mọi người dồn sự tập trung về hắn, Âu Vũ đành bế cô về phòng làm việc của mình.
"Ngoan nào, đừng khóc mà vợ anh đẹp thế này lại thương anh thế này sao anh dám đèo bồng thêm ai khác"
Đưa tay lau nước mắt cho cô sau đó hôn lên gương mặt xinh đẹp ấy, vuốt ve mái tóc mềm mại thoang thoảng mùi trà xanh dễ chịu ấy.
Ôm lấy cô và ngủ thiếp lúc nào không hay, mấy hôm nay công việc làm hắn mệt mõi chợp mắt một lát là lại thức dậy làm việc.
Mộc Nhi nhìn hắn đang nằm trong lòng cô ngủ khẽ mĩm cười, coi biết hắn mệt mõi lắm rồi có lẽ cô không nên đến để quấy rối.
Nhưng không gặp hắn là lòng cô lại bồn chồn lên lo lắng, tâm trạng khi mang thai thì ra là vậy luôn sợ người đàn ông của mình ngoại tình.
"Anh mệt rồi thì ngủ một lát đi, cái tên này thiệt khiến người ta lo lắng mà"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.