Chương 4
Lạc Lạc 862
16/11/2019
"Cô là ai?" Giọng nói lạnh như băng vang lên.
"A....b... ỏ tô...i ra...!!" Âu Vũ nhìnncô sau đó bỏ tay ra nhưng vẫn trong tư thế giữ người cô lại.
"Anh tính giết người hả? Suýt chút nữa là chầu diêm vương rồi"
"Tôi hỏi cô là ai? Cả gan vào phòng tôi?"
"E hèm, tôi là...." sau đó cô mới nhớ lại rằng mẹ của anh ta bảo cô nói là vợ sắp cưới.
"Vợ sắp cưới của anh chứ ai? Chúng ta có hôn ước mà anh không biết sao?"
"Hôn ước? Cô điên à, Cô không biết tôi thích đàn ông sao?"
"Tôi biết chứ, nhưng tôi bị ép hôn thôi"
"Mẹ tôi cho cô bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi"
"Sao? Sao anh biết? Bà ấy...."
"Hừ, cô cũng không phải người đầu tiên, mẹ tôi đã tìm rất nhiều người rồi quyến rũ có xinh đẹp có tài năng có, nhưng không biết sao lần nay bà ấy lại chọn một con nai vàng ngơ ngác như cô"
"Cái gì? Ý anh chê tôi á?"
"Đúng, nếu tôi có thẳng cũng chẳng thích loại như cô đâu, đồ hai lưng!!"
"Nè!! Anh vừa phải thôi, tôi chưa mắng anh mà anh đã mắng tôi như vậy hả? Anh sờ thử chưa mà biết tôi hai lưng?"
"Ồh vậy sao? Nhưng nhìn sơ qua là biết rồi bằng phẳng thế kia"
"Đồ biến thái" cô dùng sức của mình hất hắn văng xuống đất.
"Đồ điên cô chán sống rồi à?"
"Người như anh rồi cũng nằm dưới thân người ta mà thôi, có gì mà tôi phảisợ"
"Cô...."
Nói rồi Mộc Nhi chạy ra khỏi đó, quả thật do lúc nãy hắn không phòng bị nên bị hất một cú lăn xuống đất, nhưng cô gái này không như những cô gái khác,cô rất đặc biệt.
"Azzz.... nghĩ gì thế này"
Cô vừa xuống gặp cô người hầu lúc nãy cô ấy cúi chào cô.
"Tiểu thư mời cô dùng bữa"
"Được"
Một lúc sau hắn đi xuống do lúc trong phòng khá tối nên cô chỉ thấy sơ sơ gương mặt hắn thôi nhưng lúc này đây cô bị mê hoặc bởi dáng người và khuông mặt điển trai của hắn.
Trông cũng còn khá trẻ tầm 23 thôi nhưng cô khá sốc khi biết tuổi của hắn là 30 tuổi rồi, lớn hơn cô 2 tuổi.
Hắn cứ thế đi qua không nhìn mặt cô, trong lúc đang ăn cô cảm nhận được ánh mắt như tia lửa điện chạy qua người mình, cô thật sự không dám nhìn lên chỉ chú tâm vào bát cơm của mình.
"Ăn xong chưa?"
"Xong rồi thì về đi khi nào mẹ tôi về tôi sẽ làm cho ra lẽ"
"Nè... anh muốn đuổi là đuổi hả? Khi nào phu nhân đuổi tôi mới đi" Mộc Nhi cảm thấy mặt dày vô cùng đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy nhục như thế này nhưng lỡ nhận tiền rồi với lại kí hợp đồng rồi muốn trốn cũng vô ích thôi.
"Tôi hỏi lại bà ấy cho cô bao nhiêu? Tôi trả cô gấp đôi đủ không?"
"Thế mẹ rút hết tiền trong tài khoảng con vậy con còn tiền để trả gấp đôi cho cô ấy không?" Từ xa phu nhân đi vào.
"Mẹ... mẹ không biết rằng con thích đàn ông cơ mà? Sao lại bắt con lấy vợ, con chỉ lấy một mình cậu ấy mà thôi!!"
"Con không thương mẹ sao? Gia đình chúng ta cần người nối dỗi nhưng mẹ bất hạnh quá thế này, con vì mẹ nhé? Âu Vũ coi như mẹ xin con".
