Chương 6
Hắc Khiết Minh
19/08/2014
Xuống lầu cô càng cuốn chặt khăn tắm, sau khi xác định nó không có
tuột xuống, mới cột vạt áo bên hông lại, ăn mặc như vậy không được lịch
sự cho lắm nhưng ít nhất cũng có thể nhìn.
Bước nhanh qua bàn đá trong sân và đường dành cho người đi bộ, khi cô đi qua toà nhà nguy nga màu trằng thì trong lòng hơi khẩn trương, sau khi vào cửa, cô tìm kiếm một chút, cuối cùng đi đến đại sảnh có thể chứa hơn trăm người.
Bạch Vân thầm nghĩ, nơi này được trang hoàng như một hoàng cung.
Nơi này treo đèn thủy tinh rất lớn, pho tượng tinh xảo, thảm lộng lẫy, trên trần nhà vẽ hình thiên sứ, cô có ấn tượng nhất là hai cái cầu thang mỹ lệ màu trắng kia.
Ông trời, đây thật là...
Cô đứng ngây người trước cầu thang khoảng ba giây, sau đó mới phát hiện Alex đã quên nói cho cô biết nên đi đường nào, cô đi đến cửa lớn, nơi nào có ít nhất năm đường đi, đương nhiên không bao gồm hai cái cầu thang kia.
Đứng tại chỗ quay một vòng, đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, cô còn chưa kịp xác định nó từ đâu truyền đến, sau đó lại nghe tiếng của một người già đang giận dữ mắng chửi.
Rất nhanh Bạch Vân liền phát hiện, mình không cần lo lắng không tìm được họ, chỉ cần đi theo tiếng gầm thét đó là được.
Tuy nhiên cô nghe không hiểu họ đang nói gì, nhưng giọng của Khấu rất tức giận khiến cô lo lắng, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ dữ dội như vậy, ít nhất là cô từng thấy qua.
Sau đó, họ cãi vã xen cả tiếng Trung.
Bước chậm đến nơi phát ra âm thanh, cô đẩy cửa đi vào, âm lượng của họ lớn hơn.
Sau khi đi vào, Bạch Vân mới phát hiện phòng Thần Quang là chỗ mà họ dùng bữa sáng, ngay trước cửa là một cái bàn dài, trong bàn có bốn người đàn ông.
Chủ vị là một ông cụ, Khấu đứng cách ông không xa, hai người đều mặt đỏ tai hồng, nhưng hai người khác không để tâm đến cuộc cãi vã, chỉ chuyên tâm ăn bữa sáng của mình, người ngồi sát cửa mặc áo bông trắng, có một bộ đầu vàng giống Hawke, chỉ là màu tóc của anh ta nhạt hơn mà thôi, anh ta đưa lưng về phía cô cắm đầu cắm cổ ăn bữa sáng của mình, lưng nổi lên bắp thịt rất giống Arnold Schwarzenegger, một người đàn ông khác mang giày Tây, tóc đỏ chải ngay ngắn, sống mũi cao thẳng, mắt xám sắc bén, mặt không có biểu cảm gì đang nâng cốc uống cà phê, cô vừa vào cửa anh ta liền nhìn thẳng cô.
Anh ta là người duy nhất trong căn phòng này chú ý đến sự tồn tại của cô, hai người bên kia vẫn đang còn gầm thét lẫn nhau.
Điều khiến Bạch Vân kinh ngạc là ông lão kia cực kỳ quen mặt, cô cẩn thận nhìn kỹ, mới nhận ra đó là cụ già ngoan cố hôm qua, chẳng qua lời nói của ông lúc này khiến cô hơi nhíu mày.
"Con lập tức ly hôn cho cha, cô gái đó không xứng với con!"
"Không xứng với tôi? Là không xứng với tôi hay không xứng với nhà họ Bart?" Khấu Thiên Ngang ngẩng đầu chế nhạo nói: "Tôi nói cho ông biết, người không xứng là tôi, là tôi không xứng với cô ấy, cái họ Bart này không xứng với cô ấy!"
"Khốn khiếp!" lão Bart chống cây ba-toong đứng lên, tức giận đến nỗi sắc trắng bệch. 3 "Cái loại đàn bà chỉ ham tài sản của nhà họ Bart, con bị cô ta lừa...."
"Tôi cảnh cáo ông, ông dám sỉ nhục cô ấy một câu nữa..." Khấu Thiên Ngang tức giận cắt ngang lời ông.
Lão Bart càng tức giận, không đợi anh nói hết câu, liền rống lại: "Mày là cái đồ vong ơn bội nghĩa, nếu tao không nhận mày, nếu tao không nuôi mày..."
"Nuôi tôi, nhận tôi?" Khấu Thiên Ngang nổi trận lôi đình quát: "Nếu không phải ông không thể sinh con, nếu ông không xảy ra vụ tai nạn kia, ông có nghĩ đến người con gái bị ông vứt bỏ, chưa cưới mà phải sinh con, cuối cùng vì nuôi con mà làm việc quá độ đến nỗi mất mạng không? Tôi nói cho ông biết, tất cả những gì tôi có hôm nay là do tự bản thân tôi giành được! Coi như không có ông, tôi vẫn sống rất tốt!"
"Mày... 7 mày... mày..." lão Bart đưa tay chỉ anh, tức giận đến nỗi toàn thân phát run không nói ra lời.
"Đây là cuộc sống của tôi, Bạch Vân là vợ tôi." Anh lạnh mặt nói: "Ông đừng hy vọng dùng tiền bạc có thể đuổi cô ấy, trên thế giới này, không phải cái gì cũng có thể mua được bằng tiền, chẳng qua tôi nhớ ông vĩnh viễn không hiểu!"
Lão Bart sắc mặt trắng bệch, xoa ngực, cây ba-toong ông đang cầm rơi xuống đất, lăn qua một bên.
Bạch Vân ngẩn ra, không hiểu vì sao ba người đàn ông khác không động, mặt không có cảm xúc nhìn ông lão đang phát tác bệnh tim.
"Ông không cần giả bộ, bệnh tim? Có quỷ mới tin!" Khấu Thiên Ngang thờ ơ nhìn lão Bart đang quỳ rạp trên mặt đất. "Nếu không phải Bạch Vân kiên trì muốn tôi về, thì một bước tôi cũng không bước vào căn nhà này!"
Ông trời? Khấu cho rằng ông ấy giả bộ? Chẳng lẽ bọn họ đều cho rằng...
Bạch Vân nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy hai người đàn ông kia ai uống cà phê thì vẫn uống cà phê, ai ăn cơm thì vẫn ăn cơm, căn bản không ai để ý.
