Chương 9
Thần Hi
09/12/2013
Mưa rơi xối xả trên đường, vắng ngắt, không hề cảm nhận được một chút hơi thở nào, tiếng mưa tí tách làm lòng người buồn não ruột.
Sau khi Đồng Đồng lao ra khỏi quán bar thì cô cứ như hồn ma, đi không mục đích.
Cô đã sớm không còn phân biệt thứ thứ dính trên mặt mình là mưa hay nước mắt, cô chỉ là không ngừng lại được, không ngừng được…
“Anh làm chuyện gì cũng phải xin phép em sao?”
Những cậu này, vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Cô chỉ là, chỉ là… Để ý tất cả mọi cử chỉ của anh, hy vọng anh đừng cách xa cô quá…
Để ý một người không phải là như thế sao?
Cô hy vọng biết bao mình là tất cả của anh, để cô cảm thấy anh vẫn ở bên cô, không rời xa cô.
“Anh nói em có thể theo anh nhưng cũng có lúc anh cũng cần không gian tự do chứ?”
Thì ra đối với anh, cô chỉ là gánh nặng, cô không cho anh không gian tự do sao?
“Mặc dù em là con gái của Đường chủ và là em gái của Mộng Sinh, nhưng mà… anh không cần phải ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc em.”
Thì ra cô khiến người ta chán ghét như vậy.
“Em muốn lấy thân phận gì ở bên cạnh anh? Là cấp dưới, bạn bè hay là người thân?”
Không phải bạn bè, không phải cấp dưới, không phải người thân mà là thân phận của một người phụ nữ sống chung với một người đàn ông, có được không?
“Như vậy… Em còn thể bỏ đi sao? Em còn muốn tìm người đàn ông khác sao?”
Không có, không có, không có! Cô chưa bao giờ muốn rời xa anh, nhưng mà… cô nên lấy thái độ gì để sống chung với anh đây?
Làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục quấn lấy anh? Hay là buông tay để anh được tự do?
Đồng Đồng không còn chút sức lực nào ngồi xếp bằng trên mặt đất, cố gắng không cho mình khóc thành tiếng…
Cô là người vô dụng, có ai giúp cô không?
Cô muốn chạy trốn, chạy khỏi nơi này thật xa, tốt nhất là không phải gặp ai hết, không cần phải đối mặt với các vấn đề khó khăn, không cần tự mình chữa trị vết thương, chỉ cần chạy trốn, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, làm bộ như cô không biết gì hết…
“Hu hu hu…”
Mưa to át đi tiếng khóc của cô, cô ngồi trên mặt đất bị nước mưa bao phủ lấy, nhìn rất đáng thương.
Mưa càng lúc càng lớn, cô chỉ là lẳng lặng nhắm mắt lại, không có ai trên đường, sẽ không có ai phát hiện cô rơi nước mắt, phát hiện sự yếu ớt của cô, tốt thật… Cô có thể biến mất khỏi thế giới này…
Lúc cô sắp mất đi ý thức thì một đôi giày da đen bóng xuất hiện trước mặt cô…
“Không có ở đấy sao?”
Bốn ngày sau, bên trong Long Môn nỗi lên cơn bão lớn.
“Không có! Không phải con bé luôn ở trong Long Môn sao? Cậu thấy nó về nhà hồi nào chứ?” Ngụy Bắc Hùng lo lắng ngồi ở đại sảnh.
“Ngày đó con nghĩ là cô ấy muốn yên tĩnh một chút nên để cô ấy đi một mình, con nghĩ là cô ấy sẽ về nhà…”
Ngay sau đó Mộ Long triệu tập toàn bộ người của Long Môn tìm kiếm Đồng Đồng đãmất tích bốn ngày nay.
“Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao Đồng Đồng cần yên tĩnh một chút? Còn nữa, không phải cậu vẫn luôn cho người bảo vệ con bé sao? Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra?”
Bạch Tư Di bình tĩnh không hề giống với người đàn ông đi qua đi lại lo lắng trong đại sãnh, bà muốn biết giữa người họ đã xảy ra chuyện gì.
Vì bà hiểu rõ con gái mình, nếu không xảy ra chuyệ gì thì con bé sẽ không tự nhiên mất tích như vậy.
Mộ Long oán hận mình, anh nghĩ rằng cô đang đau lòng nên không muốn có người quấy rầy cô. Anh rút hết vệ sĩ bên cạnh cô về cho nên mới xảy ra chuyện…
“Con và Đồng Đồng… có cãi nahu một chút, cho nên… hôm đó cô ấy nói muốn về nhà, con mới không ngăn cản cô ấy…”
Cũng vì vậy mà bây giờ Mộ Long vô cùng hối hận.
“Là vậy sao….” Bà gật đầu tỏ ý đã hiểu, bà biết Mộ Long nhất định là giấu diếm chuyện gì đó, bởi vì… Nếu không phải là chuyện lớn thì Đồng Đồng sẽ không mất tích.
“Tại sao em lại không lo lắng? Con ag1i bảo bối của chúng ta mất tích mà em lại không hỏi câu nào hết?” Ngụy Bắc Hùng thật sự không thể hiểu được vợ mình đang làm gì.
“Dù sao con gái mất tích cũng là trách nhiệm của Mộ Long.”
“Cái gì? Đến lúc nào rồi mà em còn nói như vậy!”
Bà không hề để ý đến lời chồng nói.
