Chương 54: Đừng Để Quản Gia Nhìn Thấy.
Tề Thành Côn
10/11/2021
Khả Nghiên ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía Hoa Hoa đáng yêu. Cô đưa tay chỉ tay vào tên trên bát cơm. Tất cả những người làm việc ở nhà họ Hình, mỗi người đều có vật dụng dùng riêng, được khắc tên từng người lên đó, bộ vật dụng ở trong tay Bạch Hoa Hoa rõ ràng là khắc chữ tên cô ấy.
“Ha ha, chị tinh mắt đấy. Có điều em đã ăn rồi, chị nhanh ăn đi, nhìn có vẻ như quản gia dịnh tối nay không cho chị ăn cơm rồi.”
Đứa trẻ này thật là ngốc một cách đáng yêu, hiển nhiên cô quản gia này là đang nhằm vào mình, cô bé giúp mình như vậy chẳng phải là muốn chống lại quản gia hay sao? Cô lắc đầu cảm kích, cầm bát cơm trả lại cho Bạch Hoa Hoa.
“Chị như vậy là đang ghét bỏ em sao?”
Khả Nghiên liên tục lắc đầu, cô làm sao mà có thể ghét bỏ một cô gái tốt như vậy chứ. Cô đưa tay lên chỉ vào bụng của mình, làm động tác ưỡn người, ý nói đã no rồi.
“Chị nói dối, mặc dù em không biết về việc cho con bú nhưng em nhớ khi mẹ cho em trai em bú, mẹ luôn nói với em là sẽ đói bụng. Vì sữa và dinh dưỡng đều đã dành cho em trai nên bà ấy một ngày phải ăn đến mấy bữa. Nếu tối nay không ăn cơm, ngày mai làm sao có sữa chứ?”
Đây cũng là… Từ khi đến nhà họ Hình, hàng ngày họ đã đặc biệt đặt cho mình những thức ăn bổ dưỡng, cho nên sữa của mình cũng rất tốt, nếu như đêm nay không ăn cơm, sợ là ngày mai thực sự không đủ sữa.
Khả Nghiên cúi đầu nhìn chằm chằm bát cơm trong tay Bạch Hoa Hoa, cô chậm rãi nhận lấy, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt của cô lộ ra một nụ cười vô cùng cảm kích.
Thật không ngờ, đến nhà họ Hình mình lại gặp được một người chị em tốt như vậy. Càng không nghĩ trong cái xã hội vô tình này còn xuất hiện một người có thể xả thân vì người khác như vậy. Không có lời nào để nói, Bạch Hoa Hoa thật sự là một đứa trẻ tốt, thật may mắn khi trong cuộc đời lại có cô ấy trở thành chị em với cô.
“Chị, ăn nhanh đi, đừng để cô quản gia nhìn thấy.”
Gật gật đầu, cô ngồi trên ghế đá nhanh chóng ăn hết bát cơm. Mặc dù gió lạnh đang bao phủ lấy toàn thân của cô, nhưng sự ấm áp trong tim có thể chống chọi được khí hậu vô tình này.
“A, có chị thật tốt…”
Kỳ thực những câu nói này bản thân cô cũng muốn nói, có em gái thật tốt.
“Nếu như em có một người chị gái, mỗi ngày đều có người nói chuyện cùng. Nếu như em có một người chị gái, thì có thêm một người có thể quan tâm em. Nếu như…”
Khả Nghiên tò mò nhìn Bạch Hoa Hoa đang cúi đầu không nói gì, cô mơ hồ cảm thấy cuộc sống của cô bé này có vẻ rất không như ý.
“Ôi, sao chị lại nhìn em một cách tò mò như vậy? Muốn nghe chuyện của em không?”
Gật đầu. Cô rất muốn biết câu chuyện của cô bé vui vẻ tỏa sáng này rốt cuộc là như thế nào?
“Chà, kỳ thực chuyện của em cũng không có gì, chỉ là em rất muốn được đi học.” – Nắm chặt tay lại, gương mặt trong sáng của Bạch Hoa Hoa dần dần mờ đi: “ Mẹ của em sinh tổng cộng bốn người con, em là lớn nhất, sau em là có ba người em trai. Bởi vì nhà nghèo nên lúc em mười sáu tuổi đã nghỉ học đi làm công rồi, toàn bộ tiền lương mỗi tháng của em đều gửi về quê nhà, mỗi lần nhận được thư hồi âm, đều nói lần sau nhớ gửi về nhiều thêm một chút. Rồi là em trai em gần nhập học cần phải mua sách, tiền không đủ dùng. Em may mắn được nhận vào nhà họ Hình làm việc, mỗi một tháng có bốn ngàn tệ tiền lương để gửi về nhà, ba mẹ mới không thúc giục em như vậy nữa. Nhưng mà…”
Biểu cảm của cô bé càng ngày càng buồn: “ Em đã rất nhiều năm rồi không được về nhà, mỗi lần em muốn về, mẹ em đều bảo em đừng về. Năm nay em cũng ở lại nhà họ Hình ăn tết. Chị…” – Hoa Hoa nhìn về hướng Khả Nghiên: “Bây giờ em cũng không muốn đi học nữa, chỉ muốn quay về nhà một chuyến để gặp mọi người trong nhà, nhưng tại sao ba mẹ lại nói em đừng về chứ?”