Làm cái gì? Mắt thấy sắc mặt lão Bart tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi quỳ rạp xuống đất, cô vội chạy đến đỡ ông, vội móc thuốc trong túi áo ông ra, đổ ra một viên cho ông, nhưng mà lão Bart không còn cầm được, cô liền nhét viên thuốc vào miệng ông, nhưng tình trạng của ông vẫn nghiêm trọng như cũ.
Nhìn thấy Bạch Vân, Khấu Thiên Ngang sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, sau đó lập tức kéo tay cô. "Đừng để ý đến ông ta! Ông ta giả bộ đó!"
"Ông ấy không giả bộ! Hôm qua trên bờ biển bệnh tim của ông ấy đã phát tác một lần, là thật..." Cô còn chưa nói hết, lão Bart đã ngất lịm.
Bạch Vân đẩy Khấu ra, xoay người lại quỳ xuống đất, thấy ông đã ngừng thở và tim cũng đã ngừng đập, cô vội quay đầu lại hô to: "Còn thất thần cái gì? Mau gọi xe cấp cứu đi!"
Đáng chết! Hiện tại phải làm sao? Kỹ thuật hồi phục tim và phổi! Đúng rồi, chính là nó!
Nhìn sắc mặt đã trắng của lão Bart, cô vội vàng tìm kiến chỗ nối giữa xương sườn và xương ngực, lại lên trên thêm hai đầu ngón tay, lấy tay đè lên đó, bắt đầu làm động tác để hồi phục tim và phổi.
Đúng rồi, là vị trí này, ép xuống tim, nhưng mấy lần đây? Cô nhớ rõ đã học qua, nhưng ép mấy lần? Năm lần? Mười lăm lần? Đáng chết! Cô chỉ nhớ rõ trong quá trình phải dùng miệng làm hô hấp nhân tạo hai lần.
Đáng giận, làm trước đã rồi nói!
---------------------------------------------------------
Hạ quyết tâm, trước hết làm mười lăm lần, sau đó lại làm hô hấp nhân tạo.
Một, hai, ba, bốn, năm... mười bốn, mười lăm, và hai lần hô hấp nhân tạo.
Ngắn ngủn chỉ trong vài phút, cô đã mệt gần chết, chỉ cảm thấy sống một ngày bằng một năm, cô không ngừng lặp lại động tác giống nhau, hai mắt nhìn chăm chú mặt ông lão, bất giác thì thào mắng: "Hô hấp, mau hô hấp, chết tiệt! Mau hô hấp..."
Sau đó, cô cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng tim ông lão cũng đập lại, một giây sau bác sĩ và y tá đi vào, vừa thấy họ, nhất thời Bạch Vân thở nhẹ một hơi, lui qua một bên, cô mới phát hiện, ba người đàn ông kia, từ Khấu đến hai người em của anh, ba người vẫn đứng im tại chỗ, trên mặt không có chút máu nào.
Cô ngẩn ra, mới phát hiện người gọi xe cấp cứu là Á Lịch Thượng, nếu cô nhớ không sai, anh gọi là Alex.
"Chuyện gì vậy?" Nghe thấy ồn ào, Hawke cũng xuất hiện.
"Bệnh tim của lão đầu tử lại tái phát, thiên sứ của khấu ca dùng CPR* cứu ông ấy." Sắc mặt Alex cũng rất tái.
(*CPR là viết tắt của cụm từ tiếng anh - Cardiopulmonary resuscitation - nghĩa là hô hấp nhân tạo, hà hơi thổi ngạt. Tuy nhiên từ tiếng việt này vẫn là chưa đủ vì với một quy trình CPR đúng cách, ta còn cần phải dùng tay tác động vào lồng ngực (vị trí tim) để giúp máu tuần hoàn, đồng thời mới dùng miệng giúp nạn nhân hô hấp.)
"Trước kia có học qua, chẳng qua là quên mất, nếu ông ấy có thể sống thì do mạng của ông ấy lớn."
Liếc cô một cái, Hawke nhếch miệng cười, "Quần áo rất đẹp."
Bạch Vân cúi đầu nhìn, mới nhớ tới quần áo của mình không lịch sự mấy, mà sau khi trải qua cuộc hỗn loạn vừa rồi, tuy khăn tắm vẫn còn buộc chặt, nhưng vẫn lộ ra một nửa cặp đùi trắng như tuyết."
Cô đỏ mặt, cố trấn định nói: "Cám ơn."
Sau đó, đột nhiên Bạch Vân cảm thấy có chỗ nào không đúng, khoảng ba giây sau, cô mới quay đầu lại, kỳ quái vì sao Khấu không có phản ứng gì, ai ngờ vừa quay đầu lại, phía sau lại không có ai.
"Anh ấy đi rồi." Á Lịch Thất (Hawke) chỉ chỉ một cánh cửa khác thông ra ngoài vườn hoa.
Bạch Vân cau mày, mím môi, liếc mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ mặt lạnh đang ngồi trên bàn cơm chậm rãi lấy khăn ăn lau miệng, lại nhìn một người cơ bắp tiếp tục vùi đầu ăn cơm, quay đầu nhìn vẻ mặt cợt nhả của Hawke đang đi về phía Alex đang uống cà phê trên bàn ăn.
Bỗng nhiên cô phát hiện, vẫn đề của gia đình này không phải lớn bình thường.
Cha phát bệnh tim, bọn họ không ai đứng dậy cứu người, đưa ông đi cấp cứu, cũng không ai đi theo chăm sóc.
Những người đàn ông này, ăn bữa sáng cứ ăn bữa sáng, uống cà phê cứ uống cà phê, lau miệng cứ lau miệng, nói đùa cứ nói đùa, mà chồng cô, không nói một tiếng chạy trốn mấy dạng.
Những người đàn ông này rốt cuộc sao lại thế này?
Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết họ đang giả bộ, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng không khí lại nặng nề...
Sau đó người đàn ông tóc đỏ bỏ đi, kẻ cơ bắp tóc vàng ăn xong bữa sáng cũng buồn bực không lên tiếng rời đi, Alex bỏ ít nhất năm thìa đường vào ly cà phê rồi, thấy vậy da đầu cô run lên, phát hiện anh ta vẫn đang còn bỏ thêm, cuối cùng cô không nhịn được đưa tay ngăn lại.
"Không nên pha hư cà phê." Cô lấy ra lọ đường đi, nhíu mày mở miệng.
Alex hơi sững sờ, cúi đầu nhìn cô.
"Anh bỏ năm thìa đường tôi nghĩ cà phê đủ ngọt rồi." Bạch Vân vừa nói vừa nhìn về phía Hawke, "Em có thể chuẩn bị giúp chị một bộ quần áo và giày bình thường hay không?"
