Vợ Yêu Hàng Tỉ Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc
Quyển 3 - Chương 236
Trắc Nhĩ Linh Thính
12/01/2016
Lúc Sophie trở lại
bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, anh mặc đồ bình thường đứng trước cửa sổ phòng
khách nghe điện thoại, nghe được tiếng cửa mở, Ngô Duẫn Kỳ vội vàng
xoay người nhìn, khi anh thấy Sophie, trên mặt hiện lên chán nản.
Ngay sau đó xoay người tiếp tục nói chuyện điện thoại, Sophie thấy biểu tình Ngô Duẫn Kỳ thì trong lòng cảm giác đau đớn, khi cô biết Ngô Duẫn Kỳ thích Nam Cung Thiến, cô từng nghĩ tới muốn buông tay, cô thật lòng hi vọng thấy Ngô Duẫn Kỳ vui vẻ.
Lúc Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến đi chung với nhau, quả thật là thay đổi rất nhiều, cô đơn trong ánh mắt càng ngày càng ít, nụ cười càng ngày càng nhiều, thậm chí bắt đầu làm một chút ngu ngốc khờ dại, đến nỗi anh không cảm thấy như thế.
Một người lớn lại đi làm những chuyện giống như một đứa trẻ.
Cô biết anh đã yêu, yêu một người vốn không nên yêu.
Nếu như anh có thể có được hạnh phúc, cô tình nguyện từ bỏ người yêu của mình, nhưng Nam Cung Thiến lại làm cho trên mặt anh lộ ra đau khổ, cô tuyệt không thể dễ dàng tha thứ.
Không có ai có thể tổn thương Ngô Duẫn Kỳ.
Ngồi trên ghế salon trong phòng khách, Sophie lẳng lặng nhìn Ngô Duẫn Kỳ đang đứng nghe điện thoại trước cửa sổ sát đất.
Đây chính là người cô yêu, cô có thể buông tha, trừ phi anh hạnh phúc, nếu không cô nhất định sẽ không chút khách khí đánh trả.
Ngô Duẫn Kỳ cúp điện thoại, gương mặt âm trầm đi tới Sophie: "Sao rồi, tìm được cô ấy chưa?"
Sophie nhàn nhạt lắc đầu một cái: "Vẫn chưa tìm được, chúng tôi có đến quầy rượu của cô ấy, nhưng cô ấy đi chung với Ngạo Dạ Phong rời khỏi."
Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày lại sâu hơn, sắc mặt sa sầm hơn: "Tôi đã thông báo cho người phía sân bay, tạm thời không có tin tức bọn họ xuất cảnh, nên vẫn còn ở nơi này." Ngô Duẫn Kỳ nói sau đó nặng nề ngồi xuống ghế sofa, ngửa đầu dựa vào ghế sa lon, mắt nhìn trần nhà.
Đầu óc vẫn luôn lóe lên hình ảnh Nam Cung Thiến, bây giờ em đang ở đâu? Cứ như vậy mà em muốn rời khỏi anh sao?
Ngô Duẫn Kỳ cười lạnh một tiếng, anh đã tự tin quá mức rồi, thế nhưng lại tin rằng Nam Cung Thiến đã bị anh thuyết phục, thế nhưng tin rằng cô đã bắt đầu bỏ đi suy nghĩ trước đó, xem ra anh làm còn chưa đủ, lần này là một bài học, vô luận như thế nào anh nhất định phải tìm cô trở về.
Nam Cung Thiến, anh có thể cho phép em không yêu anh, nhưng anh tuyệt đối không cho phép em rời khỏi anh.
"Điều động toàn bộ người của cô, không tiếc bất kỳ giá nào, dù lật ngược cả nước Mĩ lên, tôi cũng phải tìm bằng được cô ấy." Giọng điệu Ngô Duẫn Kỳ rất thấp, lại nói vô cùng kiên định, âm vang có lực mang theo một chút tức giận và một chút trào phúng.
Sophie lẳng lặng ngồi ở một bên, không nói gì, hồi lâu sau cô mới mở miệng nói: "Có cần thiết phải như vậy không?"
Ngô Duẫn Kỳ đứng dậy ngồi xong, nhìn Sophie, khẽ mỉm cười: "Sophie, cô yêu ai chưa?"
"Dĩ nhiên!" Cô khẳng định trả lời, rất thích anh, hơn nữa trước mắt anh đang lo lắng cho một người phụ nữ khác.
"Vậy cô phải hiểu tâm trạng tôi bây giờ chứ."
Không sai, cô rất hiểu, vô cùng hiểu, có thể vì yêu người kia mà làm bất cứ chuyện gì. Cô khẽ mỉm cười: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sai đàn em cố gắng tìm kiếm, chỉ là không biết có thể tìm được hay không thôi."
Ngô Duẫn Kỳ gật đầu một cái: "Phái người trở về nước, đến nhà cô ấy tìm cô ấy, nếu như cô ấy có khả năng rời khỏi nơi này nhất định sẽ trở về nơi đó."
