Chương 116
Lu kha
07/02/2023
“Qua đây có chút chuyện, tiện thể vào thăm anh.” Nguyễn Quỳnh Anh kéo chiếc ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn quanh phòng khám của anh.
Phòng không rộng, nhưng rất gọn gàng.
Vừa lúc định thu lại ánh mắt, cô chợt nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên sô pha: “Người bệnh sao?”
“Phải.” Trần Cận Phong đặt bút xuống trả lời.
“Cô ấy làm sao vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn người phụ nữ đang ngủ say, một khuôn mặt đau đớn, cô hỏi tiếp.
Thân phận bây giờ của Trần Cận Phong là bác sĩ tâm lý, đến đây khám bệnh đều là những người bị chấn thương tâm lý.
Cô cũng đã từng bị bệnh, vì vậy đối với người phụ nữ này có đôi chút đồng cảm.
“Gia đình cô ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn, chỉ còn lại một mình cô ấy, cô ấy muốn tôi thôi miên và giúp cô ấy quên đi hết những ký ức đau buồn.” Trần Cận Phong khẽ cười và kể về tình trạng của người phụ nữ này, nhưng ánh mắt của anh ta luôn nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên ngẩn người, trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh, nhanh đến nỗi khiến cô không kịp bắt lấy.
Những hình ảnh đó là gì?
Cô nheo mắt lại, đưa tay lên trán, vẻ mặt có chút khó coi.
Trần Cận Phong rót một cốc nước đưa cho cô: “Em sao vậy?”
“Không có gì.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Vừa rồi đầu em bị đau một chút.”
Khi những hình ảnh đó lướt qua, theo bản năng cô cảm thấy những hình ảnh đó thể hiện cho điều gì, cô muốn đuổi theo nhưng chợt thấy đau đầu.
“Hay em bị mệt rồi.” Nụ cười trên khuôn mặt của Trần Cận Phong vẫn không thay đổi, giọng nói vẫn luôn ấm áp, nhưng ánh mắt ở sau kính lại mập mờ khiến người ta không nhìn ra sự sâu thẳm.
Nguyễn Quỳnh Anh uống một ngụm nước: “Chắc là vậy.”
Lúc này lại không thấy đau đầu nữa, thật kỳ lạ.
“Đúng rồi, em đến đây có chuyện gì vậy?” Trần Cận Phong mở ngăn kéo, lấy ra một cái kẹo sữa đưa cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào khiến đôi mắt hạnh nhân của cô híp lại.
“Cũng không có việc gì lớn, chỉ là...”
Cô nói qua vấn đề một cách ngắn gọn.
Trần Cận Phong nghe xong lấy tay chống cằm: “Nói như vậy, mặc dù giám đốc Hải trả thù cho mình, nhưng cũng gián tiếp trả thù giúp em.”
“Đúng vậy, vì vậy em đang nghĩ, không biết nên cảm ơn anh ấy như thế nào.” Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày thở dài, nét mặt có chút lo âu.
Trần Cận Phong búng nhẹ vào trán cô: “Nhíu mày gì chứ, nếp nhăn lộ ra rồi, cảm ơn rất đơn giản mà, nói một câu cảm ơn là được rồi, anh ta đối xử với em như vậy, một câu cảm ơn tôi nghĩ là đủ rồi.”
Khi anh ta nói về Trần Vĩnh Hải, trên khuôn mặt đầy sự ghét bỏ, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy dở khóc dở cười.
Anh ta vẫn chưa buông bỏ được những khúc mắc với Trần Vĩnh Hải.
Cũng phải, Trần Vĩnh Hải đối xử với anh ta cũng như vậy, ngoại trừ lần phẫu thuật đó, thì về sau kiểm tra vết thương và mắt đều là do bác sĩ khác khám.
“Nói câu cảm ơn chẳng những em đã nói nhiều rồi, mà anh ấy nghe cũng thấy ngán, để em nghĩ thêm xem nên cảm ơn anh ấy như thế nào.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhíu lông mày.
Trần Cận Phong xua tay: “Được rồi, không nói đến anh ta nữa, nhàm chán, nói chuyện khác đi, vừa nãy em nói em cần đi tới sở cảnh sát à?”