"A....b... ỏ tô...i ra...!!" Âu Vũ nhìnncô sau đó bỏ tay ra nhưng vẫn trong tư thế giữ người cô lại.
"Anh tính giết người hả? Suýt chút nữa là chầu diêm vương rồi"
"Tôi hỏi cô là ai? Cả gan vào phòng tôi?"
"E hèm, tôi là...." sau đó cô mới nhớ lại rằng mẹ của anh ta bảo cô nói là vợ sắp cưới.
"Vợ sắp cưới của anh chứ ai? Chúng ta có hôn ước mà anh không biết sao?"
"Hôn ước? Cô điên à, Cô không biết tôi thích đàn ông sao?"
"Tôi biết chứ, nhưng tôi bị ép hôn thôi"
"Mẹ tôi cho cô bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi"
"Sao? Sao anh biết? Bà ấy...."
"Hừ, cô cũng không phải người đầu tiên, mẹ tôi đã tìm rất nhiều người rồi quyến rũ có xinh đẹp có tài năng có, nhưng không biết sao lần nay bà ấy lại chọn một con nai vàng ngơ ngác như cô"
"Cái gì? Ý anh chê tôi á?"
"Đúng, nếu tôi có thẳng cũng chẳng thích loại như cô đâu, đồ hai lưng!!"
"Nè!! Anh vừa phải thôi, tôi chưa mắng anh mà anh đã mắng tôi như vậy hả? Anh sờ thử chưa mà biết tôi hai lưng?"
"Ồh vậy sao? Nhưng nhìn sơ qua là biết rồi bằng phẳng thế kia"
"Đồ biến thái" cô dùng sức của mình hất hắn văng xuống đất.
"Đồ điên cô chán sống rồi à?"
"Người như anh rồi cũng nằm dưới thân người ta mà thôi, có gì mà tôi phảisợ"
"Cô...."
Nói rồi Mộc Nhi chạy ra khỏi đó, quả thật do lúc nãy hắn không phòng bị nên bị hất một cú lăn xuống đất, nhưng cô gái này không như những cô gái khác,cô rất đặc biệt.
"Azzz.... nghĩ gì thế này"
Cô vừa xuống gặp cô người hầu lúc nãy cô ấy cúi chào cô.
"Tiểu thư mời cô dùng bữa"
"Được"
Một lúc sau hắn đi xuống do lúc trong phòng khá tối nên cô chỉ thấy sơ sơ gương mặt hắn thôi nhưng lúc này đây cô bị mê hoặc bởi dáng người và khuông mặt điển trai của hắn.
Trông cũng còn khá trẻ tầm 23 thôi nhưng cô khá sốc khi biết tuổi của hắn là 30 tuổi rồi, lớn hơn cô 2 tuổi.
Hắn cứ thế đi qua không nhìn mặt cô, trong lúc đang ăn cô cảm nhận được ánh mắt như tia lửa điện chạy qua người mình, cô thật sự không dám nhìn lên chỉ chú tâm vào bát cơm của mình.
"Ăn xong chưa?"
"Xong rồi thì về đi khi nào mẹ tôi về tôi sẽ làm cho ra lẽ"
"Nè... anh muốn đuổi là đuổi hả? Khi nào phu nhân đuổi tôi mới đi" Mộc Nhi cảm thấy mặt dày vô cùng đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy nhục như thế này nhưng lỡ nhận tiền rồi với lại kí hợp đồng rồi muốn trốn cũng vô ích thôi.
"Tôi hỏi lại bà ấy cho cô bao nhiêu? Tôi trả cô gấp đôi đủ không?"
"Thế mẹ rút hết tiền trong tài khoảng con vậy con còn tiền để trả gấp đôi cho cô ấy không?" Từ xa phu nhân đi vào.
"Mẹ... mẹ không biết rằng con thích đàn ông cơ mà? Sao lại bắt con lấy vợ, con chỉ lấy một mình cậu ấy mà thôi!!"
"Con không thương mẹ sao? Gia đình chúng ta cần người nối dỗi nhưng mẹ bất hạnh quá thế này, con vì mẹ nhé? Âu Vũ coi như mẹ xin con".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.