Vợ Yêu Hàng Tỉ Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc
Quyển 3 - Chương 83: Dọa nạt trắng trợn (2)
Trắc Nhĩ Linh Thính
31/12/2014
Trần Vũ Tịch hít một
hơi thật sâu, ít nhất ở chỗ này sẽ không loạn tưởng nữa, cũng không trở
ngại gì, sau đó cùng Ngô Kỳ tìm một nơi sát trong góc ngồi xuống. Hình
như Ngô Kỳ đối với nơi này rất quen thuộc, thậm chí cô ấy còn tìm tới
những người quen biết.
"Vũ Tịch, đây là bạn tớ, đẹp trai không!" Ngô Kỳ kéo bạn cô tới đây giới thiệu cho Vũ Tịch, Vũ Tịch chỉ thoáng quăng cho cậu ta một cái liếc mắt, thanh niên hư hỏng, cô chỉ có đưa ra một hình ảnh như vậy."Này Vũ Tịch, không phải cậu muốn tớ đưa cậu ra ngoài chơi sao? Có tinh thần lên được không?"
Trần Vũ Tịch nhàn nhạt thở dài, trong đầu toàn là Dụ Khả Hân, nếu như không phải do vậy cũng sẽ không tới những chỗ như thế này.
"Bảo bối, lâu rồi không tới nơi này, nhớ em chết đi được, tới đây anh mời em uống chút đồ." Cậu thanh niên kia đặt tay ngang hông Ngô Kỳ, còn không ngừng bỉ ổi, vừa nhìn đã biết chỉ muốn lợi dụng, nhìn qua Ngô Kỳ cũng có chút không được tự nhiên nhưng đều gọi nhau là bạn bè rồi, không tiện cự tuyệt.
Cậu thanh niên kia vừa muốn kéo Ngô Kỳ đi, tay Ngô Kỳ đã bị Trần Vũ Tịch kéo lại.
Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên chằm chằm, lạnh lùng nói, "Rất xin lỗi, tôi có mấy câu phải nói với Ngô Kỳ, các cậu cứ chơi trước."
Cậu thanh niên sửng sốt một chút, nhất thời sắc mặt tối sầm lại, nhưng vẫn cười cười, "Nếu như vậy, thì anh đi chơi trước, bảo bối lát nữa gặp."
Sau khi cậu ta đi, Trần Vũ Tịch một tay kéo Ngô Kỳ đến chỗ ngồi, "Ngô Kỳ tốt nhất cậu ít chung đụng với người như vậy đi, bọn họ luôn miệng nói là bạn của cậu, thật ra thì chỉ luôn muốn lợi dụng cậu thôi, hạng người như thế chuyện gì cũng có thể làm ra được."
Ngô Kỳ nhíu mày, "Vũ Tịch, cậu nghĩ quá nhiều rồi, tớ với bọn họ biết nhau lâu rồi, cũng không có chuyện gì! Mọi người cũng chỉ muốn chơi cùng nhau thôi!"
"Tớ chỉ cảnh cáo cậu, nếu cậu không nghe, tự gánh lấy hậu quả!" Trần Vũ Tịch bưng nước trái cây lên uống một hớp nói.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Ngô Kỳ thở thật dài, ngoan ngoãn ngồi trên ghế không đi đâu, "Cậu đột nhiên nói chuyện nghiêm trọng như thế, khiến tớ cảm thấy cậu căn bản không giống một học sinh trung học. Giống mẹ tớ hơn!"
"Tớ vốn không. . . . . ." Trần Vũ Tịch dừng lại, "Tớ chỉ nói, tớ không quá thích người như vậy. Hay là ta đi thôi, nơi này thật sự không thích hợp với chúng ta." Trần Vũ Tịch đứng dậy chuẩn bị cùng Ngô Kỳ rời khỏi, liếc nhìn xung quanh, nơi này có không ít người đang nhìn chằm chằm các cô, dường như ở chỗ này các cô gái càng non nớt càng hấp dẫn người ta.
Nếu như chỉ có cô thì cảm thấy không sao, nhưng mang theo Ngô Kỳ, cô ấy hoàn toàn là một học sinh trung học, nếu xảy ra vấn đề gì đó, cô thật sự không chịu trách nhiệm nổi.
Ngay lúc cô kéo Ngô Kỳ đứng dậy, dưới tay bỗng nhẹ xuống, tay Ngô Kỳ trong tay cô giống như bị người nào đó cướp đi.
Trần Vũ Tịch quay người nhìn lại, là cậu thanh niên kia, cậu ta đúng thật là chưa từ bỏ ý định, có điều lúc này, bên cạnh cậu ta còn xuất hiện thêm hai người khác. Một tay cậu thanh niên ôm bả vai Ngô Kỳ, "Bảo bối, thời gian vẫn còn sớm mà, sao không chơi thêm?"
Ngô Kỳ cười cười xấu hổ, cũng cảm thấy có chút không thích hợp, muốn né ra khỏi người cậu ta, lại bị ôm chặt hơn, hơn nữa một cái tay khác của cậu ta đã sờ lung tung trên người cô.
"Buông tôi ra!" Ngô Kỳ hoảng sợ, chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy."Anh muốn làm gì!"
"Đã lâu không gặp, muốn bảo bối em đền cho anh! Em tới nơi này không phải là tới để chơi sao!"
