Vợ Yêu Khó Chiều Của Tổng Giám Đốc
Chương 30: Nguyệt Như Ái hối hận. ( H +++)
Nguy Đán
05/06/2021
Tại Lâm Gia, Lâm Dưỡng Vũ đưa điện thoại cho Tưởng Cầu Ngọc xem những hình ảnh lõa lồ của Lan Thùy Chi.
- Mẹ, hôm nay mẹ bảo con tiếp đãi loại phụ nữ này? Mẹ xen đi, đây là người mà mẹ luôn mồm khen không ngớt đấy.
Tưởng Cầu Ngọc thấy bỗng dưng thấy con trai mình tới đây, còn tưởng rằng có chuyện vui rồi. Cho tới khi anh đưa ra hình ảnh đứa con gái mà bà luôn yêu thích, mai mối cho con trai lại làm ra những chuyện này ở phòng làm việc, bà ta cũng khó chịu không thôi.
Tuy là con gái của bạn thân mình, nhưng khi thấy Lan Thùy Chi vô đạo đức vô liêm sỉ thế này, Tưởng Cầu Ngọc cũng không muốn cô ta bước chân vào cái nhà này.
- Mẹ hại con đang bù đầu vào đống công việc kia, tự dưng dở dở ương ương phải đi tiếp cô ta. Còn cả Tứ Thảo Nhi nữa, đến là lắm mồm, tâng bốc rồi nịnh hót Lan Thùy Chi làm con nhức cả óc.
- Mẹ xin lỗi, thế con không thích Lan Thùy Chi, vậy mẹ sẽ kiếm cô gái khác cho con, nhé?
Tưởng Cầu Ngọc cười xòa, vỗ vỗ lưng con trai mình. Nếu như Lan Thùy Chi kia không được, bà ta sẽ đi kiếm một đứa con gái khác tốt hơn, lo gì cơ chứ.
- Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con đã có bạn gái là Nguyệt Như Ái, cũng nhận định cô ấy sau này là vợ của con. Nên mẹ không cần mất công kiếm thêm ai nữa đâu. Con xin phép về đây.
Nói xong, Lâm Dương Vũ liền rời đi. Tưởng Cầu Ngọc thấy con trai mình như vậy mà cũng thở dài. Thực lòng, bà cũng khá thích Nguyệt Như Ái, nhưng có một chuyện bắt buộc bà phải ghét lây cô, và chuyện này, khó mà giải thích rõ ra được.
…
Lâm Dương Vũ về tới công ty Thiên Nguyệt vừa đúng giờ mà Nguyệt Như Ái tan làm. Anh xuống xe đứng chờ cô một chút, đã thấy bóng dáng của cô đang lại gần rồi. Anh nhanh chóng đi tới, rồi ôm cô vào lòng.
- Hửm, sao tự nhiên nay lại ôm người ta vậy?
- Chỉ là anh muốn ôm thôi, Như Ái không cho sao?
- Tất nhiên là cho, nhưng về nhà trước đã, ở ngoài này khiến em nóng chết rồi.
- Được được.
Lâm Dương Vũ buông Nguyệt Như Ái ra, rồi như mọi ngày mở cửa cho cô lên trước rồi mới về ghế lái của mình. Lúc nãy thấy cô kêu nóng, anh bật điều hòa trong xe lên, chỉnh sao cho hơi mát phả về phía cô nhiều hơn. Trên đường về còn ghé vào cửa hàng tiện lợi mua cả một thùng kem về cho cô.
- Oa, anh mua nhiều kem thế?
- Em có thích không?
- Có, tất nhiên là có.
- Vậy hôn anh một cái đi.
Nhìn thấy Lâm Dương Vũ như vậy, cô bật cười rồi hôn vào má anh. Lâm Dương Vũ được cô hôn mà tâm tình vui vẻ lên hẳn, nhanh chóng lái xe trở về nhà.
Về tới nơi, Nguyệt Như Ái không chịu nổi cái nóng mà đi tắm rửa qua cho mát, sau đó ngồi nguyên trong điều hòa ăn kem, thỏa mãn vô cùng. Lúc này, Lâm Dương Vũ đi vào, ngồi xuống kể cho cô chuyện sáng nay.
- Như Ái này, sang nay anh gặp… Lan Thùy Chi.
- Gì cơ? Anh gặp cô ta làm gì?