“A Long, cô đã giao con cho con, nếu trong một tuần con không tìm thấy con bé, vậy thì… Con và Đồng Đồng không cần nói đến chuyện tương lai.
Mặc dù con là cấp trên của cô chú, nhưng… Nếu con kết hôn với Đồng Đồng thì cô cũng là mẹ vợ tương lai của con, cho nên yêu cầu này của cô không phải là quá đấy chứ?”
Người là Mộ Long đánh mất thì nên do cậu ấy chịu trách nhiệm. Nếu cậu ấy không thể tìm được người thì cũng đồng nghĩa với việc cậu ấy không đủ tư cách trở thành chỗ dựa cho Đồng Đồng sau này.
“Con biết, chuyện này con sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, bất luận như thế nào thì con cũng sẽ mang Đồng Đồng về.” Mộ Long nói.
“Rất tốt, cô và chú sẽ ra ngoài tìm, nếu chúng ta tìm được trước thì tương lai của Đồng Đồng do cô quyết định. Con không có quyền can thiệp.” Bạch Tư Di muốn thử thách tình cảm Mộ Long giành cho con gái của mình.
“Vậy nếu như con tìm thấy Đồng Đồng trước thì cô ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về con, hai người không có quyền can thiệp nữa.” Nếu nói điều kiện thì Mộ Long đương nhiên cũng muốn tranh thủ quyền lợi của mình.
“Quyết định như vậy đi.” Hai người vỗ tay ước định.
“Này! Có phải hai người nên suy nghĩ một chút hay không, có thể là Đồng Đồng sẽ đồng ý?” Ngụy Bắc Hùng tốt bụng nhắc nhở bọn họ.
“Đồng Đồng nhất định sẽ đồng ý.” Hai người đồng thanh trả lời.
Dù sao… Người nào tìm thấy Đồng Đồng trước cũng không quan trọng, quan trọng là, bảo bối của anh nhanh lên quay trở lại.
“Này! Chán quá đi, anh nói chuyện phiếm với tôi có được không?” Đồng Đồng ngồi dựa vào ghế sa lon, cầm thức ăn trên tay, vừa ăn vừa nói.
Nơi này vốn là phòng làm việc yên tĩnh nhưng vì sự xuất hiện của Đồng Đồng mà biến thành… nơi nghỉ dưỡng!
Đồ ăn vặt, tạp chí, tất cả mọi thứ cần có thì đều có hết.
“Muốn ở đây thì yên lặng đi, đừng quầy rầy tôi.”
Ngồi ở trước bàn làm việc là một người đàn ông đẹp trai phát ra hơi thở lạnh lẽo king người, anh đang trừng mắt nhìn Đồng Đồng.
“Ai ui! Anh đừng như khối băng có được không? Chúng ta nói chuyện phiếm thì mới thân với nhau được.” Đồng Đồng không hề để ý tới sự lạnh lùng của anh, ngược lại còn đem đồ ăn trên tay cho anh.
Tay Đồng Đồng đặt trên bàn làm việc của anh, cười mị hoặc nhìn anh.
Vào lúc này… Người đàn ông có chút mất hồn.
Anh cho rằng mình nhìn thấy người yêu đã mất, ánh mắt của anh trong nháy mắt trở nên dịu dàng.
“Này! Diêm Tập Phi, anh đừng có không nói câu nào có được không? Anh nói chuyện phiếm với tôi đi! Dù sao công việc cũng không chạy mất, làm gì mà gấp gáp thế?”
Đồng Đồng thấy anh không nhúch nhích liền lấy đi tài liệu trước mặt anh, trên mặt cũng không quên lộ ra nụ cười bướng bỉnh.
Câu nói này của cô làm người đàn ông tỉnh lại…
Không phải, cô ấy không phải là Phán Phán của anh… Phán Phán của anh sẽ dịu dàng gọi anh, không thô lỗ như cô gái này.
“Đừng đùa, trả lại cho tôi, cô đi xem tạp chí đi.”
Mặc dù cô ấy rất đáng ghét nhưng nhìn bộ dạng giống Phán Phán như vậy nên tổng giám đốc giá băng – Diêm Tập Phi vẫn cố gắng kìm nén không tức giận.
“Nếu không để ý đến tôi, vậy… tại sao lại cứu tôi?” Đồng Đồng thở dài bất đắc dĩ, sau đó ngồi xuống ghế sofa.
Ngày đó là anh đã cứu cô. Cũng không biết tại sao vừa nhìn thấy anh, cô đã có cảm giác thân quen, anh làm cho cô cảm thấy rất an toàn.
Nhìn vẻ mặt ai oán của cô… giống như Phán Phán đang nũng nịu với anh…
Diêm Tập Phi bỏ cây bút trong tay xuống, dựa vào thành ghế nói: “Được rồi! Chúng ta nói chuyện một chút.”
“Được! Nói gì đây?”
Đồng Đồng vừa nghe thấy anh sẽ nói chuyện với cô thì đối mất to bỗng trở nên rạng rỡ, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn.
“Nói về chuyện tại sao cô lại ngốc như vậy, lại đi nằm giữa đường trong cơn mưa xối xả.” Anh cười như không cười nói.
Cô không biết quý trọng tính mạng làm anh rất tức giận, bởi vì người anh yêu nhất không có cơ hội để lựa chọn sống hoặc chết, còn cô lại xem thường sinh mạng như thế.