Cậu thanh niên vừa dứt lời, đã bị Vũ Tịch đá một cước vào mặt, cả người ngã về phía sau, té xuống đất, máu mũi giàn giụa, ngay cả răng cửa cũng bị Vũ Tịch đá rơi xuống mất một cái.
"Vũ Tịch, đây là bạn tớ, đẹp trai không!" Ngô Kỳ kéo bạn cô tới đây giới thiệu cho Vũ Tịch, Vũ Tịch chỉ thoáng quăng cho cậu ta một cái liếc mắt, thanh niên hư hỏng, cô chỉ có đưa ra một hình ảnh như vậy."Này Vũ Tịch, không phải cậu muốn tớ đưa cậu ra ngoài chơi sao? Có tinh thần lên được không?"
Trần Vũ Tịch nhàn nhạt thở dài, trong đầu toàn là Dụ Khả Hân, nếu như không phải do vậy cũng sẽ không tới những chỗ như thế này.
"Bảo bối, lâu rồi không tới nơi này, nhớ em chết đi được, tới đây anh mời em uống chút đồ." Cậu thanh niên kia đặt tay ngang hông Ngô Kỳ, còn không ngừng bỉ ổi, vừa nhìn đã biết chỉ muốn lợi dụng, nhìn qua Ngô Kỳ cũng có chút không được tự nhiên nhưng đều gọi nhau là bạn bè rồi, không tiện cự tuyệt.
Cậu thanh niên kia vừa muốn kéo Ngô Kỳ đi, tay Ngô Kỳ đã bị Trần Vũ Tịch kéo lại.
Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên chằm chằm, lạnh lùng nói, "Rất xin lỗi, tôi có mấy câu phải nói với Ngô Kỳ, các cậu cứ chơi trước."
Cậu thanh niên sửng sốt một chút, nhất thời sắc mặt tối sầm lại, nhưng vẫn cười cười, "Nếu như vậy, thì anh đi chơi trước, bảo bối lát nữa gặp."
Sau khi cậu ta đi, Trần Vũ Tịch một tay kéo Ngô Kỳ đến chỗ ngồi, "Ngô Kỳ tốt nhất cậu ít chung đụng với người như vậy đi, bọn họ luôn miệng nói là bạn của cậu, thật ra thì chỉ luôn muốn lợi dụng cậu thôi, hạng người như thế chuyện gì cũng có thể làm ra được."
Ngô Kỳ nhíu mày, "Vũ Tịch, cậu nghĩ quá nhiều rồi, tớ với bọn họ biết nhau lâu rồi, cũng không có chuyện gì! Mọi người cũng chỉ muốn chơi cùng nhau thôi!"
"Tớ chỉ cảnh cáo cậu, nếu cậu không nghe, tự gánh lấy hậu quả!" Trần Vũ Tịch bưng nước trái cây lên uống một hớp nói.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Ngô Kỳ thở thật dài, ngoan ngoãn ngồi trên ghế không đi đâu, "Cậu đột nhiên nói chuyện nghiêm trọng như thế, khiến tớ cảm thấy cậu căn bản không giống một học sinh trung học. Giống mẹ tớ hơn!"
"Tớ vốn không. . . . . ." Trần Vũ Tịch dừng lại, "Tớ chỉ nói, tớ không quá thích người như vậy. Hay là ta đi thôi, nơi này thật sự không thích hợp với chúng ta." Trần Vũ Tịch đứng dậy chuẩn bị cùng Ngô Kỳ rời khỏi, liếc nhìn xung quanh, nơi này có không ít người đang nhìn chằm chằm các cô, dường như ở chỗ này các cô gái càng non nớt càng hấp dẫn người ta.
Nếu như chỉ có cô thì cảm thấy không sao, nhưng mang theo Ngô Kỳ, cô ấy hoàn toàn là một học sinh trung học, nếu xảy ra vấn đề gì đó, cô thật sự không chịu trách nhiệm nổi.
Ngay lúc cô kéo Ngô Kỳ đứng dậy, dưới tay bỗng nhẹ xuống, tay Ngô Kỳ trong tay cô giống như bị người nào đó cướp đi.
Trần Vũ Tịch quay người nhìn lại, là cậu thanh niên kia, cậu ta đúng thật là chưa từ bỏ ý định, có điều lúc này, bên cạnh cậu ta còn xuất hiện thêm hai người khác. Một tay cậu thanh niên ôm bả vai Ngô Kỳ, "Bảo bối, thời gian vẫn còn sớm mà, sao không chơi thêm?"
Ngô Kỳ cười cười xấu hổ, cũng cảm thấy có chút không thích hợp, muốn né ra khỏi người cậu ta, lại bị ôm chặt hơn, hơn nữa một cái tay khác của cậu ta đã sờ lung tung trên người cô.
"Buông tôi ra!" Ngô Kỳ hoảng sợ, chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy."Anh muốn làm gì!"
"Đã lâu không gặp, muốn bảo bối em đền cho anh! Em tới nơi này không phải là tới để chơi sao!"
Cậu thanh niên vừa dứt lời, đã bị Vũ Tịch đá một cước vào mặt, cả người ngã về phía sau, té xuống đất, máu mũi giàn giụa, ngay cả răng cửa cũng bị Vũ Tịch đá rơi xuống mất một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.