"Không thành vấn đề, em nghĩ em biết nơi có quần áo mà chị mặc vừa." Hai tay Hawke đút trong túi quần, dương dương khóe miệng, xoay người đi ra ngoài.
Bạch Vân quay đầu lại, buông tha không nhìn ly cà phê của Alex nữa, mỉm cười, hỏi một vấn đề đã có sẵn đáp án: "Anh có xe không?"
Alex cười khổ, "Tôi nghĩ là có."
"Vậy làm phiền anh một chút, có thể chở tôi đến bệnh viện được không?"
"Vì sao?"
"Nếu vừa rồi người duy nhất có động tác là tôi, thì tôi có quyền được biết tình trạng của cha anh đúng không?"
Alex hơi lúng túng ho hai tiếng, "Đương nhiên, nhưng tôi không có biện pháp, có lẽ Hawke có thể..."
"Không, cậu ấy không thể." Bạch Vân cắt ngang lời anh, nhíu mày nói: "Nếu tôi là cô gái giờ này đang ở trên giường của cậu ta, tuyệt đối tôi sẽ không vui khi tỉnh lại mà chỉ có một mình trên giường."
Anh nghe vậy nở nụ cười, tò mò mở miệng: "Làm sao cô biết?"
"Trên cổ cậu ta có dấu hôn." Bạch Vân mỉm cười, "Nếu tôi nhớ không lầm thì tối qua nơi đó rất bình thường."
Cô vừa dứt lời, Hawke liền đi vào trên tay cầm theo một bộ váy liền thân màu vàng nhạt.
Cô biết bộ quần áo này, đó là bộ quần áo hôm qua Ninh Ninh mặc, Bạch Vân chợt nhíu mày, biết mình đoán đúng, cô cười tiến lên đưa tay nhận lấy. c "Cô ấy còn đang ngủ sao?"
"Cinderella thân ái, em nghĩ cô ấy sẽ không để ý khi chị mượn quần áo." Hawke vui đùa hành lễ chào cô. "Chỉ cần chị về trước mười hai giờ trưa."
"Xin lỗi, chỉ sợ chị không khống chế được thời gian, nếu cô ấy thức dậy nhớ chuyển lời thay chị, có thể thử khăn tắm, chị phát hiện khi quấn nó rất thoải mái." Bạch Vân lắc lắc đầu, khóe miệng tràn đầy ý cười, nói xong quay đầu hỏi Alex: "Tôi có thể thay đồ ở đâu?"
"Sau cánh cửa kia."
Bạch Vân đi vào, rất nhanh đã thay xong váy liền thân, mặc cùng với áo khoác nhỏ, Ninh Ninh mặc size lớn, chỉ là cô mặc vào có thể nhìn, ít nhất lịch sự hơn so với khăn tắm.
Sửa sang lại dung nhan, cô trở lại phòng Thần Quang, Hawke đã đi rồi, Alex vẫn còn ở đó.
Quả nhiên cô không nhìn lầm, trong số những người đàn ông này, hiển nhiên chỉ có anh nguyện ý đối mặt với vẫn đề cha con phức tạp này.
"Tốt lắm đi thôi!" Bạch Vân mỉm cười, quyết định xuống tay từ anh trước.
Cô muốn làm rõ vẫn đề trong gia đình này, nếu không thì theo tình hình vừa rồi, coi như cha của Khấu đã qua đời cũng không làm tiêu tan khốn nhiễu trong lòng anh.
---------------------------------------------------------
Khi đến bệnh viện, hai người vội vàng chạy tới phòng cấp cứu, Alex nhìn thấy lão Chad đã ở bên cạnh lão đầu tử nhiều năm, anh vội qua đó hỏi rõ tình hình, Bạch Vân đứng một bên, đợi Alex hỏi xong mới muốn anh phiên dịch lại.
"Sao rồi? Tình trạng của ông ấy như thế nào rồi?"
"Lão Chad nói, bác sĩ trưởng mới làm trắc nghiệm bệnh tâm đồ cho ông ấy, còn thử máu, lão đầu tử bị tắc nghẽm cơ tim" Giọng anh hơi khàn khàn. "Bác sĩ đã tiêm thuốc để mở động mạch, tránh cho tim liên tục bị tổn thương, hiện tại trước tiên phải điều trị để mở động mạch."
Thấy sắc mặt anh trắng bệch, Bạch Vân sờ nhẹ cánh tay anh, "Yên tâm, tôi nghĩ ông ấy không có chuyện gì đâu, cậu nên ngồi xuống trước đi."
Alex không phản đối, nghe lời cô ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào phòng cấu cứu, "Tôi không biết ông ấy thật sự có bệnh tim."
"Tại sao?"
"Chúng tôi vẫn tự cho rằng ông ấy chỉ giả bộ bị bệnh tim, ông ấy giả bênh để lừa Khấu ca trở về." Alex vuốt mặt, cười khổ nói: "Trước kia ông ấy để thử rất nhiều lần, trên thực tế. 5 lần này Khấu ca về, chúng tôi rất kinh ngạc. 5c Anh ấy ngăn cản cô cứu ông ấy đó cũng là bình thường thôi, đừng trách anh ấy."
"Tôi hiểu mà." Không ngờ anh sẽ thay Khấu giải thích, Bạch Vân cười ảm đạm, "Anh ấy không phải người thấy chết không cứu."
Lão Chad đưa hai ly cà phê cho họ.
"Cám ơn." Bạch Vân nói cảm ơn với Chad, rồi tiếp tục mở miệng: "Tôi có thể hỏi một chuyện không?"
"Hả?"
"Giữa các anh đã xảy ra chuyện gì với cha của các anh vậy?"
Ánh mắt Alex buồn bã, hơi nhếch môi.
"Nếu không tiện, anh không cần..." Bạch Vân nhẹ giọng nói.
"Không." Alex hít sâu một hơi, nói một hơi: "Tôi nghĩ là cô có quyền được biết. b Lão đầu tử kết hôn bốn lần, chỉ là mấy anh em chúng tôi, trừ Khấu ca ở bên ngoài thì tất cả không phải con ruột của ông, chúng tôi không có quan hệ máu mủ. e3 Rất nhiều năm trước lão đầu tử bị tai nạn xe nên không thể nào sinh con được nữa, ông ấy biết những người phụ nữ đó đều vụng trộm sau lưng mình, nhưng ông ấy không quan tâm, phụ nữ đối với ông ấy không là gì cả, từ trước đến giờ ông ấy đều giữ tiền rất tốt, nếu ly hôn những người phụ nữ đó cũng chẳng được gì, nếu muốn nhận tiền bồi thường thì nhất định phải từ bỏ quyền giám hộ con cái. 8 Còn tại sao ông ấy đòi nuôi chúng tôi, tôi nghĩ rằng chắc tại ông ấy thấy chúng tôi đáng để ông ấy đầu tư đi."
