Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
Chương 137: Ba ông cháu
Kiều lê
16/09/2023
Ông lão run run đưa tới trước mặt cô một bức ảnh có chút ố vàng theo năm tháng. Trong bức ảnh có một người con gái mặc một chiếc áo dài trắng, trên tay cầm một đóa hoa sen, mái tóc dài đen nhánh được buông xõa nhẽ nhàng ở hai bên, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc. Người trong bức ảnh có đến bảy tám phần tương tự với Trần Thanh Trúc.
"Mẹ..."
Trần Thanh Trúc nhìn vào bức hình nước mắt từ từ dâng nên trong hốc mắt, tràn khóe mi khẽ lăn dài trên má cô. Cô đưa tay khẽ nhẹ nhàng chạm tới khuôn mặt của người trong hình, nỉ non một tiếng.
Ông lão không biết đi đến cạnh cô từ lúc nào khẽ ôm cô vào lòng, khuôn mặt già nua cũng không kìm được xúc động mà khóe mắt đã đỏ ửng.
"Cháu ta... đứa cháu khốn khổ của ta... bao năm... đã bao năm ta tìm kiếm hai mẹ con cháu, cuối cùng... cuối cùng ông trời cũng có mắt để ta ở lúc cuối đời có thể tìm được cháu gái của mình..."
Trần Nhất Sơn ở một bên lặng im nhìn hai ông cháu nhận nhau mà mắt cũng cay cay, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, tay chân bỗng trở nên luống cuống không biết phải làm gì. Em gái... cuối cùng anh cũng tìm được em gái của mình rồi, nhưng anh lại tự trách là tại sao em gái của mình ở trước mắt mình lâu như vậy mà anh lại không thể nhận ra. Lại nghĩ đến lần đầu, rồi nhiều lần gặp cô kia anh đều cảm thấy cô rất thân thuộc, đúng là máu mủ tình thâm mà...
"Ây... cháu nói xem, thằng anh trai vô dụng này của cháu ấy mà, đúng là không làm nên nổi cái trò chống gì, em gái ở trước mặt nó lâu như vậy, làm anh mà nó lại không thể nhận ra. Cũng may ông trời ở trên cao có mắt cho ta lần đó vô tình gặp được cháu... haizzz..."
Trần Nhất Sơn còn đang ngẩn ngơ trong suy nghĩ của chính mình thì nghe thấy tiếng trách mắng của ông ngoại mình thì chỉ biết cười khổ lấp liếm, nào giám cãi lại nửa lời.
Ba ông cháu sau những phút giây xúc động nhận nhau, lại ngồi hàn huyên, Trần Thanh Trúc ánh mắt như lóe nên chút hiếu kỳ hỏi lại ông lão.
"Ông ngoại... lần đó cháu và ông chỉ là vô tình gặp nhau mà thôi tại sao ông lại nghĩ đến cháu là cháu ngoại của ông mà đi điều tra chứ?"
Ông lão lâm vào một chút trầm tư, cười hiền từ nhìn Trần Thanh Trúc nói.
"Từ cái sự kiện mẹ cháu rời đi kia ông vẫn luôn cho người tìm kiếm tung tích của hai mẹ con các cháu nhưng luôn bặt vô âm tín. Cũng có không ít người tới giả mạo làm cháu tới để lừa gạt ta. Ta đối với chuyện của hai mẹ con các cháu đã trở thành chấp niệm rồi. Ngày đó gặp cháu ta đã nhìn thấy cháu là rất giống với mẹ của cháu, vậy là ta ôm một chút hi vọng liền cho người điều tra, thật không ngờ lần này ta đúng là tìm được, tới bây giờ ông cũng chẳng còn gì hối tiếc có đi gặp ông bà tổ tiên cũng là vui vẻ rồi..."
"Ông ngoại... Cháu không cho ông nói vậy đâu, vất vả lắm cháu mới tìm lại được người thân, không cho ông nói như vậy đâu."
Trần Thanh Trúc ôm lấy cánh tay ông làm ra một bộ dáng hờn dỗi đáng yêu, chọc cho ông lão cười đến vui vẻ. Rồi ông lão lại nhìn sang cái bộ dáng còn đang rối bời của Trần Nhất Sơn, ghét bỏ mà hừ lạnh.
"Cháu nhìn xem anh trai cháu, có ra cái dáng vẻ gì không? Em gái ở trước mặt đã không nhận ra thì cũng thôi đi. Giờ biết rồi cũng chỉ hỏi han vài câu như xã giao xong lại ngồi ở đó như vậy, hỏi có tức không chứ... Ông thật muốn cho nó vài cái ba toong mà."
Trần Nhất Sơn bị ông nói làm cho oan ức ủy khuất đưa mắt nhìn hai ông cháu mà nói.
"Ông ngoại... là cháu chưa kịp thích nghi mà. Cháu là hạnh phúc đến không phản ứng được ông có hiểu không. Cháu đang nghĩ làm sao để có thể bù đắp cho em gái mà..."
