Vợ Yêu Hàng Tỉ Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc
Quyển 3 - Chương 238
Trắc Nhĩ Linh Thính
14/01/2016
Cô hơi ngẩn ra, sau khi suy nghĩ một chút mới nhận điện thoại.
"Sophie, cô đang làm gì đó?" Là giọng của Ngô Duẫn Kỳ.
"Đang ngắm cảnh đêm!" Sophie quay đầu nhìn màn đêm vô tận ngoài cửa sổ: "Có chuyện gì không? Có phải có tin tức của Nam Cung Thiến rồi không?"
Ngô Duẫn Kỳ ngồi trên ghế salon trong biệt thự, ánh mắt khẽ nhíu lên khi Sophie gọi nhắc đến người kia, khóe miệng cười chua sót: "Không có, vẫn chưa tìm được cô ấy."
Sophie khẽ dừng một chút: "Tôi sẽ phái người mau chóng đi tìm cô ấy."
"Ừ, vậy thì vất vả cho cô rồi." Giọng nói Ngô Duẫn Kỳ rất nhạt.
Sophie cảm thấy kỳ quái: "Anh gọi điện thoại tới chỉ vì nói cái này thôi sao? Sao tôi cảm giác anh giống như đang có tâm sự."
"Là có chút tâm sự, cho nên muốn tìm cô trò chuyện." Vẫn là giọng nói êm ái, điều này làm cho Sophie cảm thấy càng thêm kỳ quái, cô có dự cảm chẳng lành, một bên cuống quít cầm lấy máy vi tính, Nam Cung Thiến vẫn còn trong phòng, trong biệt thự không có động tĩnh khác, tất cả đều rất bình thường, nhìn chằm chằm người bên kia đến độ không trả lời điện thoại.
"Sao vậy? Cô đang bận à? Nếu không cô xử lý việc trước." Ngô Duẫn Kỳ thấy Sophie không nói gì thì thuận miệng nói.
"Không, chẳng qua là cảm thấy rất kỳ quái, từ trước đến nay anh chưa từng đi tìm tôi, hơn nữa trừ khi có chuyện, còn không thì anh chưa bao giờ sẽ tìm tôi tâm sự. Sao hôm nay lại?"
Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhíu mày, nhớ lại những năm trải qua cùng Sophie, xác thực cô vẫn luôn làm việc vì anh, thế mà anh lại chưa từng có suy nghĩ đến tâm trạng và cảm nhận của cô.
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mở miệng, mặc dù lần này là anh chủ động gọi điện thoại cho cô, nhưng không biết nên nói với cô những gì, bọn họ xem như là bạn bè thân nhất, cũng chỉ là tin tưởng giữa người với người, nhưng lại không có gì muốn nói với cô.
"Hôm nay, cô nói đã có người mình thích, có nghĩ tới kết hôn hay không, sống cuộc sống bình thường hay không?"
Sophie cười khẽ: "Rất đáng tiếc, người tôi thích lại không thích tôi, kết hôn càng là là chuyện xa tận chân trời."
Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhắm mắt lại, anh biết người trong lòng cô là ai.
Thấy Ngô Duẫn Kỳ không nói gì, Sophie quay đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài, để cho mình áp vào trên sô pha, giữ vững một tư thế rất thoải mái, mỗi đêm cô đều nhớ Ngô Duẫn Kỳ, cô thường ở chỗ này ngẩn người, bao nhiêu lần muốn gọi điện thoại cho anh, nói một chút chuyện trong tim của mình nhưng lại không có bấm.
Cô biết, anh có chuyện anh phải làm, cô không muốn quấy rầy hắn, không muốn trở thành gánh nặng của anh, cô có thời gian, có thể đợi.
Nhưng giờ anh đã yêu người khác.
Vậy cũng có thể, chỉ cần anh hạnh phúc, tôi có thể rời đi, nhưng người phụ nữ kia lại không biết tốt xấu tổn thương anh.
Cho tới bây giờ, cô không có cách nào chính miệng nói với anh, tôi thích anh!
"Anh nói, tôi có nên hay không học bộ dáng của anh, nghĩ hết tất cả biện pháp, vây anh ấy bên cạnh tôi. Nói như vậy, có lẽ tôi sẽ không giống như bây giờ yêu thầm nhớ trộm rồi." Sophie cười khổ.
Ngô Duẫn Kỳ hiểu ý tứ trong lời nói của Sophie, anh biết người kia trong lòng cô chính là mình.
Thế nhưng sau nhiều năm, anh chưa bao giờ có cảm giác yêu đối với Sophie, không riêng gì Sophie, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể làm cho anh tiêu phí nhiều tinh lực trên người các cô.
Nam Cung Thiến là duy nhất.
Ngô Duẫn Kỳ có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sophie, cô là người hiểu rõ tôi nhất, tôi làm việc chưa bao giờ không suy tính đến hậu quả, nếu như mà tôi không nắm chắc để cho cô ấy tự nguyện ở lại bên cạnh tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy."