Đáng để đầu tư? Ông trời... f Khó trách Hawke luôn tự giễu cậu bị nhận nuôi, khó trách khi Khấu vừa nghe thấy hai chữ "Nhận nuôi" liền nổi trận nôi đình.
Sắc mặt Bạch Vân trắng bệch, nhẹ nhàng bụm miệng, giọng khàn khàn nói: "Tôi xin lỗi..."
"Không cần" Uống một ngụm cà phê, Alex chua sót lo lắng nhìn chăm chú vào phòng cấp cứu của lão Bart. 0b "Tôi đã sớm nhận ra, cha mẹ như thế nào chúng tôi cũng không có quyền lựa chọn, thành thật mà nói, đó cũng trở thành thói quen rồi."
Nhìn biểu cảm phức tạp trên mặt Alex, đột nhiên Bạch Vân hiểu được tại sau năm đó Khấu lại rời đi, không phải chỉ vì chuyện của mẹ anh và chuyện cha anh lừa gạt khiến anh không có cách nào tha thứ, mà còn vì chuyện của mấy người anh em không có quan hệ huyết thống này.
Hawke đã từng nói tất cả bọn họ đều bị ép học tiếng Trung, cho nên cậu ta mới nói được tiếng Trung, khi đó cô cũng không hỏi nhiều, hiện tại xem ra, phương pháp giáo dục của lão Bart thật sự rất có vấn đề, coi như Khấu là con ruột của ông, ông cũng không nên quá thiên vị.
.....
Buổi chiều, Bạch Vân quay về ngôi nhà cao cấp kia.
Lúc này dưới sự ra lệnh của Chad, cô không bị ngăn trước cửa nữa, Ninh Ninh mới nói cho cô biết Chad là quản gia ở đây.
Về tới phòng, vẫn không thấy bóng dáng của Khấu, nhưng Hawke và Ninh Ninh đã mang hành lý của cô từ khách sạn đến đây.
"Thế nào rồi?" Âu Dương Ninh Ninh ngồi xếp bằng trên giường lớn, nhìn Bạch Vân thay quần áo.
"Tình trạng của cha có vẻ ổn, cho nên mình về trước. 8b Sau khi làm kiểm tra một lần nữa, xem tắc nghẽn mạch máu ở mức độ nào, rồi sẽ đưa ra quyết định áp dụng kỹ thuật làm giãn nở động mạch, hay sẽ giải phẫu..."
"Đừng nói với mình những từ chuyên ngành của y học, mình không phải hỏi cái này." Ninh Ninh lấy tay chống cằm, nhíu mày nói: "Mình hỏi cậu tình trạng của Khấu Thiên Ngang."
"Tình trạng?" Bạch Vân mặc quần áo tử tế, dùng trâm cài trên bàn vấn mái tóc dài lên: "Nếu cậu hỏi đêm qua, thì anh ấy rất vui mừng khi gặp mình, còn nếu cậu hỏi hiện tại..." Bạch Vân quay đầu lại, khóe miệng kẽ nhếch, "Chỉ sợ rằng nơi này quá lớn, mình không biết được anh ấy đang ở đâu."
"Mình biết."
"Cậu biết anh ấy ở đâu?" Bạch Vân trừng mắt nhìn, cho đến bây giờ cô cũng chưa biết rõ rốt cuộc nơi này có bao nhiêu tòa nhà, chứ đừng nói mỗi tòa nhà còn có hơn mười phòng, Ninh Ninh chỉ ở đây lâu hơn một sáng so với cô, lại biết Khấu ở đâu? Quá thần đi.
"Nơi đó." Ninh Ninh đưa tay chỉ ra bên ngoài, nhắm thẳng đến biển xanh thẳm. "Hawke nói, trước kia Khấu Thiên Ngang thích nhất là chạy đến đó, phía sau cánh rừng là vách núi đen, nơi đó có một cầu thang gỗ thông thẳng đến bờ cát, mới vừa rồi mình đã lấy ống nhòm nhìn, chính xác anh ta đang ở đó."
"Ống Nhòm?" Bạch Vân buồn cười nhìn, "Ống nhòm ở đâu ra?"
"Hawke" Ninh Ninh mặt không đỏ, không thở gấp nói.
"Cậu cùng nó...?"
Ninh Ninh dời tầm mắt sang chỗ khác, lẩm bẩm nói: "Không có gì, chỉ như vậy mà thôi."
"Loại nào?"
"Điều này không quan trọng..." Ninh Ninh đỏ mặt, nhảy xuống giường, lấy mũ rơm đội lên đầu Bạch Vân, đưa tay đẩy cô ra khỏi cửa. "Nhanh đi tìm người, tránh để anh ta nhảy xuống biển tự tử, mạng người mới là quan trọng."
"Nói hưu nói vượn." Bạch Vân cười quở nhẹ.
"Mình nói cho cậu biết, toàn thể đàn ông trong gia đình này đầu óc đều có vấn đề, tất cả bọn họ đều bị lão đầu tử trêu đùa trong tay, khiến trong lòng họ đều có tật xấu, ai biết được anh ta có giống như người nào đó không, nhất thời nghĩ không thông, làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó!"
Hình như thấy cô nổi giận, hơn nữa lại nói rất nghiêm túc, khiến Bạch Vân hơi sửng sốt: "Người nào đó?"
Trong nháy mắt mặt Ninh Ninh trắng xanh, ngậm miệng lại.
Bạch Vân chấn động, "Chẳng lẽ Hawke từng..."
Ninh Ninh cứng người, thật lâu sau mặt không biểu cảm nói: "Anh ấy nói đây là tuổi trẻ không hiểu chuyện, không cẩn thận xảy ra ngoài ý muốn."
"Nhưng cậu không tin."
"Đúng." Mặt Âu Dương Ninh Ninh trắng bệch, "Mình không tin."
Nhìn cô nghiêm túc, cổ họng Bạch Vân thắt lại, nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể đưa tay ôm lấy cô.
Trong nháy mắt, Ninh Ninh thật sự rất muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn nuốt nước mắt lại, đẩy đẩy Bạch Vân, nói khẽ: "Mình không sao, cậu mau đi xem anh ta đi."
"Cậu xác định?"
"Ừ." Ninh Ninh gật gật đầu, cố mỉm cười.
Bạch Vân thở dài, sờ sờ mặt cô, "Tìm thời gian thích hợp, chúng ta cùng nói chuyện."
