Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
Chương 24: .2: Tôi Bảo Vệ Cô Ấy Là Chuyện Đương Nhiên
Tô Tiểu Đường
05/10/2021
Vẻ mặt Bạc Tư không một gợn sóng, đơn giản nói: “Không rõ.”
“…” Lại nữa rồi.
Lúc nào cũng thần bí như thế.
Ngoại trừ biết người chồng thần bí của cô tên là Tứ gia, ngay cả họ gì cô cũng không biết, mỗi lần cô nói bóng nói gió hỏi, hoặc là pha trò cho cô, hoặc là giống như Bạc Tư, trực tiếp dùng mấy chữ “không rõ” để chặn miệng cô lại.
“Mợ chủ về rồi.”
Ý Ý vừa đi vào phòng khách liền bị Tiểu Quỳ kéo đi.
“Hôm nay cô muốn ăn gì, trong nhà bếp có thịt bò bít tết và thịt bò hầm.”
“Là khoai tây hầm thịt bò à?” Ánh mắt Ý Ý sáng lên, xoa tay cười nói: “Nhanh đi lấy cho “chủ tử” một bát.”
“Thiếp thân đi ngay.”
Tiểu Quỳ học theo mấy nha hoàn trong phim điện ảnh cổ trang hơi nhún người xuống, Ý Ý cố ý nâng mặt, ra vẻ kiêu căng sờ soạng trên mặt cô ta một cái, hai cô gái cười vui vẻ.
“Tiểu Quỳ! Cô không biết quy củ à!”
Một tiếng quát vang dội truyền đến.
Trong lúc nhất thời, Ý Ý giật mình, phía sau gáy lạnh toát.
Cô chặn ngang được Tiểu Quỳ đang muốn chạy, nhỏ giọng nói: “Tôi không ăn cơm nữa, tôi về phòng tắm rửa trước, lát nữa cô mang đồ ăn khuya lên cho tôi.”
Sau khi nói xong, chính bản thân cô cũng muốn chuồn đi, chẳng qua phòng cô ở tầng hai, quản gia Hồ Bá giống như một cây cột chống trời đứng sừng sững ở ngay cầu thang tầng hai, cô kiên trì đi đến, không dám ngẩng đầu, vội vàng nói:
“Hồ Bá ngủ ngon, tôi về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.”
“Đứng lại.”
Hồ Bá xoay người, vẻ mặt nghiêm túc: “Mợ chủ, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Da đầu cô tê dại, chột dạ gãi trán: “Có chuyện gì thế?”
“Hôm nay trên thẻ ngân hàng của cô bị hụt 21 vạn, lấy ra nhiều tiền như thế, cô cầm đi làm gì vậy?”
Quả nhiên vẫn bị hỏi.
Tim Ý Ý đập thình thịch, giống như đánh trống, cô chớp mắt, dùng giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi mua một con gấu trúc lớn…”
Ánh mắt Hồ Bá rất sắc bén, chẳng qua giọng điệu vẫn coi như bình tĩnh: “Mua nó làm gì?”
“Nấu, hầm nó với khoai tây… Khải Nhân ăn cùng.” Cô trợn mắt nói dối, thuận tiện kéo theo bạn thân xuống nước.
“Ăn ngon không?”
“Cũng tạm được, thịt hơi cứng.”
Cô rốt cuộc không bịa được nữa, vốn cho rằng ngay khi cô nói câu đầu tiên sẽ bị mắng, không nghĩ tới, thế mà Hồ Bá lại phối hợp với cô, đoạn đối thoại này chỉ nghe thôi cũng đã thấy buồn cười, nhưng người ta lại không cho bậc thang đi xuống, cô vừa xấu hổ lại hối hận, cắn môi đến mức trắng bệch.
Hồ Bá không phải là người có tính tình tốt, sau khi nói hai câu với cô, sắc mặt ông ta thay đổi: “Mợ chủ, cô càng ngày càng không nghe lời.”
… Cô thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
“Buổi chiều Tứ gia đã gọi điện thoại đến, việc cô rút tiền đã làm kinh động đến cậu ấy, cậu ấy phân phó tôi tịch thu tất cả các thẻ phụ của cô.”
Ý Ý thiếu chút nữa đã cho rằng mình nghe lầm, nhưng cô không dám hỏi lại, sự trừng phạt mà cô luôn lo lắng rốt cuộc vẫn đến, chẳng qua nó khác xa với những gì cô dự đoán.
Sau khi kết hôn, vị Tứ gia kia quả thật không gặp mặt cô, cũng không gọi điện thoại cho cô một lần, nếu như Tứ gia có mệnh lệnh hay yêu cầu gì với cô, đều thông báo thẳng cho Hồ Bá, nhưng cho tới bây giờ, phương diện ăn, mặc, ngủ, nghỉ đều chưa từng bạc đãi cô, trước kia muốn mua quần áo gì, cô đều rất tiết chế, chưa từng tiêu qua hai ngàn tệ.
Đột nhiên hụt đi 21 vạn, anh tức giận ư?
Ý Ý khịt mũi, trước mắt không hiểu vì sao lại có một tầng sương mù, trong lòng cô đột nhiên có loại cảm giác buồn phiền, hình như cô bị người ta xem như ăn trộm mà phòng bị.
“Tôi biết rồi.” Cô buồn rầu lên tiếng, lấy ra một tấm thẻ cô thường xuyên mang theo:
“Còn có hai tấm thẻ ở ngăn kéo tủ đầu giường, để tôi đi lấy.”
