Vợ Yêu Đừng Hòng Chạy Thoát: Cô Dâu Gả Thay Của Lãnh Thiếu Tướng
Chương 55: Hàng Xóm Mới (1)
TStella
31/08/2022
Mặt Lãnh Phong Thần càng lúc càng lại gần mặt cô. Hàm Nhi lập tức vọt
lên cổ họng, mặt cô đỏ ửng lên. Cảm giác trong xe còn có một người thứ
ba, mà Lãnh Phong Thần lại muốn làm những hành động thân mật như vậy
trước mặt Khang Dụ.
Ngay trong lúc này gần như hơi thở của hai người hoà vào làm một. Chỉ còn một chút nữa thôi là Lãnh Phong Thần có thể hôn cô. Hàm Nhi lập tức mím môi lại và nhắm mắt, một lúc sau đó cô cứ tưởng anh sẽ hôn mình nhưng không anh thổi một hơi vào lỗ tai cô giọng nói trầm khàn
“Đừng lộn xộn, còn cử động nữa thì anh không đảm bảo trong xe sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Giọng anh nhàn nhạt trầm thấp, anh nhìn mắt cô rồi chợt cất tiếng cười trầm trầm, hạ giọng nói: “Em biết anh là người nói được làm được mà. Nên tốt nhất ngồi ngoan ngoãn để anh đưa em về.”
Hàm Nhi cứng đờ không dám phản ứng gì nữa, cô ngồi im lặng gần cạnh anh. Lãnh Phong Thần cũng không còn ép cô nữa mà ngồi lại vào vị trí cũ. Thật may Lãnh Phong Thần không có làm thật.
Hàm Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm “Phù…”
Không khí ở trên xe lại rơi vào trạng thái yên lặng. Đến nỗi chỉ nghe được hơi thở của đối phương.
Lúc này túi xách trong tay Hàm Nhi rung lên. Cô mở túi xách lấy điện thoại ra nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại là Tuấn Trạch gọi đến.
Lãnh Phong Thần liếc qua thì thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại danh bạ mà Hàm Nhi đặt cho tên Cố Tuấn Trạch lại là “anh Tuấn Trạch.” Trông như hai người vừa mới yêu đương vậy, còn đặt cái tên sến súa như vậy.
Cặp mắt đen láy nheo lại, không nói một lời nhìn dòng chữ đang phát sáng trên tay cô thì không khỏi tức giận.
Hàm Nhi định nhấn nghe máy nhưng Lãnh Phong Thần vươn tay ra dựt lại chiếc điện thoại từ tay cô.
Hàm Nhi giận dữ nhìn anh trừng trừng, thấy anh cầm điện thoại của mình, lạnh nhạt phun ra một tiếng “Lãnh Phong Thần! Trả lại điện thoại cho tôi.”
Lãnh Phong Thần “…”
Anh không nói gì lập tức xoá số điện thoại kia khỏi danh bạ rồi lập tức ngắt điện thoại, vứt xuống ghế ngồi bên cạnh cô. Vẻ mặt thờ ơ như biển lặng
“Lãnh Phong Thần ai cho phép anh tự tiện xoá hả? Chỉ là một số điện thoại thì liên quan gì đến anh mà anh dám xoá số của Tuấn Trạch trong điện thoại tôi.”
Lãnh Phong Thần “…” không trả lời câu hỏi của cô. Anh ngả người ra ghế rồi dựa vào, nhắm mắt lại như kiểu là không nghe, không biết gì hết.
Cô nghiến răng cố nén lại ý muốn mắng chửi anh, hậm hực cúi xuống nhặt điện thoại lên đút vào túi xách.
Đến nới Khang Dụ dừng xe bên lề đường…
Hàm Nhi lập tức mở cửa xe bước xuống chắc vẫn còn tức giận chuyện ban nãy lên khi đóng cửa xe cô có hơi mạnh tay
“Sầm…”. Thật là sót cho cái xe mà nếu là loại rẻ tiền chắc chắn là gãy cánh rồi
Hàm Nhi không ngoảnh đầu lại nhìn, cô cứ thế bước thẳng vào trong khu chung cư.
Khang Dụ giật mình quay đầu nhìn Lãnh Phong Thần. Thì thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn rất bình tĩnh, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn theo tiểu tổ tông kia bước vào trong cho đến khi khuất dần thì anh mới không nhìn nữa.
“Mua cho tôi một căn hộ gần căn hộ của cô ấy giá cả bao nhiêu cũng được tốt nhất là ngay sát căn hộ của cô ấy thì càng tốt. Tôi muốn chuyển đến ngay trong ngày mai.”