"Yên tâm, mình sẽ không chạy trốn." Ninh Ninh cười khổ, cô muốn chạy cũng không được, nếu không bây giờ sẽ không lâm vào khốn cảnh này.
Bước nhanh qua bàn đá trong sân và đường dành cho người đi bộ, khi cô đi qua toà nhà nguy nga màu trằng thì trong lòng hơi khẩn trương, sau khi vào cửa, cô tìm kiếm một chút, cuối cùng đi đến đại sảnh có thể chứa hơn trăm người.
Bạch Vân thầm nghĩ, nơi này được trang hoàng như một hoàng cung.
Nơi này treo đèn thủy tinh rất lớn, pho tượng tinh xảo, thảm lộng lẫy, trên trần nhà vẽ hình thiên sứ, cô có ấn tượng nhất là hai cái cầu thang mỹ lệ màu trắng kia.
Ông trời, đây thật là...
Cô đứng ngây người trước cầu thang khoảng ba giây, sau đó mới phát hiện Alex đã quên nói cho cô biết nên đi đường nào, cô đi đến cửa lớn, nơi nào có ít nhất năm đường đi, đương nhiên không bao gồm hai cái cầu thang kia.
Đứng tại chỗ quay một vòng, đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, cô còn chưa kịp xác định nó từ đâu truyền đến, sau đó lại nghe tiếng của một người già đang giận dữ mắng chửi.
Rất nhanh Bạch Vân liền phát hiện, mình không cần lo lắng không tìm được họ, chỉ cần đi theo tiếng gầm thét đó là được.
Tuy nhiên cô nghe không hiểu họ đang nói gì, nhưng giọng của Khấu rất tức giận khiến cô lo lắng, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ dữ dội như vậy, ít nhất là cô từng thấy qua.
Sau đó, họ cãi vã xen cả tiếng Trung.
Bước chậm đến nơi phát ra âm thanh, cô đẩy cửa đi vào, âm lượng của họ lớn hơn.
Sau khi đi vào, Bạch Vân mới phát hiện phòng Thần Quang là chỗ mà họ dùng bữa sáng, ngay trước cửa là một cái bàn dài, trong bàn có bốn người đàn ông.
Chủ vị là một ông cụ, Khấu đứng cách ông không xa, hai người đều mặt đỏ tai hồng, nhưng hai người khác không để tâm đến cuộc cãi vã, chỉ chuyên tâm ăn bữa sáng của mình, người ngồi sát cửa mặc áo bông trắng, có một bộ đầu vàng giống Hawke, chỉ là màu tóc của anh ta nhạt hơn mà thôi, anh ta đưa lưng về phía cô cắm đầu cắm cổ ăn bữa sáng của mình, lưng nổi lên bắp thịt rất giống Arnold Schwarzenegger, một người đàn ông khác mang giày Tây, tóc đỏ chải ngay ngắn, sống mũi cao thẳng, mắt xám sắc bén, mặt không có biểu cảm gì đang nâng cốc uống cà phê, cô vừa vào cửa anh ta liền nhìn thẳng cô.
Anh ta là người duy nhất trong căn phòng này chú ý đến sự tồn tại của cô, hai người bên kia vẫn đang còn gầm thét lẫn nhau.
Điều khiến Bạch Vân kinh ngạc là ông lão kia cực kỳ quen mặt, cô cẩn thận nhìn kỹ, mới nhận ra đó là cụ già ngoan cố hôm qua, chẳng qua lời nói của ông lúc này khiến cô hơi nhíu mày.
"Con lập tức ly hôn cho cha, cô gái đó không xứng với con!"
"Không xứng với tôi? Là không xứng với tôi hay không xứng với nhà họ Bart?" Khấu Thiên Ngang ngẩng đầu chế nhạo nói: "Tôi nói cho ông biết, người không xứng là tôi, là tôi không xứng với cô ấy, cái họ Bart này không xứng với cô ấy!"
"Khốn khiếp!" lão Bart chống cây ba-toong đứng lên, tức giận đến nỗi sắc trắng bệch. 3 "Cái loại đàn bà chỉ ham tài sản của nhà họ Bart, con bị cô ta lừa...."
"Tôi cảnh cáo ông, ông dám sỉ nhục cô ấy một câu nữa..." Khấu Thiên Ngang tức giận cắt ngang lời ông.
Lão Bart càng tức giận, không đợi anh nói hết câu, liền rống lại: "Mày là cái đồ vong ơn bội nghĩa, nếu tao không nhận mày, nếu tao không nuôi mày..."
"Nuôi tôi, nhận tôi?" Khấu Thiên Ngang nổi trận lôi đình quát: "Nếu không phải ông không thể sinh con, nếu ông không xảy ra vụ tai nạn kia, ông có nghĩ đến người con gái bị ông vứt bỏ, chưa cưới mà phải sinh con, cuối cùng vì nuôi con mà làm việc quá độ đến nỗi mất mạng không? Tôi nói cho ông biết, tất cả những gì tôi có hôm nay là do tự bản thân tôi giành được! Coi như không có ông, tôi vẫn sống rất tốt!"
"Mày... 7 mày... mày..." lão Bart đưa tay chỉ anh, tức giận đến nỗi toàn thân phát run không nói ra lời.
"Đây là cuộc sống của tôi, Bạch Vân là vợ tôi." Anh lạnh mặt nói: "Ông đừng hy vọng dùng tiền bạc có thể đuổi cô ấy, trên thế giới này, không phải cái gì cũng có thể mua được bằng tiền, chẳng qua tôi nhớ ông vĩnh viễn không hiểu!"
Lão Bart sắc mặt trắng bệch, xoa ngực, cây ba-toong ông đang cầm rơi xuống đất, lăn qua một bên.
Bạch Vân ngẩn ra, không hiểu vì sao ba người đàn ông khác không động, mặt không có cảm xúc nhìn ông lão đang phát tác bệnh tim.
"Ông không cần giả bộ, bệnh tim? Có quỷ mới tin!" Khấu Thiên Ngang thờ ơ nhìn lão Bart đang quỳ rạp trên mặt đất. "Nếu không phải Bạch Vân kiên trì muốn tôi về, thì một bước tôi cũng không bước vào căn nhà này!"
Ông trời? Khấu cho rằng ông ấy giả bộ? Chẳng lẽ bọn họ đều cho rằng...
Bạch Vân nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy hai người đàn ông kia ai uống cà phê thì vẫn uống cà phê, ai ăn cơm thì vẫn ăn cơm, căn bản không ai để ý.