Thật ra thì từ đầu Diêm Tập Phi đã biết thân phận của cô.
Vì sợi dây chuyền trên cổ cô vừa nhìn đã biết là của Long Môn, mà hình Kim Long chỉ có Môn Chủ mới có. Tuy rằng anh không biết nhiều về giới hắc đạo nhưng anh biết, cô gái này là người rất quan trọng đối với môn chủ Long Môn.
“Anh… nói chuyện phải độc ác như vậy sao? Người ta còn tưởng rằng anh là người tốt thì ra anh nói chuyện lại tức người như vậy.” Đồng Đồng chu mỏ oán trách.
Người tốt? Diêm Tập Phi cười lạnh.
Trên đời này trừ Phán Phán cho rằng anh là người tốt ra thì chưa có ai nghĩ anh như vậy.
“Định nghĩa về người tốt của cô như thế nào? Cho cô ăn? Cho cô ở? Nói thật, người tốt trong miệng cô có thể là bất cứ ai nhưng tuyệt đối không phải là tôi.”
“Tại sao anh lại suy nghĩ như vậy, giống như toàn bộ người trên thế giới này đều thiếu nợ anh? Thật ra thì, từ trong mắt anh… tôi có thể nhìn ra một con người hoàn toàn khác của anh…” Đồng Đồng đưa mắt nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự quan tâm.
“Đừng nghĩ cô hiểu rõ tôi! Đừng quên, tôi chỉ là một người nhặt được cô ở ven đường, chúng ta mới quen nhau có bốn ngày.” Bị người nói trúng tâm sự, Tập Phi giật mình, cho nên anh vội vàng khoác vỏ bọc lên người.
Đừng dùng ánh mắt giống ánh mắt của Phán Phán nhìn anh, đừng nói những câu nói giống Phán Phán đã nói với anh… Trong tim anh, trừ báo thù ra thì không cần bất kỳ một tình cảm gì hết.
“Là vì… Có liên quan với người phụ nữ trong tấm hình trong ngăn kéo của anh sao?” Đồng Đồng to gan hỏi.
“Cô mở ngăn kéo ra?” Trong nháy mắt, đôi mắt của Tập Phi tràn ngập sự tức giận.
“Xin lỗi! Vì tối qua anh không có ở đây, ngăn kéo cũng không khóa, tôi lại buồn chán cho nên…”
Đồng Đồng dĩ nhiên biết anh tức giận, nhưng mà… Không biết tại sao, cô lại không cảm thấy sợ hãi .
“Để cô ngủ ở đây, không có nghĩa là cô có thể đụng vào đồ của tôi.” Diêm Tập Phi nhắm mắt lại, cố gắng nén cơn tức giận trong lòng.
Anh thật sự không thể nổi giận với người có hình dáng giống Phán Phán.
“Xxin lỗi, lần sau tôi không dám nữa.” Đồng Đồng le lưỡi, đưa tay lên thề.
Chính là cái dáng vẻ này… Cô ấy và Phán Phán có nụ cười giống nhau… Đây chính là nguyên nhân vì sao anh lại cứu cô trong đêm mưa to hôm đó.
Bốn ngày trước, trời mưa như trút nước, lúc anh lái xe qua công viên thì phát hiện ra cô…
Lúc nhìn thấy cô, anh đứng hình tại chỗ. Vì cô có gương mặt rất giống Phán Phán nên anh nghĩ rằng Phán Phán của anh đã trở lại… Cho nên lúc cô ngã xuống, anh đã cứu cô, còn cho ngủ trong phòng làm việc của anh.
Nhưng mà cho dù cô ấy có giống Phán Phán đến thế nào thì tính cách của hai người lại cách ngau đến hàng ngàn km.
Phán Phán của anh, im lặng lại khéo léo, thích ngồi bên cạnh anh, trái một câu anh ơi, phải một câu anh ơi, nhưng lại đi trước anh một bước.
“Này! Anh lại nghĩ đến cô gái kia sao? Thiệt là, muốn gặp cô ấy sao không đi tìm cô ấy đi? Ở chỗ này làm mặt lạnh thì có ích lợi gì chứ? Có thể nhìn thấy cô ấy sao?” Chuyện của cô đã đủ phiền rồi còn thêm chuyện của anh nữa, thật là mệt nha.
“Cô ấy chết rồi.” Diêm Tập Phi lạnh lùng nói.
“Chết, chết?” Đồng Đồng ngơ ngẩn.
Chết? Cô bé kia chết rồi,,,
“Bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết, cho nên… Đừng dùng cái chết để giải thoát bản thân, đây là cách ngốc nhất cũng là cách xử lý kém nhất, hiểu không?” Tập Phi nói.
Đồng Đồng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi một bên, không quấy rầy anh nữa.
Cũng là bởi vì người anh yêu đã chết… nên anh mới biến thành như vậy sao?
Cô thấy được trong lòng anh một nỗi đau rất lớn.
Hai người trong tấm hình đó thật vui vẻ, cô có thể thấy được anh rất cưng chiều cô bé kia…
Nhưng… cô ấy lại chết rồi… Cho nên, anh mới biến thành như vậy!
Mặc dù anh có công ty lớn, tiền cũng rất nhiều nhưng lại không vui vẻ. Bây giờ, anh không biết làm thế nào để cười, cùng người trong tấm ảnh kia khác nhau một trời một vực…
Đây… là nguyên nhân anh muốn cô quý trọng bản thân mình sao?