“Ừm, lúc trước không phải có người gạt bán em sao, phía cảnh sát đã liên tục lập hồ sơ nhưng vẫn chưa giải quyết xong. Bây giờ em đã có chứng cứ rồi, em định nộp lên để vụ án nhanh chóng kết thúc.”
“Em gái của em đúng là người độc ác.” Trần Cận Phong chỉnh lại chiếc áo khoác đang mặc trên người, xúc động nói.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười: “Chắc do di truyền đó, mẹ cô ta cũng giống như vậy.”
Hai mẹ con họ chỉ toàn là những suy nghĩ xấu xa.
“Quỳnh Anh, em nghĩ người thứ ba và con riêng đều là xấu xa sao?” Trần Cận Phong đẩy chiếc kính mắt, đột nhiên hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh nghi ngờ nhìn sang anh ta, không hiểu tại sao anh ta lại hỏi đến vấn đề này.
Suy nghĩ một lát cô trả lời: “Điều này cũng không nhất định là vậy, em không có tư cách để đi nhận xét người khác là tốt hay xấu, em chỉ có thể nói, từ trước đến nay hai mẹ con họ là người xấu xa nhất mà tôi từng gặp.”
“Thật sao?” Trần Cận Phong mỉm cười rồi nhẹ giọng nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, em thật tốt bụng.”
“Hả?” Nguyễn Quỳnh Anh có chút bối rối.
Sao tự nhiên đang nói chuyện lại chuyển chủ đề sang việc cô có tốt bụng hay không vậy.
Có điều hình như hôm nay anh ta có chút kỳ lạ.
Còn kỳ lạ ở chỗ nào thì cô cũng không nói được.
“Quỳnh Anh, anh đi vệ sinh một lát, em cứ ngồi ở đây nhé.” Trần Cận Phong đứng dậy đi ra sau cửa.
Nguyễn Quỳnh Anh chán nản cầm một cuốn sách trên bàn làm việc của anh ta, lật giở những trang sách về các loại bệnh liên quan đến thần kinh.
Chỉ mới lật giở vài trang cô đã cảm thấy được mở mang tầm mắt.
“Thì ra Cận Phong giỏi như vậy.” Cô không khỏi ngạc nhiên nói ra thành tiếng.
Bác sĩ tâm lý cấp cao, không những có thể thôi miên mà còn giúp người khác xóa được ký ức, thậm chí có thể thay đổi và tạo lại ký ức.
Nếu không có những ví dụ trong cuốn sách này, cô cũng không dám tin rằng lại kỳ diệu đến vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh định xem ngẫu nhiên hai trang, nhưng cuốn sách lại khơi dậy sự thích thú khiến cô không dừng lại mà tiếp tục xem những trang sau.
Trong lúc cô đang xem say sưa, giọng nói của Trần Cận Phong vang lên phía sau lưng cô, lộ ra sự hời hợt: “Em đang xem gì đó?”
Nguyễn Quỳnh Anh giật mình quay đầu lại nhìn, trông thấy Trần Cận Phong đang nhìn cô với vẻ mặt u ám.
Cô nuốt nước miếng, lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Em tiện lật xem...”
Anh ta có vẻ tức giận.
Kể từ lần trước ở biệt thự của Trần Vĩnh Hải, đây là lần thứ hai cô thấy anh ta như vậy.
Hơn nữa lại là đối với cô.
Một lát sau Nguyễn Quỳnh Anh có chút không chấp nhận được.
Không biết do cô không quen, hay chỉ là hiểu sai, Trần Cận Phong tức giận còn đáng sợ hơn so với Trần Vĩnh Hải.
Nếu Trần Vĩnh Hải như vậy cô cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng với Trần Cận Phong cô có chút không thể lý giải được.
Xoa tay lên quần áo, Nguyễn Quỳnh Anh thấp giọng nói: “Có phải em làm gì sai rồi không?”
Trần Cận Phong không trả lời, sau khi trở lại bàn làm việc lấy lại cuốn sách cô vừa xem, lướt nhìn số trang bên dưới, con ngươi ở sau mắt kính lóe lên, vẻ u ám mờ nhạt trên khuôn mặt đã biến mất, trở lại vẻ dịu dàng ấm áp của ngày thường, kèm theo cả giọng nói: “Xin lỗi em, anh không nên nổi giận với em, cuốn sách này ghi chép lại rất nhiều thông tin và tình trạng của người bệnh, không tiện cho người khác xem, cho nên...”