- Mẹ anh bắt anh đón tiếp cô ta. Anh đang bận bù đầu ra, nên cũng chẳng tiếp xúc với cô ta mấy.
Nguyệt Như Ái lúc đầu còn có chút bực mình khi nghe anh nói anh gặp Lan Thùy Chi, nhưng thấy là do Tưởng Cầu Ngọc bảo, nên cô cũng gật gù thông cảm cho anh.
- Không sao, không sao.
- Nhưng mà, tấm thân này của anh bị ô uế rồi. Sáng nay, cô ta vậy mà lõa lồ rồi ưỡn ẹo trước mặt anh y như con loăng quăng, còn đem bộ ngực giả tới quyến rũ anh. Nhưng anh bóp cái đã biết ngực cô ta là ngực silicone rồi, cô ta như thế cũng khiến… phía dưới anh không thể lên nổi. Để bớt nhục, anh còn đẩy cô ta xuống rồi nhanh đi ra ngoài.
Lâm Dương Vũ kể lại mọi chuyện lúc sáng, ra vẻ ấm ức vô cùng. Nguyệt Như Ái nghe xong không những không cảm thấy tức giận, mà còn thấy có chút buồn cười.
- Anh không lên nổi, nghĩa là anh bị liệt dương hả?
Nguyệt Như Ái mạnh mồm mạnh miệng trêu chọc anh. Và câu nói này đã thành công làm Lâm Dương Vũ cảm thấy bực mình, anh quay lại, dùng ánh mắt sát khí nhìn cô.
- Em nói gì cơ? Anh cho em nói lại đấy.
- Em nói là, anh bị liệt… a a a, anh làm gì vậy? Bỏ em xuống.
Nhìn thấy anh như vậy, cô cảm thấy có chút sợ, nhưng mà vẫn mạnh mồm mạnh miệng chọc tức anh.
Kết quả, còn chưa nói xong, cô đã bị anh bế lên ném xuống giường. Còn chưa kịp định hình chuyện gì đang sảy ra, Nguyệt Như Ái đã thấy Lâm Dương Vũ đang cởi áo rồi.
- Anh… Anh cởi áo ra làm gì?
- Để cho em biết, tên liệt dương này sẽ khiến em liệt giường luôn.
Nói xong, anh cúi xuống hôn lên môi Nguyệt Như Ái. Nụ hôn này của anh mạnh bạo hơn mọi khi, còn có chút tức giận mà gặm nhấm môi cô. Tới khi Lâm Dương Vũ tha cho cô, thì bờ môi mềm mại ấy đã bị anh ngấu nghiến đến sưng lên rồi.
- A, Dương Vũ…
Nhìn thấy Nguyệt Như Ái mặt mày đỏ ửng lên, ánh mắt dần đê mê đầy quyến rũ, Lâm Dương Vũ không nhịn nổi mà cúi người xuống, vừa hôn vừa nắn bóp đôi gò bồng đảo của của cô, hơn nữa còn ác ý mà day day lấy nó làm cho Nguyệt Như Ái không thể chịu nổi.
- Ưm… Dương Vũ… Đừng mà, đừng mà…
Lâm Dương Vũ không để ý tới lời của cô, tiếp tục chuyên tâm làm việc của mình. Tay kia của anh cũng không rảnh rỗi mà mò xuống vùng bí mật của cô.
Do Nguyệt Như Ái mặc váy, lại càng khiến Lâm Dương Vũ dễ dàng hành động hơn. Cách một lớp quần nhỏ đã dần ướt nhẹp, anh xoa xoa lấy vùng nhạy cảm của cô khiến cô rên rỉ nỉ non.
- A… Aha… Dương Vũ, không muốn như vậy…
Nguyệt Như Ái cứ vậy mà không biết rằng, bây giờ lời nói của bản thân chỉ càng thêm kích thích Lâm Dương Vũ mà thôi. Anh càng được đà, kéo khóa váy của cô xuống, rồi cởi bỏ nốt quần nhỏ của cô. Giờ đây, cơ thể của Nguyệt Như Ái không một mảnh vải che thân cứ thế phơi ra trước mặt anh.
- Như Ái, em là muốn quyến rũ anh phải không hửm?
Lâm Dương Vũ sát miệng vào tai cô mà thì thầm, giọng anh lúc này trầm đục khàn khàn, hệt như một ác ma dụ dỗ con người rơi vào bể sâu của dục vọng. Thi thoảng, anh còn cắn nhẹ vành tai nhạy cảm của cô làm cho vành tai của cô càng đỏ thêm.