Đúng vậy, cô chỉ biết đau lòng, chỉ biết buồn bã, nhưng… cô đã quên cô còn người nhà, bọn họ sẽ lo lắng cho cô.
Thất tình thì có là gì, cho dù A Long không thích cô nhưng chỉ cần cô thích anh, được nhìn thấy anh là đủ rồi.
Bởi vì… So với Diêm Tập Phi thì cô còn hạnh phúc hơn nhiều, ít ra cô còn có thể nhìn thấy người mình yêu…
Trong phòng làm việc, sau suốt bốn ngày, khó có khi nào lại yên tĩnh như bây giờ…
Lúc Đồng Đồng núp ở chỗ Diêm Tập Phi đến ngày thứ tám thì cuối cùng Mộ Long cũng xuất hiện.
Trên người anh phát ra hơi thở âm trầm làm người ta không dám đến gần, chỉ sợ bước một bước đến gần thì sẽ bị ngọn lửa của anh thiêu đốt.
Giờ phút này, Mộ Long ngồi trong phòng làm việc của Diêm Tập Phi, lạnh lùng nhìn anh, không ai biết được anh đang nghĩ cái gì.
“Đồng Đồng đâu?” Mộ Long không muốn nhiều lời.
“Đồng Đồng?”
Tập Phi liếc mắt nhìn về phòng nghỉ ngơi kế bên, sau đó nhếch miệng, tiếp theo là khoanh hai tay trước ngực.
“Người anh cứu trong cơn mưa là người phụ nữ của tôi.” Mộ Long đè nén cơn tức giận và nỗi lo trong lòng xuống, vẫn lạnh lùng chất vấn Tập Phi như cũ.
“Tại sao anh khẳng định cô ấy ở đây? Môn chủ Long Môn.”
Ngay lúc Tập Phi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Đồng Đồng thì anh đã tò mò nên anh cho người điều tra thân phận của cô. Nhưng anh không ngờ Mộ Long lại tìm đến cửa nhanh như vậy, xem ra Đồng Đồng rất quan trọng với anh ta.
“Tôi không muốn nhiều lời, tôi chỉ muốn cám ơn anh đã cứu Đồng Đồng.” Mộ Long biết Diêm Tập Phi không có ý đồ gì với Đồng Đồng nhưng anh không nghĩ ra Diêm Tập Phi giữ Đồng Đồng lại thì có ích lợi gì với anh ta.
“Nếu như yêu cô ấy thì nói cho cô ấy biết, đừng để sau này phải hối hận.” Tập Phi tốt bụng nhắc nhở Mộ Long.
Mộ Long nhíu mày, anh không biết Diêm Tập Phi biết được bao nhiêu về chuyện của bọn họ
Chỉ là, tổng giám đốc máu lạnh mà người ta thường nói, tại sao lại nói ra những lời này? Chẳng lẽ… anh ta đối với Đồng Đồng…
“Đồng Đồng là cô gái tốt, chỉ là tính cánh hơi mạnh mẽ một chút.” Tập Phi chỉ chỉ phòng nghỉ ngơi.
Mộ Long khẽ gật đầu, không nói hai lời liền đi về phía Tập Phi chỉ
Lúc Mộ Long muốn mở cửa ra thì đồng thời người bên trong cũng mở của ra: “Diêm Tập Phi, anh tới rồi?”
Đồng Đồng sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô mở mắt thật to, vì cô không nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy anh ở đây!
Xem ra cô sống không tệ. Mộ Long cắn răng, nhẫn nhịn muốn bóp chết cô gái trước mặt, cô có biết là anh lo lắng cho cô như thế nào không?
“Anh nói cho anh ta biết phải không?” Mặc dù giật mình nhưng Đồng Đồng rất nhanh liền bình tĩnh lại, cô lớn tiếng hỏi Diêm Tập Phi.
“Đi với cậu ta đi! Không phải cô cũng rất nhớ cậu ta sao?” Tập Phi không muốn giải thích nhiều.
“Anh đúng là hẹp hòi, tôi mới ở đây có mấy ngày, tốn bao nhiêu tiền của anh chứ.” Đồng Đồng không có can đảm nhìn Mộ Long, chỉ dám nhìn về phía Diêm Tập Phi.
Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với A Long, cũng không biết phải chung sống với anh như thế nào?
Mộ Long thấy Đồng Đồng có tình cảm với Tập Phi thì liền ghen tức, anh một tay bắt lấy Đồng Đồng bỏ lên vai, bước nhanh về phía cửa.
“A Long, anh làm gì vậy? Đáng ghét, thả em xuống! Bên ngoài có rất nhiều người đang nhìn, anh muốn em mất thể diện phải không?” Mau thả em xuống!” Đồng Đồng không ngờ Mộ Long sẽ hành động như vậy, cô đỏ mặt thét chói tai.
“Diêm Tập Phi, cứu em!”
Người phụ nữ của mình là cầu cứu người đàn ông khác! Điều này làm Mộ Long càng thêm phát điên, anh không chút do dự mở cửa, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh sải bước đi ra ngoài.
“Gặp lại, không tiễn.” Diêm Tập Phi ý tứ phất phất tay, mặc dù hai người kia không hề để tâm đến.
Khi cánh cửa khép lại, Diêm Tập Phi đưa tay kéo ngăn kéo lấy tấm hình ra. Anh nhìn nụ cười ngọt ngào của cô gái trong hình.
