Chương 38: .2.
Tề Thành Côn
10/11/2021
“Ái chà…” - Con nhóc chết tiệt kia vậy mà đã biết rồi à. Hai tròng mắt cô ta lại có chút mơ hồ, Tiêu Lâm Na miễn cưỡng vẽ nên nét mặt tươi cười, ngồi xuống bên cạnh đứa em gái: “Ha ha, em gái, em thực đã biết hết tất cả rồi sao?”
Khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt cô điểm nhẹ một nụ cười bí hiểm, bình tĩnh đáp: “Toàn thế giới người ta đều đã biết, em… cũng là nhờ bọn họ mà biết thôi.”
“Ôi chao, em của chị. Em cũng đừng châm chọc người chị này chứ. Chị biết, chị không có mặt lúc đưa tang cha mình là chị không tốt. Là do chị không tốt được rồi chứ? Nhưng không phải chị cũng là…”
Nói tới đó, cô ta bỗng ngưng bặt, bởi vì bất kể nói như thế nào, người đuối lý vẫn là cô ta mà thôi.
“Chị ơi, hôm nay chị trở về chẳng lẽ chỉ để giải thích cho em chuyện chị không đến đưa tang cha thôi ư?” - Khóe môi mong manh cong lên tạo thành một vòng cung nhỏ, Khả Nghiên nheo nheo mắt, từ tốn nhìn về phía Tiêu Lâm Na: “Chẳng lẽ chị không nghĩ giải thích với em cho rõ âm mưu vĩ đại kia của chị hay sao?”
“Cái… Cái gì mà âm mưu chứ?”
Chị ta còn giả bộ vờ vịt. Còn giả bộ cơ đấy. Sự thật rõ ràng đã trồi lên mặt nước, vì cái gì chị ta lại không thể chính miệng nói hết sự thật cho mình đây? Tiêu Khả Nghiên nắm chặt nắm tay, khuôn mặt tươi cười bỗng biến mất, cô gầm nhẹ nói: “Suốt một năm này tôi vẫn luôn suy nghĩ. Chị rốt cuộc bị làm sao vậy? Chẳng lẽ chị đã tính toán điều gì? Bỗng nhiên đối xử tốt với tôi và Vân Đỉnh như thế, thật sự chị đã làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ. Nên tôi không nghĩ tới… Không nghĩ tới… Chị vì đi một bước hôm nay mà có thể kiên nhẫn suốt một năm ròng, lừa gạt chính em gái ruột của chị.”
“Cô câm mồm.” - Dù sao cũng đã bị vạch trần, Tiêu Lâm Na không cần thiết phải kiên nhẫn nữa. Cô ta đột nhiên đứng lên, tàn nhẫn nhìn cô: “Cô vốn không phải là em gái của tôi, cô chỉ là một đứa con hoang thôi.”
Lui về phía sau hai bước, cô ta kích động gào thét: “Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, nhưng đó chính là sự thật, cô vốn không biết. Thật ra tôi…” - Cô ta vung tay chỉ vào chính mình: “Vì đền bù cho việc tôi đánh thuốc mê cô năm đó, lại không đành lòng nhìn đứa cháu trai của tôi chịu khổ, vì thế nên tôi mới đành lặng lẽ ôm đứa nhỏ đến Hình gia, cô biết lúc ấy tôi đã nghĩ thế nào hay không? Tôi liền nghĩ tới, thà mình gả cho một lão già cũng còn hơn nhìn em gái mình phải gả cho ông ta, cũng còn hơn nhìn cháu trai mình chịu khổ. Chính là…”
Nước mắt từ hốc mắt cô ta chảy xuống, Tiêu Lâm Na dữ tợn mỉm cười: “Nhưng ông trời có mắt. Là ông trời niệm nỗi khổ tâm của tôi, tội nghiệp thay tôi, năm đó người quan hệ với cô chính là Hình Thiên Nham. Mà lúc ấy, tôi đã tự nhận mình là mẹ của Vân Đỉnh, cô bảo tôi phải nói trước mặt họ như thế nào? Cho nên tôi chỉ có thể thừa nhận tất cả.”
Khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt cô điểm nhẹ một nụ cười bí hiểm, bình tĩnh đáp: “Toàn thế giới người ta đều đã biết, em… cũng là nhờ bọn họ mà biết thôi.”
“Ôi chao, em của chị. Em cũng đừng châm chọc người chị này chứ. Chị biết, chị không có mặt lúc đưa tang cha mình là chị không tốt. Là do chị không tốt được rồi chứ? Nhưng không phải chị cũng là…”
Nói tới đó, cô ta bỗng ngưng bặt, bởi vì bất kể nói như thế nào, người đuối lý vẫn là cô ta mà thôi.
“Chị ơi, hôm nay chị trở về chẳng lẽ chỉ để giải thích cho em chuyện chị không đến đưa tang cha thôi ư?” - Khóe môi mong manh cong lên tạo thành một vòng cung nhỏ, Khả Nghiên nheo nheo mắt, từ tốn nhìn về phía Tiêu Lâm Na: “Chẳng lẽ chị không nghĩ giải thích với em cho rõ âm mưu vĩ đại kia của chị hay sao?”
“Cái… Cái gì mà âm mưu chứ?”
Chị ta còn giả bộ vờ vịt. Còn giả bộ cơ đấy. Sự thật rõ ràng đã trồi lên mặt nước, vì cái gì chị ta lại không thể chính miệng nói hết sự thật cho mình đây? Tiêu Khả Nghiên nắm chặt nắm tay, khuôn mặt tươi cười bỗng biến mất, cô gầm nhẹ nói: “Suốt một năm này tôi vẫn luôn suy nghĩ. Chị rốt cuộc bị làm sao vậy? Chẳng lẽ chị đã tính toán điều gì? Bỗng nhiên đối xử tốt với tôi và Vân Đỉnh như thế, thật sự chị đã làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ. Nên tôi không nghĩ tới… Không nghĩ tới… Chị vì đi một bước hôm nay mà có thể kiên nhẫn suốt một năm ròng, lừa gạt chính em gái ruột của chị.”
“Cô câm mồm.” - Dù sao cũng đã bị vạch trần, Tiêu Lâm Na không cần thiết phải kiên nhẫn nữa. Cô ta đột nhiên đứng lên, tàn nhẫn nhìn cô: “Cô vốn không phải là em gái của tôi, cô chỉ là một đứa con hoang thôi.”
Lui về phía sau hai bước, cô ta kích động gào thét: “Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, nhưng đó chính là sự thật, cô vốn không biết. Thật ra tôi…” - Cô ta vung tay chỉ vào chính mình: “Vì đền bù cho việc tôi đánh thuốc mê cô năm đó, lại không đành lòng nhìn đứa cháu trai của tôi chịu khổ, vì thế nên tôi mới đành lặng lẽ ôm đứa nhỏ đến Hình gia, cô biết lúc ấy tôi đã nghĩ thế nào hay không? Tôi liền nghĩ tới, thà mình gả cho một lão già cũng còn hơn nhìn em gái mình phải gả cho ông ta, cũng còn hơn nhìn cháu trai mình chịu khổ. Chính là…”
Nước mắt từ hốc mắt cô ta chảy xuống, Tiêu Lâm Na dữ tợn mỉm cười: “Nhưng ông trời có mắt. Là ông trời niệm nỗi khổ tâm của tôi, tội nghiệp thay tôi, năm đó người quan hệ với cô chính là Hình Thiên Nham. Mà lúc ấy, tôi đã tự nhận mình là mẹ của Vân Đỉnh, cô bảo tôi phải nói trước mặt họ như thế nào? Cho nên tôi chỉ có thể thừa nhận tất cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.