- Không… Không có… ư…
- Anh nói có là có.
Nhìn thấy cô gái mà mình yêu bị mình làm tới xụi lơ ra giường, Lâm Dương Vũ không chịu nổi nữa. Anh cũng nhanh cởi quần của mình ra, để vật to lớn của mình ma sát với nơi nhạy cảm của cô để nơi ấy tiết thêm nhiều mật dịch, sau đó mới từ từ đưa vào.
- A… Ưm.. hức… Dương Vũ… Đau, anh mau rút ra đi…
Nguyệt Như Ái cảm thấy hạ thân phía dưới bị anh làm tới đau điếng, thậm chí còn chảy cả nước mắt. Thấy cô như vậy, Lâm Dương Vũ hôn lên môi cô, rồi hôn lên các vùng nhạy cảm của cô, phía dưới cũng nhẫn nhịn mà ra vào chậm rãi. Cho tới khi thấy Nguyệt Như Ái đã từ từ thích ứng, anh mới luân động nhanh hơn.
- Ưm, Như Ái, anh làm em có thích không hửm?
Lâm Dương Vũ ranh mãnh mà hỏi cô. Nhưng giờ đây, Nguyệt Như Ái đâu còn sức mà trả lời anh, chỉ biết phát ra những âm thanh ái muội, cả thân thể cô cũng dần trở nên phiếm hồng vì lửa tình. Nơi giao hoan của hai người ra đầy nước làm ướt nhẹp cả một mảng giường.
Cho tới khi anh cảm thấy mình sắp tới, liền chôn vùi vật to lớn vào bên trong cô mà rót đầy tinh hoa vào. Nguyệt Như Ái cũng tới mà thét lên, sau đó liền gục xuống thở dốc.
Vốn tưởng thế là kết thúc, nhưng Lâm Dương Vũ cúi xuống nói vào tai cô khiến cô sợ hãi vô cùng.
- Đừng tưởng thế là đã xong, em biết kẻ liệt dương này dồi dào tới thế nào mà.
Nói xong, Lâm Dương Vũ lại tiếp tục hiệp hai. Bây giờ, Nguyệt Như Ái đã biết cái kết khi quyến rũ anh nhà mình rồi, nhưng lời nói không thể thu hồi lại nữa, chỉ có thể lãnh hậu quả mình tự gây ra mà thôi!
- Mẹ, hôm nay mẹ bảo con tiếp đãi loại phụ nữ này? Mẹ xen đi, đây là người mà mẹ luôn mồm khen không ngớt đấy.
Tưởng Cầu Ngọc thấy bỗng dưng thấy con trai mình tới đây, còn tưởng rằng có chuyện vui rồi. Cho tới khi anh đưa ra hình ảnh đứa con gái mà bà luôn yêu thích, mai mối cho con trai lại làm ra những chuyện này ở phòng làm việc, bà ta cũng khó chịu không thôi.
Tuy là con gái của bạn thân mình, nhưng khi thấy Lan Thùy Chi vô đạo đức vô liêm sỉ thế này, Tưởng Cầu Ngọc cũng không muốn cô ta bước chân vào cái nhà này.
- Mẹ hại con đang bù đầu vào đống công việc kia, tự dưng dở dở ương ương phải đi tiếp cô ta. Còn cả Tứ Thảo Nhi nữa, đến là lắm mồm, tâng bốc rồi nịnh hót Lan Thùy Chi làm con nhức cả óc.
- Mẹ xin lỗi, thế con không thích Lan Thùy Chi, vậy mẹ sẽ kiếm cô gái khác cho con, nhé?
Tưởng Cầu Ngọc cười xòa, vỗ vỗ lưng con trai mình. Nếu như Lan Thùy Chi kia không được, bà ta sẽ đi kiếm một đứa con gái khác tốt hơn, lo gì cơ chứ.
- Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con đã có bạn gái là Nguyệt Như Ái, cũng nhận định cô ấy sau này là vợ của con. Nên mẹ không cần mất công kiếm thêm ai nữa đâu. Con xin phép về đây.
Nói xong, Lâm Dương Vũ liền rời đi. Tưởng Cầu Ngọc thấy con trai mình như vậy mà cũng thở dài. Thực lòng, bà cũng khá thích Nguyệt Như Ái, nhưng có một chuyện bắt buộc bà phải ghét lây cô, và chuyện này, khó mà giải thích rõ ra được.