“Phải hạnh phúc đó! Luôn cả phần của tôi và Phán Phán…”
Hết chương 9
Sau khi Đồng Đồng lao ra khỏi quán bar thì cô cứ như hồn ma, đi không mục đích.
Cô đã sớm không còn phân biệt thứ thứ dính trên mặt mình là mưa hay nước mắt, cô chỉ là không ngừng lại được, không ngừng được…
“Anh làm chuyện gì cũng phải xin phép em sao?”
Những cậu này, vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Cô chỉ là, chỉ là… Để ý tất cả mọi cử chỉ của anh, hy vọng anh đừng cách xa cô quá…
Để ý một người không phải là như thế sao?
Cô hy vọng biết bao mình là tất cả của anh, để cô cảm thấy anh vẫn ở bên cô, không rời xa cô.
“Anh nói em có thể theo anh nhưng cũng có lúc anh cũng cần không gian tự do chứ?”
Thì ra đối với anh, cô chỉ là gánh nặng, cô không cho anh không gian tự do sao?
“Mặc dù em là con gái của Đường chủ và là em gái của Mộng Sinh, nhưng mà… anh không cần phải ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc em.”
Thì ra cô khiến người ta chán ghét như vậy.
“Em muốn lấy thân phận gì ở bên cạnh anh? Là cấp dưới, bạn bè hay là người thân?”
Không phải bạn bè, không phải cấp dưới, không phải người thân mà là thân phận của một người phụ nữ sống chung với một người đàn ông, có được không?
“Như vậy… Em còn thể bỏ đi sao? Em còn muốn tìm người đàn ông khác sao?”
Không có, không có, không có! Cô chưa bao giờ muốn rời xa anh, nhưng mà… cô nên lấy thái độ gì để sống chung với anh đây?
Làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục quấn lấy anh? Hay là buông tay để anh được tự do?
Đồng Đồng không còn chút sức lực nào ngồi xếp bằng trên mặt đất, cố gắng không cho mình khóc thành tiếng…
Cô là người vô dụng, có ai giúp cô không?
Cô muốn chạy trốn, chạy khỏi nơi này thật xa, tốt nhất là không phải gặp ai hết, không cần phải đối mặt với các vấn đề khó khăn, không cần tự mình chữa trị vết thương, chỉ cần chạy trốn, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, làm bộ như cô không biết gì hết…
“Hu hu hu…”
Mưa to át đi tiếng khóc của cô, cô ngồi trên mặt đất bị nước mưa bao phủ lấy, nhìn rất đáng thương.
Mưa càng lúc càng lớn, cô chỉ là lẳng lặng nhắm mắt lại, không có ai trên đường, sẽ không có ai phát hiện cô rơi nước mắt, phát hiện sự yếu ớt của cô, tốt thật… Cô có thể biến mất khỏi thế giới này…
Lúc cô sắp mất đi ý thức thì một đôi giày da đen bóng xuất hiện trước mặt cô…
“Không có ở đấy sao?”
Bốn ngày sau, bên trong Long Môn nỗi lên cơn bão lớn.
“Không có! Không phải con bé luôn ở trong Long Môn sao? Cậu thấy nó về nhà hồi nào chứ?” Ngụy Bắc Hùng lo lắng ngồi ở đại sảnh.
“Ngày đó con nghĩ là cô ấy muốn yên tĩnh một chút nên để cô ấy đi một mình, con nghĩ là cô ấy sẽ về nhà…”
Ngay sau đó Mộ Long triệu tập toàn bộ người của Long Môn tìm kiếm Đồng Đồng đãmất tích bốn ngày nay.
“Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao Đồng Đồng cần yên tĩnh một chút? Còn nữa, không phải cậu vẫn luôn cho người bảo vệ con bé sao? Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra?”
Bạch Tư Di bình tĩnh không hề giống với người đàn ông đi qua đi lại lo lắng trong đại sãnh, bà muốn biết giữa người họ đã xảy ra chuyện gì.
Vì bà hiểu rõ con gái mình, nếu không xảy ra chuyệ gì thì con bé sẽ không tự nhiên mất tích như vậy.
Mộ Long oán hận mình, anh nghĩ rằng cô đang đau lòng nên không muốn có người quấy rầy cô. Anh rút hết vệ sĩ bên cạnh cô về cho nên mới xảy ra chuyện…
“Con và Đồng Đồng… có cãi nahu một chút, cho nên… hôm đó cô ấy nói muốn về nhà, con mới không ngăn cản cô ấy…”
Cũng vì vậy mà bây giờ Mộ Long vô cùng hối hận.
“Là vậy sao….” Bà gật đầu tỏ ý đã hiểu, bà biết Mộ Long nhất định là giấu diếm chuyện gì đó, bởi vì… Nếu không phải là chuyện lớn thì Đồng Đồng sẽ không mất tích.
“Tại sao em lại không lo lắng? Con ag1i bảo bối của chúng ta mất tích mà em lại không hỏi câu nào hết?” Ngụy Bắc Hùng thật sự không thể hiểu được vợ mình đang làm gì.
“Dù sao con gái mất tích cũng là trách nhiệm của Mộ Long.”
“Cái gì? Đến lúc nào rồi mà em còn nói như vậy!”
Bà không hề để ý đến lời chồng nói.
“A Long, cô đã giao con cho con, nếu trong một tuần con không tìm thấy con bé, vậy thì… Con và Đồng Đồng không cần nói đến chuyện tương lai.