Sau khi nói xong cô chạy thẳng lên lầu, xách theo tà váy dài, tiếng giày cao gót vang vọng trên cầu thang, dáng vẻ vội vàng.
“…” Lại nữa rồi.
Lúc nào cũng thần bí như thế.
Ngoại trừ biết người chồng thần bí của cô tên là Tứ gia, ngay cả họ gì cô cũng không biết, mỗi lần cô nói bóng nói gió hỏi, hoặc là pha trò cho cô, hoặc là giống như Bạc Tư, trực tiếp dùng mấy chữ “không rõ” để chặn miệng cô lại.
“Mợ chủ về rồi.”
Ý Ý vừa đi vào phòng khách liền bị Tiểu Quỳ kéo đi.
“Hôm nay cô muốn ăn gì, trong nhà bếp có thịt bò bít tết và thịt bò hầm.”
“Là khoai tây hầm thịt bò à?” Ánh mắt Ý Ý sáng lên, xoa tay cười nói: “Nhanh đi lấy cho “chủ tử” một bát.”
“Thiếp thân đi ngay.”
Tiểu Quỳ học theo mấy nha hoàn trong phim điện ảnh cổ trang hơi nhún người xuống, Ý Ý cố ý nâng mặt, ra vẻ kiêu căng sờ soạng trên mặt cô ta một cái, hai cô gái cười vui vẻ.
“Tiểu Quỳ! Cô không biết quy củ à!”
Một tiếng quát vang dội truyền đến.
Trong lúc nhất thời, Ý Ý giật mình, phía sau gáy lạnh toát.
Cô chặn ngang được Tiểu Quỳ đang muốn chạy, nhỏ giọng nói: “Tôi không ăn cơm nữa, tôi về phòng tắm rửa trước, lát nữa cô mang đồ ăn khuya lên cho tôi.”
Sau khi nói xong, chính bản thân cô cũng muốn chuồn đi, chẳng qua phòng cô ở tầng hai, quản gia Hồ Bá giống như một cây cột chống trời đứng sừng sững ở ngay cầu thang tầng hai, cô kiên trì đi đến, không dám ngẩng đầu, vội vàng nói:
“Hồ Bá ngủ ngon, tôi về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.”
“Đứng lại.”
Hồ Bá xoay người, vẻ mặt nghiêm túc: “Mợ chủ, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Da đầu cô tê dại, chột dạ gãi trán: “Có chuyện gì thế?”
“Hôm nay trên thẻ ngân hàng của cô bị hụt 21 vạn, lấy ra nhiều tiền như thế, cô cầm đi làm gì vậy?”
Quả nhiên vẫn bị hỏi.
Tim Ý Ý đập thình thịch, giống như đánh trống, cô chớp mắt, dùng giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi mua một con gấu trúc lớn…”
Ánh mắt Hồ Bá rất sắc bén, chẳng qua giọng điệu vẫn coi như bình tĩnh: “Mua nó làm gì?”
“Nấu, hầm nó với khoai tây… Khải Nhân ăn cùng.” Cô trợn mắt nói dối, thuận tiện kéo theo bạn thân xuống nước.
“Ăn ngon không?”
“Cũng tạm được, thịt hơi cứng.”
Cô rốt cuộc không bịa được nữa, vốn cho rằng ngay khi cô nói câu đầu tiên sẽ bị mắng, không nghĩ tới, thế mà Hồ Bá lại phối hợp với cô, đoạn đối thoại này chỉ nghe thôi cũng đã thấy buồn cười, nhưng người ta lại không cho bậc thang đi xuống, cô vừa xấu hổ lại hối hận, cắn môi đến mức trắng bệch.
Hồ Bá không phải là người có tính tình tốt, sau khi nói hai câu với cô, sắc mặt ông ta thay đổi: “Mợ chủ, cô càng ngày càng không nghe lời.”
… Cô thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
“Buổi chiều Tứ gia đã gọi điện thoại đến, việc cô rút tiền đã làm kinh động đến cậu ấy, cậu ấy phân phó tôi tịch thu tất cả các thẻ phụ của cô.”
Ý Ý thiếu chút nữa đã cho rằng mình nghe lầm, nhưng cô không dám hỏi lại, sự trừng phạt mà cô luôn lo lắng rốt cuộc vẫn đến, chẳng qua nó khác xa với những gì cô dự đoán.
Sau khi kết hôn, vị Tứ gia kia quả thật không gặp mặt cô, cũng không gọi điện thoại cho cô một lần, nếu như Tứ gia có mệnh lệnh hay yêu cầu gì với cô, đều thông báo thẳng cho Hồ Bá, nhưng cho tới bây giờ, phương diện ăn, mặc, ngủ, nghỉ đều chưa từng bạc đãi cô, trước kia muốn mua quần áo gì, cô đều rất tiết chế, chưa từng tiêu qua hai ngàn tệ.
Đột nhiên hụt đi 21 vạn, anh tức giận ư?
Ý Ý khịt mũi, trước mắt không hiểu vì sao lại có một tầng sương mù, trong lòng cô đột nhiên có loại cảm giác buồn phiền, hình như cô bị người ta xem như ăn trộm mà phòng bị.
“Tôi biết rồi.” Cô buồn rầu lên tiếng, lấy ra một tấm thẻ cô thường xuyên mang theo:
“Còn có hai tấm thẻ ở ngăn kéo tủ đầu giường, để tôi đi lấy.”
Sau khi nói xong cô chạy thẳng lên lầu, xách theo tà váy dài, tiếng giày cao gót vang vọng trên cầu thang, dáng vẻ vội vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.