…
Lâm Dương Vũ về tới công ty Thiên Nguyệt vừa đúng giờ mà Nguyệt Như Ái tan làm. Anh xuống xe đứng chờ cô một chút, đã thấy bóng dáng của cô đang lại gần rồi. Anh nhanh chóng đi tới, rồi ôm cô vào lòng.
- Hửm, sao tự nhiên nay lại ôm người ta vậy?
- Chỉ là anh muốn ôm thôi, Như Ái không cho sao?
- Tất nhiên là cho, nhưng về nhà trước đã, ở ngoài này khiến em nóng chết rồi.
- Được được.
Lâm Dương Vũ buông Nguyệt Như Ái ra, rồi như mọi ngày mở cửa cho cô lên trước rồi mới về ghế lái của mình. Lúc nãy thấy cô kêu nóng, anh bật điều hòa trong xe lên, chỉnh sao cho hơi mát phả về phía cô nhiều hơn. Trên đường về còn ghé vào cửa hàng tiện lợi mua cả một thùng kem về cho cô.
- Oa, anh mua nhiều kem thế?
- Em có thích không?
- Có, tất nhiên là có.
- Vậy hôn anh một cái đi.
Nhìn thấy Lâm Dương Vũ như vậy, cô bật cười rồi hôn vào má anh. Lâm Dương Vũ được cô hôn mà tâm tình vui vẻ lên hẳn, nhanh chóng lái xe trở về nhà.
Về tới nơi, Nguyệt Như Ái không chịu nổi cái nóng mà đi tắm rửa qua cho mát, sau đó ngồi nguyên trong điều hòa ăn kem, thỏa mãn vô cùng. Lúc này, Lâm Dương Vũ đi vào, ngồi xuống kể cho cô chuyện sáng nay.
- Như Ái này, sang nay anh gặp… Lan Thùy Chi.
- Gì cơ? Anh gặp cô ta làm gì?
- Mẹ anh bắt anh đón tiếp cô ta. Anh đang bận bù đầu ra, nên cũng chẳng tiếp xúc với cô ta mấy.
Nguyệt Như Ái lúc đầu còn có chút bực mình khi nghe anh nói anh gặp Lan Thùy Chi, nhưng thấy là do Tưởng Cầu Ngọc bảo, nên cô cũng gật gù thông cảm cho anh.
- Không sao, không sao.
- Nhưng mà, tấm thân này của anh bị ô uế rồi. Sáng nay, cô ta vậy mà lõa lồ rồi ưỡn ẹo trước mặt anh y như con loăng quăng, còn đem bộ ngực giả tới quyến rũ anh. Nhưng anh bóp cái đã biết ngực cô ta là ngực silicone rồi, cô ta như thế cũng khiến… phía dưới anh không thể lên nổi. Để bớt nhục, anh còn đẩy cô ta xuống rồi nhanh đi ra ngoài.
Lâm Dương Vũ kể lại mọi chuyện lúc sáng, ra vẻ ấm ức vô cùng. Nguyệt Như Ái nghe xong không những không cảm thấy tức giận, mà còn thấy có chút buồn cười.
- Anh không lên nổi, nghĩa là anh bị liệt dương hả?
Nguyệt Như Ái mạnh mồm mạnh miệng trêu chọc anh. Và câu nói này đã thành công làm Lâm Dương Vũ cảm thấy bực mình, anh quay lại, dùng ánh mắt sát khí nhìn cô.
- Em nói gì cơ? Anh cho em nói lại đấy.
- Em nói là, anh bị liệt… a a a, anh làm gì vậy? Bỏ em xuống.
Nhìn thấy anh như vậy, cô cảm thấy có chút sợ, nhưng mà vẫn mạnh mồm mạnh miệng chọc tức anh.
Kết quả, còn chưa nói xong, cô đã bị anh bế lên ném xuống giường. Còn chưa kịp định hình chuyện gì đang sảy ra, Nguyệt Như Ái đã thấy Lâm Dương Vũ đang cởi áo rồi.
- Anh… Anh cởi áo ra làm gì?
- Để cho em biết, tên liệt dương này sẽ khiến em liệt giường luôn.
Nói xong, anh cúi xuống hôn lên môi Nguyệt Như Ái. Nụ hôn này của anh mạnh bạo hơn mọi khi, còn có chút tức giận mà gặm nhấm môi cô. Tới khi Lâm Dương Vũ tha cho cô, thì bờ môi mềm mại ấy đã bị anh ngấu nghiến đến sưng lên rồi.