Mặc dù con là cấp trên của cô chú, nhưng… Nếu con kết hôn với Đồng Đồng thì cô cũng là mẹ vợ tương lai của con, cho nên yêu cầu này của cô không phải là quá đấy chứ?”
Người là Mộ Long đánh mất thì nên do cậu ấy chịu trách nhiệm. Nếu cậu ấy không thể tìm được người thì cũng đồng nghĩa với việc cậu ấy không đủ tư cách trở thành chỗ dựa cho Đồng Đồng sau này.
“Con biết, chuyện này con sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, bất luận như thế nào thì con cũng sẽ mang Đồng Đồng về.” Mộ Long nói.
“Rất tốt, cô và chú sẽ ra ngoài tìm, nếu chúng ta tìm được trước thì tương lai của Đồng Đồng do cô quyết định. Con không có quyền can thiệp.” Bạch Tư Di muốn thử thách tình cảm Mộ Long giành cho con gái của mình.
“Vậy nếu như con tìm thấy Đồng Đồng trước thì cô ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về con, hai người không có quyền can thiệp nữa.” Nếu nói điều kiện thì Mộ Long đương nhiên cũng muốn tranh thủ quyền lợi của mình.
“Quyết định như vậy đi.” Hai người vỗ tay ước định.
“Này! Có phải hai người nên suy nghĩ một chút hay không, có thể là Đồng Đồng sẽ đồng ý?” Ngụy Bắc Hùng tốt bụng nhắc nhở bọn họ.
“Đồng Đồng nhất định sẽ đồng ý.” Hai người đồng thanh trả lời.
Dù sao… Người nào tìm thấy Đồng Đồng trước cũng không quan trọng, quan trọng là, bảo bối của anh nhanh lên quay trở lại.
“Này! Chán quá đi, anh nói chuyện phiếm với tôi có được không?” Đồng Đồng ngồi dựa vào ghế sa lon, cầm thức ăn trên tay, vừa ăn vừa nói.
Nơi này vốn là phòng làm việc yên tĩnh nhưng vì sự xuất hiện của Đồng Đồng mà biến thành… nơi nghỉ dưỡng!
Đồ ăn vặt, tạp chí, tất cả mọi thứ cần có thì đều có hết.
“Muốn ở đây thì yên lặng đi, đừng quầy rầy tôi.”
Ngồi ở trước bàn làm việc là một người đàn ông đẹp trai phát ra hơi thở lạnh lẽo king người, anh đang trừng mắt nhìn Đồng Đồng.
“Ai ui! Anh đừng như khối băng có được không? Chúng ta nói chuyện phiếm thì mới thân với nhau được.” Đồng Đồng không hề để ý tới sự lạnh lùng của anh, ngược lại còn đem đồ ăn trên tay cho anh.
Tay Đồng Đồng đặt trên bàn làm việc của anh, cười mị hoặc nhìn anh.
Vào lúc này… Người đàn ông có chút mất hồn.
Anh cho rằng mình nhìn thấy người yêu đã mất, ánh mắt của anh trong nháy mắt trở nên dịu dàng.
“Này! Diêm Tập Phi, anh đừng có không nói câu nào có được không? Anh nói chuyện phiếm với tôi đi! Dù sao công việc cũng không chạy mất, làm gì mà gấp gáp thế?”
Đồng Đồng thấy anh không nhúch nhích liền lấy đi tài liệu trước mặt anh, trên mặt cũng không quên lộ ra nụ cười bướng bỉnh.
Câu nói này của cô làm người đàn ông tỉnh lại…
Không phải, cô ấy không phải là Phán Phán của anh… Phán Phán của anh sẽ dịu dàng gọi anh, không thô lỗ như cô gái này.
“Đừng đùa, trả lại cho tôi, cô đi xem tạp chí đi.”
Mặc dù cô ấy rất đáng ghét nhưng nhìn bộ dạng giống Phán Phán như vậy nên tổng giám đốc giá băng – Diêm Tập Phi vẫn cố gắng kìm nén không tức giận.
“Nếu không để ý đến tôi, vậy… tại sao lại cứu tôi?” Đồng Đồng thở dài bất đắc dĩ, sau đó ngồi xuống ghế sofa.
Ngày đó là anh đã cứu cô. Cũng không biết tại sao vừa nhìn thấy anh, cô đã có cảm giác thân quen, anh làm cho cô cảm thấy rất an toàn.
Nhìn vẻ mặt ai oán của cô… giống như Phán Phán đang nũng nịu với anh…
Diêm Tập Phi bỏ cây bút trong tay xuống, dựa vào thành ghế nói: “Được rồi! Chúng ta nói chuyện một chút.”
“Được! Nói gì đây?”
Đồng Đồng vừa nghe thấy anh sẽ nói chuyện với cô thì đối mất to bỗng trở nên rạng rỡ, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn.
“Nói về chuyện tại sao cô lại ngốc như vậy, lại đi nằm giữa đường trong cơn mưa xối xả.” Anh cười như không cười nói.
Cô không biết quý trọng tính mạng làm anh rất tức giận, bởi vì người anh yêu nhất không có cơ hội để lựa chọn sống hoặc chết, còn cô lại xem thường sinh mạng như thế.
Thật ra thì từ đầu Diêm Tập Phi đã biết thân phận của cô.