“…”
Khang Dụ vã mồ hôi bây giờ cũng là chín giờ tối rồi tìm đâu ra người bán nhà nữa chứ. Nếu có người bán nhà thì nhanh nhất cũng phải đến ngày kia mới có thể chuyển đến sống được. Vậy mà lại muốn ở luôn trong ngày mai…ôi số tôi khổ quá mà.
Ngay trong lúc này gần như hơi thở của hai người hoà vào làm một. Chỉ còn một chút nữa thôi là Lãnh Phong Thần có thể hôn cô. Hàm Nhi lập tức mím môi lại và nhắm mắt, một lúc sau đó cô cứ tưởng anh sẽ hôn mình nhưng không anh thổi một hơi vào lỗ tai cô giọng nói trầm khàn
“Đừng lộn xộn, còn cử động nữa thì anh không đảm bảo trong xe sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Giọng anh nhàn nhạt trầm thấp, anh nhìn mắt cô rồi chợt cất tiếng cười trầm trầm, hạ giọng nói: “Em biết anh là người nói được làm được mà. Nên tốt nhất ngồi ngoan ngoãn để anh đưa em về.”
Hàm Nhi cứng đờ không dám phản ứng gì nữa, cô ngồi im lặng gần cạnh anh. Lãnh Phong Thần cũng không còn ép cô nữa mà ngồi lại vào vị trí cũ. Thật may Lãnh Phong Thần không có làm thật.
Hàm Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm “Phù…”
Không khí ở trên xe lại rơi vào trạng thái yên lặng. Đến nỗi chỉ nghe được hơi thở của đối phương.
Lúc này túi xách trong tay Hàm Nhi rung lên. Cô mở túi xách lấy điện thoại ra nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại là Tuấn Trạch gọi đến.
Lãnh Phong Thần liếc qua thì thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại danh bạ mà Hàm Nhi đặt cho tên Cố Tuấn Trạch lại là “anh Tuấn Trạch.” Trông như hai người vừa mới yêu đương vậy, còn đặt cái tên sến súa như vậy.
Cặp mắt đen láy nheo lại, không nói một lời nhìn dòng chữ đang phát sáng trên tay cô thì không khỏi tức giận.
Hàm Nhi định nhấn nghe máy nhưng Lãnh Phong Thần vươn tay ra dựt lại chiếc điện thoại từ tay cô.
Hàm Nhi giận dữ nhìn anh trừng trừng, thấy anh cầm điện thoại của mình, lạnh nhạt phun ra một tiếng “Lãnh Phong Thần! Trả lại điện thoại cho tôi.”
Lãnh Phong Thần “…”
Anh không nói gì lập tức xoá số điện thoại kia khỏi danh bạ rồi lập tức ngắt điện thoại, vứt xuống ghế ngồi bên cạnh cô. Vẻ mặt thờ ơ như biển lặng
“Lãnh Phong Thần ai cho phép anh tự tiện xoá hả? Chỉ là một số điện thoại thì liên quan gì đến anh mà anh dám xoá số của Tuấn Trạch trong điện thoại tôi.”
Lãnh Phong Thần “…” không trả lời câu hỏi của cô. Anh ngả người ra ghế rồi dựa vào, nhắm mắt lại như kiểu là không nghe, không biết gì hết.
Cô nghiến răng cố nén lại ý muốn mắng chửi anh, hậm hực cúi xuống nhặt điện thoại lên đút vào túi xách.
Đến nới Khang Dụ dừng xe bên lề đường…
Hàm Nhi lập tức mở cửa xe bước xuống chắc vẫn còn tức giận chuyện ban nãy lên khi đóng cửa xe cô có hơi mạnh tay
“Sầm…”. Thật là sót cho cái xe mà nếu là loại rẻ tiền chắc chắn là gãy cánh rồi
Hàm Nhi không ngoảnh đầu lại nhìn, cô cứ thế bước thẳng vào trong khu chung cư.
Khang Dụ giật mình quay đầu nhìn Lãnh Phong Thần. Thì thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn rất bình tĩnh, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn theo tiểu tổ tông kia bước vào trong cho đến khi khuất dần thì anh mới không nhìn nữa.
“Mua cho tôi một căn hộ gần căn hộ của cô ấy giá cả bao nhiêu cũng được tốt nhất là ngay sát căn hộ của cô ấy thì càng tốt. Tôi muốn chuyển đến ngay trong ngày mai.”
“…”
Khang Dụ vã mồ hôi bây giờ cũng là chín giờ tối rồi tìm đâu ra người bán nhà nữa chứ. Nếu có người bán nhà thì nhanh nhất cũng phải đến ngày kia mới có thể chuyển đến sống được. Vậy mà lại muốn ở luôn trong ngày mai…ôi số tôi khổ quá mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.