- A, Dương Vũ…
Nhìn thấy Nguyệt Như Ái mặt mày đỏ ửng lên, ánh mắt dần đê mê đầy quyến rũ, Lâm Dương Vũ không nhịn nổi mà cúi người xuống, vừa hôn vừa nắn bóp đôi gò bồng đảo của của cô, hơn nữa còn ác ý mà day day lấy nó làm cho Nguyệt Như Ái không thể chịu nổi.
- Ưm… Dương Vũ… Đừng mà, đừng mà…
Lâm Dương Vũ không để ý tới lời của cô, tiếp tục chuyên tâm làm việc của mình. Tay kia của anh cũng không rảnh rỗi mà mò xuống vùng bí mật của cô.
Do Nguyệt Như Ái mặc váy, lại càng khiến Lâm Dương Vũ dễ dàng hành động hơn. Cách một lớp quần nhỏ đã dần ướt nhẹp, anh xoa xoa lấy vùng nhạy cảm của cô khiến cô rên rỉ nỉ non.
- A… Aha… Dương Vũ, không muốn như vậy…
Nguyệt Như Ái cứ vậy mà không biết rằng, bây giờ lời nói của bản thân chỉ càng thêm kích thích Lâm Dương Vũ mà thôi. Anh càng được đà, kéo khóa váy của cô xuống, rồi cởi bỏ nốt quần nhỏ của cô. Giờ đây, cơ thể của Nguyệt Như Ái không một mảnh vải che thân cứ thế phơi ra trước mặt anh.
- Như Ái, em là muốn quyến rũ anh phải không hửm?
Lâm Dương Vũ sát miệng vào tai cô mà thì thầm, giọng anh lúc này trầm đục khàn khàn, hệt như một ác ma dụ dỗ con người rơi vào bể sâu của dục vọng. Thi thoảng, anh còn cắn nhẹ vành tai nhạy cảm của cô làm cho vành tai của cô càng đỏ thêm.
- Không… Không có… ư…
- Anh nói có là có.
Nhìn thấy cô gái mà mình yêu bị mình làm tới xụi lơ ra giường, Lâm Dương Vũ không chịu nổi nữa. Anh cũng nhanh cởi quần của mình ra, để vật to lớn của mình ma sát với nơi nhạy cảm của cô để nơi ấy tiết thêm nhiều mật dịch, sau đó mới từ từ đưa vào.
- A… Ưm.. hức… Dương Vũ… Đau, anh mau rút ra đi…
Nguyệt Như Ái cảm thấy hạ thân phía dưới bị anh làm tới đau điếng, thậm chí còn chảy cả nước mắt. Thấy cô như vậy, Lâm Dương Vũ hôn lên môi cô, rồi hôn lên các vùng nhạy cảm của cô, phía dưới cũng nhẫn nhịn mà ra vào chậm rãi. Cho tới khi thấy Nguyệt Như Ái đã từ từ thích ứng, anh mới luân động nhanh hơn.
- Ưm, Như Ái, anh làm em có thích không hửm?
Lâm Dương Vũ ranh mãnh mà hỏi cô. Nhưng giờ đây, Nguyệt Như Ái đâu còn sức mà trả lời anh, chỉ biết phát ra những âm thanh ái muội, cả thân thể cô cũng dần trở nên phiếm hồng vì lửa tình. Nơi giao hoan của hai người ra đầy nước làm ướt nhẹp cả một mảng giường.
Cho tới khi anh cảm thấy mình sắp tới, liền chôn vùi vật to lớn vào bên trong cô mà rót đầy tinh hoa vào. Nguyệt Như Ái cũng tới mà thét lên, sau đó liền gục xuống thở dốc.
Vốn tưởng thế là kết thúc, nhưng Lâm Dương Vũ cúi xuống nói vào tai cô khiến cô sợ hãi vô cùng.
- Đừng tưởng thế là đã xong, em biết kẻ liệt dương này dồi dào tới thế nào mà.
Nói xong, Lâm Dương Vũ lại tiếp tục hiệp hai. Bây giờ, Nguyệt Như Ái đã biết cái kết khi quyến rũ anh nhà mình rồi, nhưng lời nói không thể thu hồi lại nữa, chỉ có thể lãnh hậu quả mình tự gây ra mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.