Vì sợi dây chuyền trên cổ cô vừa nhìn đã biết là của Long Môn, mà hình Kim Long chỉ có Môn Chủ mới có. Tuy rằng anh không biết nhiều về giới hắc đạo nhưng anh biết, cô gái này là người rất quan trọng đối với môn chủ Long Môn.
“Anh… nói chuyện phải độc ác như vậy sao? Người ta còn tưởng rằng anh là người tốt thì ra anh nói chuyện lại tức người như vậy.” Đồng Đồng chu mỏ oán trách.
Người tốt? Diêm Tập Phi cười lạnh.
Trên đời này trừ Phán Phán cho rằng anh là người tốt ra thì chưa có ai nghĩ anh như vậy.
“Định nghĩa về người tốt của cô như thế nào? Cho cô ăn? Cho cô ở? Nói thật, người tốt trong miệng cô có thể là bất cứ ai nhưng tuyệt đối không phải là tôi.”
“Tại sao anh lại suy nghĩ như vậy, giống như toàn bộ người trên thế giới này đều thiếu nợ anh? Thật ra thì, từ trong mắt anh… tôi có thể nhìn ra một con người hoàn toàn khác của anh…” Đồng Đồng đưa mắt nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự quan tâm.
“Đừng nghĩ cô hiểu rõ tôi! Đừng quên, tôi chỉ là một người nhặt được cô ở ven đường, chúng ta mới quen nhau có bốn ngày.” Bị người nói trúng tâm sự, Tập Phi giật mình, cho nên anh vội vàng khoác vỏ bọc lên người.
Đừng dùng ánh mắt giống ánh mắt của Phán Phán nhìn anh, đừng nói những câu nói giống Phán Phán đã nói với anh… Trong tim anh, trừ báo thù ra thì không cần bất kỳ một tình cảm gì hết.
“Là vì… Có liên quan với người phụ nữ trong tấm hình trong ngăn kéo của anh sao?” Đồng Đồng to gan hỏi.
“Cô mở ngăn kéo ra?” Trong nháy mắt, đôi mắt của Tập Phi tràn ngập sự tức giận.
“Xin lỗi! Vì tối qua anh không có ở đây, ngăn kéo cũng không khóa, tôi lại buồn chán cho nên…”
Đồng Đồng dĩ nhiên biết anh tức giận, nhưng mà… Không biết tại sao, cô lại không cảm thấy sợ hãi .
“Để cô ngủ ở đây, không có nghĩa là cô có thể đụng vào đồ của tôi.” Diêm Tập Phi nhắm mắt lại, cố gắng nén cơn tức giận trong lòng.
Anh thật sự không thể nổi giận với người có hình dáng giống Phán Phán.
“Xxin lỗi, lần sau tôi không dám nữa.” Đồng Đồng le lưỡi, đưa tay lên thề.
Chính là cái dáng vẻ này… Cô ấy và Phán Phán có nụ cười giống nhau… Đây chính là nguyên nhân vì sao anh lại cứu cô trong đêm mưa to hôm đó.
Bốn ngày trước, trời mưa như trút nước, lúc anh lái xe qua công viên thì phát hiện ra cô…
Lúc nhìn thấy cô, anh đứng hình tại chỗ. Vì cô có gương mặt rất giống Phán Phán nên anh nghĩ rằng Phán Phán của anh đã trở lại… Cho nên lúc cô ngã xuống, anh đã cứu cô, còn cho ngủ trong phòng làm việc của anh.
Nhưng mà cho dù cô ấy có giống Phán Phán đến thế nào thì tính cách của hai người lại cách ngau đến hàng ngàn km.
Phán Phán của anh, im lặng lại khéo léo, thích ngồi bên cạnh anh, trái một câu anh ơi, phải một câu anh ơi, nhưng lại đi trước anh một bước.
“Này! Anh lại nghĩ đến cô gái kia sao? Thiệt là, muốn gặp cô ấy sao không đi tìm cô ấy đi? Ở chỗ này làm mặt lạnh thì có ích lợi gì chứ? Có thể nhìn thấy cô ấy sao?” Chuyện của cô đã đủ phiền rồi còn thêm chuyện của anh nữa, thật là mệt nha.
“Cô ấy chết rồi.” Diêm Tập Phi lạnh lùng nói.
“Chết, chết?” Đồng Đồng ngơ ngẩn.
Chết? Cô bé kia chết rồi,,,
“Bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết, cho nên… Đừng dùng cái chết để giải thoát bản thân, đây là cách ngốc nhất cũng là cách xử lý kém nhất, hiểu không?” Tập Phi nói.
Đồng Đồng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi một bên, không quấy rầy anh nữa.
Cũng là bởi vì người anh yêu đã chết… nên anh mới biến thành như vậy sao?
Cô thấy được trong lòng anh một nỗi đau rất lớn.
Hai người trong tấm hình đó thật vui vẻ, cô có thể thấy được anh rất cưng chiều cô bé kia…
Nhưng… cô ấy lại chết rồi… Cho nên, anh mới biến thành như vậy!
Mặc dù anh có công ty lớn, tiền cũng rất nhiều nhưng lại không vui vẻ. Bây giờ, anh không biết làm thế nào để cười, cùng người trong tấm ảnh kia khác nhau một trời một vực…
Đây… là nguyên nhân anh muốn cô quý trọng bản thân mình sao?
Đúng vậy, cô chỉ biết đau lòng, chỉ biết buồn bã, nhưng… cô đã quên cô còn người nhà, bọn họ sẽ lo lắng cho cô.