Làm cái gì? Mắt thấy sắc mặt lão Bart tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi quỳ rạp xuống đất, cô vội chạy đến đỡ ông, vội móc thuốc trong túi áo ông ra, đổ ra một viên cho ông, nhưng mà lão Bart không còn cầm được, cô liền nhét viên thuốc vào miệng ông, nhưng tình trạng của ông vẫn nghiêm trọng như cũ.
Nhìn thấy Bạch Vân, Khấu Thiên Ngang sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, sau đó lập tức kéo tay cô. "Đừng để ý đến ông ta! Ông ta giả bộ đó!"
"Ông ấy không giả bộ! Hôm qua trên bờ biển bệnh tim của ông ấy đã phát tác một lần, là thật..." Cô còn chưa nói hết, lão Bart đã ngất lịm.
Bạch Vân đẩy Khấu ra, xoay người lại quỳ xuống đất, thấy ông đã ngừng thở và tim cũng đã ngừng đập, cô vội quay đầu lại hô to: "Còn thất thần cái gì? Mau gọi xe cấp cứu đi!"
Đáng chết! Hiện tại phải làm sao? Kỹ thuật hồi phục tim và phổi! Đúng rồi, chính là nó!
Nhìn sắc mặt đã trắng của lão Bart, cô vội vàng tìm kiến chỗ nối giữa xương sườn và xương ngực, lại lên trên thêm hai đầu ngón tay, lấy tay đè lên đó, bắt đầu làm động tác để hồi phục tim và phổi.
Đúng rồi, là vị trí này, ép xuống tim, nhưng mấy lần đây? Cô nhớ rõ đã học qua, nhưng ép mấy lần? Năm lần? Mười lăm lần? Đáng chết! Cô chỉ nhớ rõ trong quá trình phải dùng miệng làm hô hấp nhân tạo hai lần.
Đáng giận, làm trước đã rồi nói!
---------------------------------------------------------
Hạ quyết tâm, trước hết làm mười lăm lần, sau đó lại làm hô hấp nhân tạo.
Một, hai, ba, bốn, năm... mười bốn, mười lăm, và hai lần hô hấp nhân tạo.
Ngắn ngủn chỉ trong vài phút, cô đã mệt gần chết, chỉ cảm thấy sống một ngày bằng một năm, cô không ngừng lặp lại động tác giống nhau, hai mắt nhìn chăm chú mặt ông lão, bất giác thì thào mắng: "Hô hấp, mau hô hấp, chết tiệt! Mau hô hấp..."
Sau đó, cô cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng tim ông lão cũng đập lại, một giây sau bác sĩ và y tá đi vào, vừa thấy họ, nhất thời Bạch Vân thở nhẹ một hơi, lui qua một bên, cô mới phát hiện, ba người đàn ông kia, từ Khấu đến hai người em của anh, ba người vẫn đứng im tại chỗ, trên mặt không có chút máu nào.
Cô ngẩn ra, mới phát hiện người gọi xe cấp cứu là Á Lịch Thượng, nếu cô nhớ không sai, anh gọi là Alex.
"Chuyện gì vậy?" Nghe thấy ồn ào, Hawke cũng xuất hiện.
"Bệnh tim của lão đầu tử lại tái phát, thiên sứ của khấu ca dùng CPR* cứu ông ấy." Sắc mặt Alex cũng rất tái.
(*CPR là viết tắt của cụm từ tiếng anh - Cardiopulmonary resuscitation - nghĩa là hô hấp nhân tạo, hà hơi thổi ngạt. Tuy nhiên từ tiếng việt này vẫn là chưa đủ vì với một quy trình CPR đúng cách, ta còn cần phải dùng tay tác động vào lồng ngực (vị trí tim) để giúp máu tuần hoàn, đồng thời mới dùng miệng giúp nạn nhân hô hấp.)
"Trước kia có học qua, chẳng qua là quên mất, nếu ông ấy có thể sống thì do mạng của ông ấy lớn."
Liếc cô một cái, Hawke nhếch miệng cười, "Quần áo rất đẹp."
Bạch Vân cúi đầu nhìn, mới nhớ tới quần áo của mình không lịch sự mấy, mà sau khi trải qua cuộc hỗn loạn vừa rồi, tuy khăn tắm vẫn còn buộc chặt, nhưng vẫn lộ ra một nửa cặp đùi trắng như tuyết."
Cô đỏ mặt, cố trấn định nói: "Cám ơn."
Sau đó, đột nhiên Bạch Vân cảm thấy có chỗ nào không đúng, khoảng ba giây sau, cô mới quay đầu lại, kỳ quái vì sao Khấu không có phản ứng gì, ai ngờ vừa quay đầu lại, phía sau lại không có ai.
"Anh ấy đi rồi." Á Lịch Thất (Hawke) chỉ chỉ một cánh cửa khác thông ra ngoài vườn hoa.
Bạch Vân cau mày, mím môi, liếc mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ mặt lạnh đang ngồi trên bàn cơm chậm rãi lấy khăn ăn lau miệng, lại nhìn một người cơ bắp tiếp tục vùi đầu ăn cơm, quay đầu nhìn vẻ mặt cợt nhả của Hawke đang đi về phía Alex đang uống cà phê trên bàn ăn.
Bỗng nhiên cô phát hiện, vẫn đề của gia đình này không phải lớn bình thường.
Cha phát bệnh tim, bọn họ không ai đứng dậy cứu người, đưa ông đi cấp cứu, cũng không ai đi theo chăm sóc.
Những người đàn ông này, ăn bữa sáng cứ ăn bữa sáng, uống cà phê cứ uống cà phê, lau miệng cứ lau miệng, nói đùa cứ nói đùa, mà chồng cô, không nói một tiếng chạy trốn mấy dạng.
Những người đàn ông này rốt cuộc sao lại thế này?
Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết họ đang giả bộ, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng không khí lại nặng nề...
Sau đó người đàn ông tóc đỏ bỏ đi, kẻ cơ bắp tóc vàng ăn xong bữa sáng cũng buồn bực không lên tiếng rời đi, Alex bỏ ít nhất năm thìa đường vào ly cà phê rồi, thấy vậy da đầu cô run lên, phát hiện anh ta vẫn đang còn bỏ thêm, cuối cùng cô không nhịn được đưa tay ngăn lại.
"Không nên pha hư cà phê." Cô lấy ra lọ đường đi, nhíu mày mở miệng.
Alex hơi sững sờ, cúi đầu nhìn cô.
"Anh bỏ năm thìa đường tôi nghĩ cà phê đủ ngọt rồi." Bạch Vân vừa nói vừa nhìn về phía Hawke, "Em có thể chuẩn bị giúp chị một bộ quần áo và giày bình thường hay không?"
"Không thành vấn đề, em nghĩ em biết nơi có quần áo mà chị mặc vừa." Hai tay Hawke đút trong túi quần, dương dương khóe miệng, xoay người đi ra ngoài.