Sophie gật đầu một cái, ngay sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Ngô Duẫn Kỳ nhìn bóng lưng Sophie, đột nhiên có một chút nghi ngờ: "Sophie!" Anh nhẹ giọng kêu.
Ngay sau đó xoay người tiếp tục nói chuyện điện thoại, Sophie thấy biểu tình Ngô Duẫn Kỳ thì trong lòng cảm giác đau đớn, khi cô biết Ngô Duẫn Kỳ thích Nam Cung Thiến, cô từng nghĩ tới muốn buông tay, cô thật lòng hi vọng thấy Ngô Duẫn Kỳ vui vẻ.
Lúc Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến đi chung với nhau, quả thật là thay đổi rất nhiều, cô đơn trong ánh mắt càng ngày càng ít, nụ cười càng ngày càng nhiều, thậm chí bắt đầu làm một chút ngu ngốc khờ dại, đến nỗi anh không cảm thấy như thế.
Một người lớn lại đi làm những chuyện giống như một đứa trẻ.
Cô biết anh đã yêu, yêu một người vốn không nên yêu.
Nếu như anh có thể có được hạnh phúc, cô tình nguyện từ bỏ người yêu của mình, nhưng Nam Cung Thiến lại làm cho trên mặt anh lộ ra đau khổ, cô tuyệt không thể dễ dàng tha thứ.
Không có ai có thể tổn thương Ngô Duẫn Kỳ.
Ngồi trên ghế salon trong phòng khách, Sophie lẳng lặng nhìn Ngô Duẫn Kỳ đang đứng nghe điện thoại trước cửa sổ sát đất.
Đây chính là người cô yêu, cô có thể buông tha, trừ phi anh hạnh phúc, nếu không cô nhất định sẽ không chút khách khí đánh trả.
Ngô Duẫn Kỳ cúp điện thoại, gương mặt âm trầm đi tới Sophie: "Sao rồi, tìm được cô ấy chưa?"
Sophie nhàn nhạt lắc đầu một cái: "Vẫn chưa tìm được, chúng tôi có đến quầy rượu của cô ấy, nhưng cô ấy đi chung với Ngạo Dạ Phong rời khỏi."
Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày lại sâu hơn, sắc mặt sa sầm hơn: "Tôi đã thông báo cho người phía sân bay, tạm thời không có tin tức bọn họ xuất cảnh, nên vẫn còn ở nơi này." Ngô Duẫn Kỳ nói sau đó nặng nề ngồi xuống ghế sofa, ngửa đầu dựa vào ghế sa lon, mắt nhìn trần nhà.
Đầu óc vẫn luôn lóe lên hình ảnh Nam Cung Thiến, bây giờ em đang ở đâu? Cứ như vậy mà em muốn rời khỏi anh sao?
Ngô Duẫn Kỳ cười lạnh một tiếng, anh đã tự tin quá mức rồi, thế nhưng lại tin rằng Nam Cung Thiến đã bị anh thuyết phục, thế nhưng tin rằng cô đã bắt đầu bỏ đi suy nghĩ trước đó, xem ra anh làm còn chưa đủ, lần này là một bài học, vô luận như thế nào anh nhất định phải tìm cô trở về.
Nam Cung Thiến, anh có thể cho phép em không yêu anh, nhưng anh tuyệt đối không cho phép em rời khỏi anh.
"Điều động toàn bộ người của cô, không tiếc bất kỳ giá nào, dù lật ngược cả nước Mĩ lên, tôi cũng phải tìm bằng được cô ấy." Giọng điệu Ngô Duẫn Kỳ rất thấp, lại nói vô cùng kiên định, âm vang có lực mang theo một chút tức giận và một chút trào phúng.
Sophie lẳng lặng ngồi ở một bên, không nói gì, hồi lâu sau cô mới mở miệng nói: "Có cần thiết phải như vậy không?"
Ngô Duẫn Kỳ đứng dậy ngồi xong, nhìn Sophie, khẽ mỉm cười: "Sophie, cô yêu ai chưa?"
"Dĩ nhiên!" Cô khẳng định trả lời, rất thích anh, hơn nữa trước mắt anh đang lo lắng cho một người phụ nữ khác.
"Vậy cô phải hiểu tâm trạng tôi bây giờ chứ."
Không sai, cô rất hiểu, vô cùng hiểu, có thể vì yêu người kia mà làm bất cứ chuyện gì. Cô khẽ mỉm cười: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sai đàn em cố gắng tìm kiếm, chỉ là không biết có thể tìm được hay không thôi."
Ngô Duẫn Kỳ gật đầu một cái: "Phái người trở về nước, đến nhà cô ấy tìm cô ấy, nếu như cô ấy có khả năng rời khỏi nơi này nhất định sẽ trở về nơi đó."
Sophie gật đầu một cái, ngay sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Ngô Duẫn Kỳ nhìn bóng lưng Sophie, đột nhiên có một chút nghi ngờ: "Sophie!" Anh nhẹ giọng kêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.