“Không sao đâu, là lỗi của em, em không nên tự ý mở xem khi chưa được cho phép, em xin lỗi.” Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu xin lỗi với khuôn mặt đầy áy náy.
Trần Cận Phong đỡ cô lên, nhẹ giọng trách móc: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, không cần phải như vậy đâu.”
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười, không nói gì.
Nếu không phải là chuyện lớn thì vừa rồi anh ta sẽ không tức giận.
Nhưng cũng có thể hiểu được, đổi lại nếu cô là bác sĩ, người khác tự ý xem những chuyện riêng của bệnh nhân, có lẽ cô cũng sẽ nổi giận.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại, Nguyễn Quỳnh Anh liền chào tạm biệt.
Trần Cận Phong đưa cô ra trước xe, vẫy tay chào rồi quay lại phòng khám.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn lên trời rồi thở dài, sau đó kéo khóa túi lấy chìa khóa xe.
Lúc này, phía sau có tiếng xe máy ầm ầm, tim Nguyễn Quỳnh Anh đập mạnh, nghĩ lại vụ tai nạn ngày hôm đó, cũng gần giống với nơi này.
Lẽ nào...
Cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy chiếc xe máy đang lao về phía mình, tốc độ quá nhanh nên cô không thể tránh kịp.
Nhìn thấy có người sắp đâm vào mình, Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt.
Sau một vài giây, không xảy ra sự va chạm như cô nghĩ, nhưng lại cảm thấy có một lực kéo rất mạnh từ phía cánh tay của cô, khiến cả người cô đều ngã xuống đất.
“Bụp.” Lòng bàn tay cô bị cào xuống đất, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh không để ý, mà lo lắng nhìn theo hướng xe máy đã rời đi. Người trên chiếc xe máy đó đã giật mất túi xách của cô rồi.
Tên cướp chết tiệt! Nguyễn Quỳnh Anh chửi rủa.
Sau đó ánh mắt cô liếc nhìn chiếc chìa khóa rơi trên mặt đất, cuống quýt trong phút chốc rồi nhặt chìa khóa, lái xe đuổi theo.
Phòng không rộng, nhưng rất gọn gàng.
Vừa lúc định thu lại ánh mắt, cô chợt nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên sô pha: “Người bệnh sao?”
“Phải.” Trần Cận Phong đặt bút xuống trả lời.
“Cô ấy làm sao vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn người phụ nữ đang ngủ say, một khuôn mặt đau đớn, cô hỏi tiếp.
Thân phận bây giờ của Trần Cận Phong là bác sĩ tâm lý, đến đây khám bệnh đều là những người bị chấn thương tâm lý.
Cô cũng đã từng bị bệnh, vì vậy đối với người phụ nữ này có đôi chút đồng cảm.
“Gia đình cô ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn, chỉ còn lại một mình cô ấy, cô ấy muốn tôi thôi miên và giúp cô ấy quên đi hết những ký ức đau buồn.” Trần Cận Phong khẽ cười và kể về tình trạng của người phụ nữ này, nhưng ánh mắt của anh ta luôn nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên ngẩn người, trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh, nhanh đến nỗi khiến cô không kịp bắt lấy.
Những hình ảnh đó là gì?
Cô nheo mắt lại, đưa tay lên trán, vẻ mặt có chút khó coi.
Trần Cận Phong rót một cốc nước đưa cho cô: “Em sao vậy?”
“Không có gì.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Vừa rồi đầu em bị đau một chút.”
Khi những hình ảnh đó lướt qua, theo bản năng cô cảm thấy những hình ảnh đó thể hiện cho điều gì, cô muốn đuổi theo nhưng chợt thấy đau đầu.
“Hay em bị mệt rồi.” Nụ cười trên khuôn mặt của Trần Cận Phong vẫn không thay đổi, giọng nói vẫn luôn ấm áp, nhưng ánh mắt ở sau kính lại mập mờ khiến người ta không nhìn ra sự sâu thẳm.
Nguyễn Quỳnh Anh uống một ngụm nước: “Chắc là vậy.”
Lúc này lại không thấy đau đầu nữa, thật kỳ lạ.