"Sophie, cô đang làm gì đó?" Là giọng của Ngô Duẫn Kỳ.
"Đang ngắm cảnh đêm!" Sophie quay đầu nhìn màn đêm vô tận ngoài cửa sổ: "Có chuyện gì không? Có phải có tin tức của Nam Cung Thiến rồi không?"
Ngô Duẫn Kỳ ngồi trên ghế salon trong biệt thự, ánh mắt khẽ nhíu lên khi Sophie gọi nhắc đến người kia, khóe miệng cười chua sót: "Không có, vẫn chưa tìm được cô ấy."
Sophie khẽ dừng một chút: "Tôi sẽ phái người mau chóng đi tìm cô ấy."
"Ừ, vậy thì vất vả cho cô rồi." Giọng nói Ngô Duẫn Kỳ rất nhạt.
Sophie cảm thấy kỳ quái: "Anh gọi điện thoại tới chỉ vì nói cái này thôi sao? Sao tôi cảm giác anh giống như đang có tâm sự."
"Là có chút tâm sự, cho nên muốn tìm cô trò chuyện." Vẫn là giọng nói êm ái, điều này làm cho Sophie cảm thấy càng thêm kỳ quái, cô có dự cảm chẳng lành, một bên cuống quít cầm lấy máy vi tính, Nam Cung Thiến vẫn còn trong phòng, trong biệt thự không có động tĩnh khác, tất cả đều rất bình thường, nhìn chằm chằm người bên kia đến độ không trả lời điện thoại.
"Sao vậy? Cô đang bận à? Nếu không cô xử lý việc trước." Ngô Duẫn Kỳ thấy Sophie không nói gì thì thuận miệng nói.
"Không, chẳng qua là cảm thấy rất kỳ quái, từ trước đến nay anh chưa từng đi tìm tôi, hơn nữa trừ khi có chuyện, còn không thì anh chưa bao giờ sẽ tìm tôi tâm sự. Sao hôm nay lại?"
Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhíu mày, nhớ lại những năm trải qua cùng Sophie, xác thực cô vẫn luôn làm việc vì anh, thế mà anh lại chưa từng có suy nghĩ đến tâm trạng và cảm nhận của cô.
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mở miệng, mặc dù lần này là anh chủ động gọi điện thoại cho cô, nhưng không biết nên nói với cô những gì, bọn họ xem như là bạn bè thân nhất, cũng chỉ là tin tưởng giữa người với người, nhưng lại không có gì muốn nói với cô.
"Hôm nay, cô nói đã có người mình thích, có nghĩ tới kết hôn hay không, sống cuộc sống bình thường hay không?"
Sophie cười khẽ: "Rất đáng tiếc, người tôi thích lại không thích tôi, kết hôn càng là là chuyện xa tận chân trời."
Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhắm mắt lại, anh biết người trong lòng cô là ai.
Thấy Ngô Duẫn Kỳ không nói gì, Sophie quay đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài, để cho mình áp vào trên sô pha, giữ vững một tư thế rất thoải mái, mỗi đêm cô đều nhớ Ngô Duẫn Kỳ, cô thường ở chỗ này ngẩn người, bao nhiêu lần muốn gọi điện thoại cho anh, nói một chút chuyện trong tim của mình nhưng lại không có bấm.
Cô biết, anh có chuyện anh phải làm, cô không muốn quấy rầy hắn, không muốn trở thành gánh nặng của anh, cô có thời gian, có thể đợi.
Nhưng giờ anh đã yêu người khác.
Vậy cũng có thể, chỉ cần anh hạnh phúc, tôi có thể rời đi, nhưng người phụ nữ kia lại không biết tốt xấu tổn thương anh.
Cho tới bây giờ, cô không có cách nào chính miệng nói với anh, tôi thích anh!
"Anh nói, tôi có nên hay không học bộ dáng của anh, nghĩ hết tất cả biện pháp, vây anh ấy bên cạnh tôi. Nói như vậy, có lẽ tôi sẽ không giống như bây giờ yêu thầm nhớ trộm rồi." Sophie cười khổ.
Ngô Duẫn Kỳ hiểu ý tứ trong lời nói của Sophie, anh biết người kia trong lòng cô chính là mình.
Thế nhưng sau nhiều năm, anh chưa bao giờ có cảm giác yêu đối với Sophie, không riêng gì Sophie, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể làm cho anh tiêu phí nhiều tinh lực trên người các cô.
Nam Cung Thiến là duy nhất.
Ngô Duẫn Kỳ có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sophie, cô là người hiểu rõ tôi nhất, tôi làm việc chưa bao giờ không suy tính đến hậu quả, nếu như mà tôi không nắm chắc để cho cô ấy tự nguyện ở lại bên cạnh tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.