Nhìn chăm chú vẻ mặt khó hiểu của Bạch Hoa Hoa, cô không biết phải làm thế nào để an ủi cô gái đáng yêu đang gánh quá nhiều áp lực này.
“Ha ha, chị tinh mắt đấy. Có điều em đã ăn rồi, chị nhanh ăn đi, nhìn có vẻ như quản gia dịnh tối nay không cho chị ăn cơm rồi.”
Đứa trẻ này thật là ngốc một cách đáng yêu, hiển nhiên cô quản gia này là đang nhằm vào mình, cô bé giúp mình như vậy chẳng phải là muốn chống lại quản gia hay sao? Cô lắc đầu cảm kích, cầm bát cơm trả lại cho Bạch Hoa Hoa.
“Chị như vậy là đang ghét bỏ em sao?”
Khả Nghiên liên tục lắc đầu, cô làm sao mà có thể ghét bỏ một cô gái tốt như vậy chứ. Cô đưa tay lên chỉ vào bụng của mình, làm động tác ưỡn người, ý nói đã no rồi.
“Chị nói dối, mặc dù em không biết về việc cho con bú nhưng em nhớ khi mẹ cho em trai em bú, mẹ luôn nói với em là sẽ đói bụng. Vì sữa và dinh dưỡng đều đã dành cho em trai nên bà ấy một ngày phải ăn đến mấy bữa. Nếu tối nay không ăn cơm, ngày mai làm sao có sữa chứ?”
Đây cũng là… Từ khi đến nhà họ Hình, hàng ngày họ đã đặc biệt đặt cho mình những thức ăn bổ dưỡng, cho nên sữa của mình cũng rất tốt, nếu như đêm nay không ăn cơm, sợ là ngày mai thực sự không đủ sữa.
Khả Nghiên cúi đầu nhìn chằm chằm bát cơm trong tay Bạch Hoa Hoa, cô chậm rãi nhận lấy, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt của cô lộ ra một nụ cười vô cùng cảm kích.
Thật không ngờ, đến nhà họ Hình mình lại gặp được một người chị em tốt như vậy. Càng không nghĩ trong cái xã hội vô tình này còn xuất hiện một người có thể xả thân vì người khác như vậy. Không có lời nào để nói, Bạch Hoa Hoa thật sự là một đứa trẻ tốt, thật may mắn khi trong cuộc đời lại có cô ấy trở thành chị em với cô.
“Chị, ăn nhanh đi, đừng để cô quản gia nhìn thấy.”
Gật gật đầu, cô ngồi trên ghế đá nhanh chóng ăn hết bát cơm. Mặc dù gió lạnh đang bao phủ lấy toàn thân của cô, nhưng sự ấm áp trong tim có thể chống chọi được khí hậu vô tình này.
“A, có chị thật tốt…”
Kỳ thực những câu nói này bản thân cô cũng muốn nói, có em gái thật tốt.
“Nếu như em có một người chị gái, mỗi ngày đều có người nói chuyện cùng. Nếu như em có một người chị gái, thì có thêm một người có thể quan tâm em. Nếu như…”
Khả Nghiên tò mò nhìn Bạch Hoa Hoa đang cúi đầu không nói gì, cô mơ hồ cảm thấy cuộc sống của cô bé này có vẻ rất không như ý.
“Ôi, sao chị lại nhìn em một cách tò mò như vậy? Muốn nghe chuyện của em không?”
Gật đầu. Cô rất muốn biết câu chuyện của cô bé vui vẻ tỏa sáng này rốt cuộc là như thế nào?
“Chà, kỳ thực chuyện của em cũng không có gì, chỉ là em rất muốn được đi học.” – Nắm chặt tay lại, gương mặt trong sáng của Bạch Hoa Hoa dần dần mờ đi: “ Mẹ của em sinh tổng cộng bốn người con, em là lớn nhất, sau em là có ba người em trai. Bởi vì nhà nghèo nên lúc em mười sáu tuổi đã nghỉ học đi làm công rồi, toàn bộ tiền lương mỗi tháng của em đều gửi về quê nhà, mỗi lần nhận được thư hồi âm, đều nói lần sau nhớ gửi về nhiều thêm một chút. Rồi là em trai em gần nhập học cần phải mua sách, tiền không đủ dùng. Em may mắn được nhận vào nhà họ Hình làm việc, mỗi một tháng có bốn ngàn tệ tiền lương để gửi về nhà, ba mẹ mới không thúc giục em như vậy nữa. Nhưng mà…”
Biểu cảm của cô bé càng ngày càng buồn: “ Em đã rất nhiều năm rồi không được về nhà, mỗi lần em muốn về, mẹ em đều bảo em đừng về. Năm nay em cũng ở lại nhà họ Hình ăn tết. Chị…” – Hoa Hoa nhìn về hướng Khả Nghiên: “Bây giờ em cũng không muốn đi học nữa, chỉ muốn quay về nhà một chuyến để gặp mọi người trong nhà, nhưng tại sao ba mẹ lại nói em đừng về chứ?”
Nhìn chăm chú vẻ mặt khó hiểu của Bạch Hoa Hoa, cô không biết phải làm thế nào để an ủi cô gái đáng yêu đang gánh quá nhiều áp lực này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.