“Đúng rồi, em đến đây có chuyện gì vậy?” Trần Cận Phong mở ngăn kéo, lấy ra một cái kẹo sữa đưa cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào khiến đôi mắt hạnh nhân của cô híp lại.
“Cũng không có việc gì lớn, chỉ là...”
Cô nói qua vấn đề một cách ngắn gọn.
Trần Cận Phong nghe xong lấy tay chống cằm: “Nói như vậy, mặc dù giám đốc Hải trả thù cho mình, nhưng cũng gián tiếp trả thù giúp em.”
“Đúng vậy, vì vậy em đang nghĩ, không biết nên cảm ơn anh ấy như thế nào.” Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày thở dài, nét mặt có chút lo âu.
Trần Cận Phong búng nhẹ vào trán cô: “Nhíu mày gì chứ, nếp nhăn lộ ra rồi, cảm ơn rất đơn giản mà, nói một câu cảm ơn là được rồi, anh ta đối xử với em như vậy, một câu cảm ơn tôi nghĩ là đủ rồi.”
Khi anh ta nói về Trần Vĩnh Hải, trên khuôn mặt đầy sự ghét bỏ, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy dở khóc dở cười.
Anh ta vẫn chưa buông bỏ được những khúc mắc với Trần Vĩnh Hải.
Cũng phải, Trần Vĩnh Hải đối xử với anh ta cũng như vậy, ngoại trừ lần phẫu thuật đó, thì về sau kiểm tra vết thương và mắt đều là do bác sĩ khác khám.
“Nói câu cảm ơn chẳng những em đã nói nhiều rồi, mà anh ấy nghe cũng thấy ngán, để em nghĩ thêm xem nên cảm ơn anh ấy như thế nào.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhíu lông mày.
Trần Cận Phong xua tay: “Được rồi, không nói đến anh ta nữa, nhàm chán, nói chuyện khác đi, vừa nãy em nói em cần đi tới sở cảnh sát à?”
“Ừm, lúc trước không phải có người gạt bán em sao, phía cảnh sát đã liên tục lập hồ sơ nhưng vẫn chưa giải quyết xong. Bây giờ em đã có chứng cứ rồi, em định nộp lên để vụ án nhanh chóng kết thúc.”
“Em gái của em đúng là người độc ác.” Trần Cận Phong chỉnh lại chiếc áo khoác đang mặc trên người, xúc động nói.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười: “Chắc do di truyền đó, mẹ cô ta cũng giống như vậy.”
Hai mẹ con họ chỉ toàn là những suy nghĩ xấu xa.
“Quỳnh Anh, em nghĩ người thứ ba và con riêng đều là xấu xa sao?” Trần Cận Phong đẩy chiếc kính mắt, đột nhiên hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh nghi ngờ nhìn sang anh ta, không hiểu tại sao anh ta lại hỏi đến vấn đề này.
Suy nghĩ một lát cô trả lời: “Điều này cũng không nhất định là vậy, em không có tư cách để đi nhận xét người khác là tốt hay xấu, em chỉ có thể nói, từ trước đến nay hai mẹ con họ là người xấu xa nhất mà tôi từng gặp.”
“Thật sao?” Trần Cận Phong mỉm cười rồi nhẹ giọng nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, em thật tốt bụng.”
“Hả?” Nguyễn Quỳnh Anh có chút bối rối.
Sao tự nhiên đang nói chuyện lại chuyển chủ đề sang việc cô có tốt bụng hay không vậy.
Có điều hình như hôm nay anh ta có chút kỳ lạ.
Còn kỳ lạ ở chỗ nào thì cô cũng không nói được.
“Quỳnh Anh, anh đi vệ sinh một lát, em cứ ngồi ở đây nhé.” Trần Cận Phong đứng dậy đi ra sau cửa.
Nguyễn Quỳnh Anh chán nản cầm một cuốn sách trên bàn làm việc của anh ta, lật giở những trang sách về các loại bệnh liên quan đến thần kinh.
Chỉ mới lật giở vài trang cô đã cảm thấy được mở mang tầm mắt.
“Thì ra Cận Phong giỏi như vậy.” Cô không khỏi ngạc nhiên nói ra thành tiếng.