Thất tình thì có là gì, cho dù A Long không thích cô nhưng chỉ cần cô thích anh, được nhìn thấy anh là đủ rồi.
Bởi vì… So với Diêm Tập Phi thì cô còn hạnh phúc hơn nhiều, ít ra cô còn có thể nhìn thấy người mình yêu…
Trong phòng làm việc, sau suốt bốn ngày, khó có khi nào lại yên tĩnh như bây giờ…
Lúc Đồng Đồng núp ở chỗ Diêm Tập Phi đến ngày thứ tám thì cuối cùng Mộ Long cũng xuất hiện.
Trên người anh phát ra hơi thở âm trầm làm người ta không dám đến gần, chỉ sợ bước một bước đến gần thì sẽ bị ngọn lửa của anh thiêu đốt.
Giờ phút này, Mộ Long ngồi trong phòng làm việc của Diêm Tập Phi, lạnh lùng nhìn anh, không ai biết được anh đang nghĩ cái gì.
“Đồng Đồng đâu?” Mộ Long không muốn nhiều lời.
“Đồng Đồng?”
Tập Phi liếc mắt nhìn về phòng nghỉ ngơi kế bên, sau đó nhếch miệng, tiếp theo là khoanh hai tay trước ngực.
“Người anh cứu trong cơn mưa là người phụ nữ của tôi.” Mộ Long đè nén cơn tức giận và nỗi lo trong lòng xuống, vẫn lạnh lùng chất vấn Tập Phi như cũ.
“Tại sao anh khẳng định cô ấy ở đây? Môn chủ Long Môn.”
Ngay lúc Tập Phi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Đồng Đồng thì anh đã tò mò nên anh cho người điều tra thân phận của cô. Nhưng anh không ngờ Mộ Long lại tìm đến cửa nhanh như vậy, xem ra Đồng Đồng rất quan trọng với anh ta.
“Tôi không muốn nhiều lời, tôi chỉ muốn cám ơn anh đã cứu Đồng Đồng.” Mộ Long biết Diêm Tập Phi không có ý đồ gì với Đồng Đồng nhưng anh không nghĩ ra Diêm Tập Phi giữ Đồng Đồng lại thì có ích lợi gì với anh ta.
“Nếu như yêu cô ấy thì nói cho cô ấy biết, đừng để sau này phải hối hận.” Tập Phi tốt bụng nhắc nhở Mộ Long.
Mộ Long nhíu mày, anh không biết Diêm Tập Phi biết được bao nhiêu về chuyện của bọn họ
Chỉ là, tổng giám đốc máu lạnh mà người ta thường nói, tại sao lại nói ra những lời này? Chẳng lẽ… anh ta đối với Đồng Đồng…
“Đồng Đồng là cô gái tốt, chỉ là tính cánh hơi mạnh mẽ một chút.” Tập Phi chỉ chỉ phòng nghỉ ngơi.
Mộ Long khẽ gật đầu, không nói hai lời liền đi về phía Tập Phi chỉ
Lúc Mộ Long muốn mở cửa ra thì đồng thời người bên trong cũng mở của ra: “Diêm Tập Phi, anh tới rồi?”
Đồng Đồng sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô mở mắt thật to, vì cô không nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy anh ở đây!
Xem ra cô sống không tệ. Mộ Long cắn răng, nhẫn nhịn muốn bóp chết cô gái trước mặt, cô có biết là anh lo lắng cho cô như thế nào không?
“Anh nói cho anh ta biết phải không?” Mặc dù giật mình nhưng Đồng Đồng rất nhanh liền bình tĩnh lại, cô lớn tiếng hỏi Diêm Tập Phi.
“Đi với cậu ta đi! Không phải cô cũng rất nhớ cậu ta sao?” Tập Phi không muốn giải thích nhiều.
“Anh đúng là hẹp hòi, tôi mới ở đây có mấy ngày, tốn bao nhiêu tiền của anh chứ.” Đồng Đồng không có can đảm nhìn Mộ Long, chỉ dám nhìn về phía Diêm Tập Phi.
Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với A Long, cũng không biết phải chung sống với anh như thế nào?
Mộ Long thấy Đồng Đồng có tình cảm với Tập Phi thì liền ghen tức, anh một tay bắt lấy Đồng Đồng bỏ lên vai, bước nhanh về phía cửa.
“A Long, anh làm gì vậy? Đáng ghét, thả em xuống! Bên ngoài có rất nhiều người đang nhìn, anh muốn em mất thể diện phải không?” Mau thả em xuống!” Đồng Đồng không ngờ Mộ Long sẽ hành động như vậy, cô đỏ mặt thét chói tai.
“Diêm Tập Phi, cứu em!”
Người phụ nữ của mình là cầu cứu người đàn ông khác! Điều này làm Mộ Long càng thêm phát điên, anh không chút do dự mở cửa, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh sải bước đi ra ngoài.
“Gặp lại, không tiễn.” Diêm Tập Phi ý tứ phất phất tay, mặc dù hai người kia không hề để tâm đến.
Khi cánh cửa khép lại, Diêm Tập Phi đưa tay kéo ngăn kéo lấy tấm hình ra. Anh nhìn nụ cười ngọt ngào của cô gái trong hình.
“Phải hạnh phúc đó! Luôn cả phần của tôi và Phán Phán…”
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.