Bạch Vân quay đầu lại, buông tha không nhìn ly cà phê của Alex nữa, mỉm cười, hỏi một vấn đề đã có sẵn đáp án: "Anh có xe không?"
Alex cười khổ, "Tôi nghĩ là có."
"Vậy làm phiền anh một chút, có thể chở tôi đến bệnh viện được không?"
"Vì sao?"
"Nếu vừa rồi người duy nhất có động tác là tôi, thì tôi có quyền được biết tình trạng của cha anh đúng không?"
Alex hơi lúng túng ho hai tiếng, "Đương nhiên, nhưng tôi không có biện pháp, có lẽ Hawke có thể..."
"Không, cậu ấy không thể." Bạch Vân cắt ngang lời anh, nhíu mày nói: "Nếu tôi là cô gái giờ này đang ở trên giường của cậu ta, tuyệt đối tôi sẽ không vui khi tỉnh lại mà chỉ có một mình trên giường."
Anh nghe vậy nở nụ cười, tò mò mở miệng: "Làm sao cô biết?"
"Trên cổ cậu ta có dấu hôn." Bạch Vân mỉm cười, "Nếu tôi nhớ không lầm thì tối qua nơi đó rất bình thường."
Cô vừa dứt lời, Hawke liền đi vào trên tay cầm theo một bộ váy liền thân màu vàng nhạt.
Cô biết bộ quần áo này, đó là bộ quần áo hôm qua Ninh Ninh mặc, Bạch Vân chợt nhíu mày, biết mình đoán đúng, cô cười tiến lên đưa tay nhận lấy. c "Cô ấy còn đang ngủ sao?"
"Cinderella thân ái, em nghĩ cô ấy sẽ không để ý khi chị mượn quần áo." Hawke vui đùa hành lễ chào cô. "Chỉ cần chị về trước mười hai giờ trưa."
"Xin lỗi, chỉ sợ chị không khống chế được thời gian, nếu cô ấy thức dậy nhớ chuyển lời thay chị, có thể thử khăn tắm, chị phát hiện khi quấn nó rất thoải mái." Bạch Vân lắc lắc đầu, khóe miệng tràn đầy ý cười, nói xong quay đầu hỏi Alex: "Tôi có thể thay đồ ở đâu?"
"Sau cánh cửa kia."
Bạch Vân đi vào, rất nhanh đã thay xong váy liền thân, mặc cùng với áo khoác nhỏ, Ninh Ninh mặc size lớn, chỉ là cô mặc vào có thể nhìn, ít nhất lịch sự hơn so với khăn tắm.
Sửa sang lại dung nhan, cô trở lại phòng Thần Quang, Hawke đã đi rồi, Alex vẫn còn ở đó.
Quả nhiên cô không nhìn lầm, trong số những người đàn ông này, hiển nhiên chỉ có anh nguyện ý đối mặt với vẫn đề cha con phức tạp này.
"Tốt lắm đi thôi!" Bạch Vân mỉm cười, quyết định xuống tay từ anh trước.
Cô muốn làm rõ vẫn đề trong gia đình này, nếu không thì theo tình hình vừa rồi, coi như cha của Khấu đã qua đời cũng không làm tiêu tan khốn nhiễu trong lòng anh.
---------------------------------------------------------
Khi đến bệnh viện, hai người vội vàng chạy tới phòng cấp cứu, Alex nhìn thấy lão Chad đã ở bên cạnh lão đầu tử nhiều năm, anh vội qua đó hỏi rõ tình hình, Bạch Vân đứng một bên, đợi Alex hỏi xong mới muốn anh phiên dịch lại.
"Sao rồi? Tình trạng của ông ấy như thế nào rồi?"
"Lão Chad nói, bác sĩ trưởng mới làm trắc nghiệm bệnh tâm đồ cho ông ấy, còn thử máu, lão đầu tử bị tắc nghẽm cơ tim" Giọng anh hơi khàn khàn. "Bác sĩ đã tiêm thuốc để mở động mạch, tránh cho tim liên tục bị tổn thương, hiện tại trước tiên phải điều trị để mở động mạch."
Thấy sắc mặt anh trắng bệch, Bạch Vân sờ nhẹ cánh tay anh, "Yên tâm, tôi nghĩ ông ấy không có chuyện gì đâu, cậu nên ngồi xuống trước đi."
Alex không phản đối, nghe lời cô ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào phòng cấu cứu, "Tôi không biết ông ấy thật sự có bệnh tim."
"Tại sao?"
"Chúng tôi vẫn tự cho rằng ông ấy chỉ giả bộ bị bệnh tim, ông ấy giả bênh để lừa Khấu ca trở về." Alex vuốt mặt, cười khổ nói: "Trước kia ông ấy để thử rất nhiều lần, trên thực tế. 5 lần này Khấu ca về, chúng tôi rất kinh ngạc. 5c Anh ấy ngăn cản cô cứu ông ấy đó cũng là bình thường thôi, đừng trách anh ấy."
"Tôi hiểu mà." Không ngờ anh sẽ thay Khấu giải thích, Bạch Vân cười ảm đạm, "Anh ấy không phải người thấy chết không cứu."
Lão Chad đưa hai ly cà phê cho họ.
"Cám ơn." Bạch Vân nói cảm ơn với Chad, rồi tiếp tục mở miệng: "Tôi có thể hỏi một chuyện không?"
"Hả?"
"Giữa các anh đã xảy ra chuyện gì với cha của các anh vậy?"
Ánh mắt Alex buồn bã, hơi nhếch môi.
"Nếu không tiện, anh không cần..." Bạch Vân nhẹ giọng nói.
"Không." Alex hít sâu một hơi, nói một hơi: "Tôi nghĩ là cô có quyền được biết. b Lão đầu tử kết hôn bốn lần, chỉ là mấy anh em chúng tôi, trừ Khấu ca ở bên ngoài thì tất cả không phải con ruột của ông, chúng tôi không có quan hệ máu mủ. e3 Rất nhiều năm trước lão đầu tử bị tai nạn xe nên không thể nào sinh con được nữa, ông ấy biết những người phụ nữ đó đều vụng trộm sau lưng mình, nhưng ông ấy không quan tâm, phụ nữ đối với ông ấy không là gì cả, từ trước đến giờ ông ấy đều giữ tiền rất tốt, nếu ly hôn những người phụ nữ đó cũng chẳng được gì, nếu muốn nhận tiền bồi thường thì nhất định phải từ bỏ quyền giám hộ con cái. 8 Còn tại sao ông ấy đòi nuôi chúng tôi, tôi nghĩ rằng chắc tại ông ấy thấy chúng tôi đáng để ông ấy đầu tư đi."