Bác sĩ tâm lý cấp cao, không những có thể thôi miên mà còn giúp người khác xóa được ký ức, thậm chí có thể thay đổi và tạo lại ký ức.
Nếu không có những ví dụ trong cuốn sách này, cô cũng không dám tin rằng lại kỳ diệu đến vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh định xem ngẫu nhiên hai trang, nhưng cuốn sách lại khơi dậy sự thích thú khiến cô không dừng lại mà tiếp tục xem những trang sau.
Trong lúc cô đang xem say sưa, giọng nói của Trần Cận Phong vang lên phía sau lưng cô, lộ ra sự hời hợt: “Em đang xem gì đó?”
Nguyễn Quỳnh Anh giật mình quay đầu lại nhìn, trông thấy Trần Cận Phong đang nhìn cô với vẻ mặt u ám.
Cô nuốt nước miếng, lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Em tiện lật xem...”
Anh ta có vẻ tức giận.
Kể từ lần trước ở biệt thự của Trần Vĩnh Hải, đây là lần thứ hai cô thấy anh ta như vậy.
Hơn nữa lại là đối với cô.
Một lát sau Nguyễn Quỳnh Anh có chút không chấp nhận được.
Không biết do cô không quen, hay chỉ là hiểu sai, Trần Cận Phong tức giận còn đáng sợ hơn so với Trần Vĩnh Hải.
Nếu Trần Vĩnh Hải như vậy cô cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng với Trần Cận Phong cô có chút không thể lý giải được.
Xoa tay lên quần áo, Nguyễn Quỳnh Anh thấp giọng nói: “Có phải em làm gì sai rồi không?”
Trần Cận Phong không trả lời, sau khi trở lại bàn làm việc lấy lại cuốn sách cô vừa xem, lướt nhìn số trang bên dưới, con ngươi ở sau mắt kính lóe lên, vẻ u ám mờ nhạt trên khuôn mặt đã biến mất, trở lại vẻ dịu dàng ấm áp của ngày thường, kèm theo cả giọng nói: “Xin lỗi em, anh không nên nổi giận với em, cuốn sách này ghi chép lại rất nhiều thông tin và tình trạng của người bệnh, không tiện cho người khác xem, cho nên...”
“Không sao đâu, là lỗi của em, em không nên tự ý mở xem khi chưa được cho phép, em xin lỗi.” Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu xin lỗi với khuôn mặt đầy áy náy.
Trần Cận Phong đỡ cô lên, nhẹ giọng trách móc: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, không cần phải như vậy đâu.”
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười, không nói gì.
Nếu không phải là chuyện lớn thì vừa rồi anh ta sẽ không tức giận.
Nhưng cũng có thể hiểu được, đổi lại nếu cô là bác sĩ, người khác tự ý xem những chuyện riêng của bệnh nhân, có lẽ cô cũng sẽ nổi giận.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại, Nguyễn Quỳnh Anh liền chào tạm biệt.
Trần Cận Phong đưa cô ra trước xe, vẫy tay chào rồi quay lại phòng khám.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn lên trời rồi thở dài, sau đó kéo khóa túi lấy chìa khóa xe.
Lúc này, phía sau có tiếng xe máy ầm ầm, tim Nguyễn Quỳnh Anh đập mạnh, nghĩ lại vụ tai nạn ngày hôm đó, cũng gần giống với nơi này.
Lẽ nào...
Cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy chiếc xe máy đang lao về phía mình, tốc độ quá nhanh nên cô không thể tránh kịp.
Nhìn thấy có người sắp đâm vào mình, Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt.
Sau một vài giây, không xảy ra sự va chạm như cô nghĩ, nhưng lại cảm thấy có một lực kéo rất mạnh từ phía cánh tay của cô, khiến cả người cô đều ngã xuống đất.
“Bụp.” Lòng bàn tay cô bị cào xuống đất, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh không để ý, mà lo lắng nhìn theo hướng xe máy đã rời đi. Người trên chiếc xe máy đó đã giật mất túi xách của cô rồi.
Tên cướp chết tiệt! Nguyễn Quỳnh Anh chửi rủa.
Sau đó ánh mắt cô liếc nhìn chiếc chìa khóa rơi trên mặt đất, cuống quýt trong phút chốc rồi nhặt chìa khóa, lái xe đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.