Đáng để đầu tư? Ông trời... f Khó trách Hawke luôn tự giễu cậu bị nhận nuôi, khó trách khi Khấu vừa nghe thấy hai chữ "Nhận nuôi" liền nổi trận nôi đình.
Sắc mặt Bạch Vân trắng bệch, nhẹ nhàng bụm miệng, giọng khàn khàn nói: "Tôi xin lỗi..."
"Không cần" Uống một ngụm cà phê, Alex chua sót lo lắng nhìn chăm chú vào phòng cấp cứu của lão Bart. 0b "Tôi đã sớm nhận ra, cha mẹ như thế nào chúng tôi cũng không có quyền lựa chọn, thành thật mà nói, đó cũng trở thành thói quen rồi."
Nhìn biểu cảm phức tạp trên mặt Alex, đột nhiên Bạch Vân hiểu được tại sau năm đó Khấu lại rời đi, không phải chỉ vì chuyện của mẹ anh và chuyện cha anh lừa gạt khiến anh không có cách nào tha thứ, mà còn vì chuyện của mấy người anh em không có quan hệ huyết thống này.
Hawke đã từng nói tất cả bọn họ đều bị ép học tiếng Trung, cho nên cậu ta mới nói được tiếng Trung, khi đó cô cũng không hỏi nhiều, hiện tại xem ra, phương pháp giáo dục của lão Bart thật sự rất có vấn đề, coi như Khấu là con ruột của ông, ông cũng không nên quá thiên vị.
.....
Buổi chiều, Bạch Vân quay về ngôi nhà cao cấp kia.
Lúc này dưới sự ra lệnh của Chad, cô không bị ngăn trước cửa nữa, Ninh Ninh mới nói cho cô biết Chad là quản gia ở đây.
Về tới phòng, vẫn không thấy bóng dáng của Khấu, nhưng Hawke và Ninh Ninh đã mang hành lý của cô từ khách sạn đến đây.
"Thế nào rồi?" Âu Dương Ninh Ninh ngồi xếp bằng trên giường lớn, nhìn Bạch Vân thay quần áo.
"Tình trạng của cha có vẻ ổn, cho nên mình về trước. 8b Sau khi làm kiểm tra một lần nữa, xem tắc nghẽn mạch máu ở mức độ nào, rồi sẽ đưa ra quyết định áp dụng kỹ thuật làm giãn nở động mạch, hay sẽ giải phẫu..."
"Đừng nói với mình những từ chuyên ngành của y học, mình không phải hỏi cái này." Ninh Ninh lấy tay chống cằm, nhíu mày nói: "Mình hỏi cậu tình trạng của Khấu Thiên Ngang."
"Tình trạng?" Bạch Vân mặc quần áo tử tế, dùng trâm cài trên bàn vấn mái tóc dài lên: "Nếu cậu hỏi đêm qua, thì anh ấy rất vui mừng khi gặp mình, còn nếu cậu hỏi hiện tại..." Bạch Vân quay đầu lại, khóe miệng kẽ nhếch, "Chỉ sợ rằng nơi này quá lớn, mình không biết được anh ấy đang ở đâu."
"Mình biết."
"Cậu biết anh ấy ở đâu?" Bạch Vân trừng mắt nhìn, cho đến bây giờ cô cũng chưa biết rõ rốt cuộc nơi này có bao nhiêu tòa nhà, chứ đừng nói mỗi tòa nhà còn có hơn mười phòng, Ninh Ninh chỉ ở đây lâu hơn một sáng so với cô, lại biết Khấu ở đâu? Quá thần đi.
"Nơi đó." Ninh Ninh đưa tay chỉ ra bên ngoài, nhắm thẳng đến biển xanh thẳm. "Hawke nói, trước kia Khấu Thiên Ngang thích nhất là chạy đến đó, phía sau cánh rừng là vách núi đen, nơi đó có một cầu thang gỗ thông thẳng đến bờ cát, mới vừa rồi mình đã lấy ống nhòm nhìn, chính xác anh ta đang ở đó."
"Ống Nhòm?" Bạch Vân buồn cười nhìn, "Ống nhòm ở đâu ra?"
"Hawke" Ninh Ninh mặt không đỏ, không thở gấp nói.
"Cậu cùng nó...?"
Ninh Ninh dời tầm mắt sang chỗ khác, lẩm bẩm nói: "Không có gì, chỉ như vậy mà thôi."
"Loại nào?"
"Điều này không quan trọng..." Ninh Ninh đỏ mặt, nhảy xuống giường, lấy mũ rơm đội lên đầu Bạch Vân, đưa tay đẩy cô ra khỏi cửa. "Nhanh đi tìm người, tránh để anh ta nhảy xuống biển tự tử, mạng người mới là quan trọng."
"Nói hưu nói vượn." Bạch Vân cười quở nhẹ.
"Mình nói cho cậu biết, toàn thể đàn ông trong gia đình này đầu óc đều có vấn đề, tất cả bọn họ đều bị lão đầu tử trêu đùa trong tay, khiến trong lòng họ đều có tật xấu, ai biết được anh ta có giống như người nào đó không, nhất thời nghĩ không thông, làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó!"
Hình như thấy cô nổi giận, hơn nữa lại nói rất nghiêm túc, khiến Bạch Vân hơi sửng sốt: "Người nào đó?"
Trong nháy mắt mặt Ninh Ninh trắng xanh, ngậm miệng lại.
Bạch Vân chấn động, "Chẳng lẽ Hawke từng..."
Ninh Ninh cứng người, thật lâu sau mặt không biểu cảm nói: "Anh ấy nói đây là tuổi trẻ không hiểu chuyện, không cẩn thận xảy ra ngoài ý muốn."
"Nhưng cậu không tin."
"Đúng." Mặt Âu Dương Ninh Ninh trắng bệch, "Mình không tin."
Nhìn cô nghiêm túc, cổ họng Bạch Vân thắt lại, nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể đưa tay ôm lấy cô.
Trong nháy mắt, Ninh Ninh thật sự rất muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn nuốt nước mắt lại, đẩy đẩy Bạch Vân, nói khẽ: "Mình không sao, cậu mau đi xem anh ta đi."
"Cậu xác định?"
"Ừ." Ninh Ninh gật gật đầu, cố mỉm cười.
Bạch Vân thở dài, sờ sờ mặt cô, "Tìm thời gian thích hợp, chúng ta cùng nói chuyện."
"Yên tâm, mình sẽ không chạy trốn." Ninh Ninh cười khổ, cô muốn chạy cũng không được, nếu không bây giờ sẽ không lâm vào khốn cảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.