"Hừ..." Ông lão khẽ hù nhẹ một tiếng lườm Trần Nhất Sơn một cái rồi không để ý tới anh nữa mà quay sang nói chuyện cùng Trần Thanh Trúc. Ông nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Cháu có định về bên nội kia không?"
Đột nhiên ông lại nhắc đến điều này khiến cho mi tâm Trần Thanh Trúc nhíu lại một cái. Chưa cần cô nói Trần Nhất Sơn đã vội vàng nói trước.
"Bên đó bây giờ đang loạn lắm, cháu nghĩ tốt nhất chuyện của Trúc trước mắt cứ giấu đã. Bà Loan bên kia nếu như biết được sự có mặt của em ấy rất có thể sẽ làm trò đó ông."
"Nó giám... ông đây liều mạng với nó..."
Nghe Trần Nhất Sơn nói ông lão râu dựng ngược tức giận mà chửi rủa mất cả hình tượng. Vũ Thúy Loan kia ông cũng chông chừng cùng chèn ép nhiều năm rồi làm sao không biết bà ta là hạng người gì, Trần Nhất Sơn ở nhà kia ăn cũng không ít khổ, nhưng vì anh là cháu đích tôn của nhà họ Trần bên đó nên Vũ Thúy Loan cũng không giám làm càn. Lại có ông ở bên này âm thầm trông chừng nên cũng coi như bình an, ít sóng gió mà lớn lên. Nhưng bây giờ lại khác nghe nói bà ta vừa sinh được một mụn con trai, bây giờ đang muốn đá Trần Nhất Sơn ra ngoài, nếu như giờ lại để cho bà ta biết có sự trở về của Trần Thanh Trúc, rất có thể bà ta sẽ lấy cô làm quân cờ giết để thị uy, hoặc là uy hiếp Trần Nhất Sơn và chèn cựa lại ông. Vậy nên có lẽ chuyện này trước mắt vẫn là ít người biết vẫn là tốt nhất.
(còn tiếp)
"Mẹ..."
Trần Thanh Trúc nhìn vào bức hình nước mắt từ từ dâng nên trong hốc mắt, tràn khóe mi khẽ lăn dài trên má cô. Cô đưa tay khẽ nhẹ nhàng chạm tới khuôn mặt của người trong hình, nỉ non một tiếng.
Ông lão không biết đi đến cạnh cô từ lúc nào khẽ ôm cô vào lòng, khuôn mặt già nua cũng không kìm được xúc động mà khóe mắt đã đỏ ửng.
"Cháu ta... đứa cháu khốn khổ của ta... bao năm... đã bao năm ta tìm kiếm hai mẹ con cháu, cuối cùng... cuối cùng ông trời cũng có mắt để ta ở lúc cuối đời có thể tìm được cháu gái của mình..."
Trần Nhất Sơn ở một bên lặng im nhìn hai ông cháu nhận nhau mà mắt cũng cay cay, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, tay chân bỗng trở nên luống cuống không biết phải làm gì. Em gái... cuối cùng anh cũng tìm được em gái của mình rồi, nhưng anh lại tự trách là tại sao em gái của mình ở trước mắt mình lâu như vậy mà anh lại không thể nhận ra. Lại nghĩ đến lần đầu, rồi nhiều lần gặp cô kia anh đều cảm thấy cô rất thân thuộc, đúng là máu mủ tình thâm mà...
"Ây... cháu nói xem, thằng anh trai vô dụng này của cháu ấy mà, đúng là không làm nên nổi cái trò chống gì, em gái ở trước mặt nó lâu như vậy, làm anh mà nó lại không thể nhận ra. Cũng may ông trời ở trên cao có mắt cho ta lần đó vô tình gặp được cháu... haizzz..."
Trần Nhất Sơn còn đang ngẩn ngơ trong suy nghĩ của chính mình thì nghe thấy tiếng trách mắng của ông ngoại mình thì chỉ biết cười khổ lấp liếm, nào giám cãi lại nửa lời.
Ba ông cháu sau những phút giây xúc động nhận nhau, lại ngồi hàn huyên, Trần Thanh Trúc ánh mắt như lóe nên chút hiếu kỳ hỏi lại ông lão.
"Ông ngoại... lần đó cháu và ông chỉ là vô tình gặp nhau mà thôi tại sao ông lại nghĩ đến cháu là cháu ngoại của ông mà đi điều tra chứ?"
Ông lão lâm vào một chút trầm tư, cười hiền từ nhìn Trần Thanh Trúc nói.
"Từ cái sự kiện mẹ cháu rời đi kia ông vẫn luôn cho người tìm kiếm tung tích của hai mẹ con các cháu nhưng luôn bặt vô âm tín. Cũng có không ít người tới giả mạo làm cháu tới để lừa gạt ta. Ta đối với chuyện của hai mẹ con các cháu đã trở thành chấp niệm rồi. Ngày đó gặp cháu ta đã nhìn thấy cháu là rất giống với mẹ của cháu, vậy là ta ôm một chút hi vọng liền cho người điều tra, thật không ngờ lần này ta đúng là tìm được, tới bây giờ ông cũng chẳng còn gì hối tiếc có đi gặp ông bà tổ tiên cũng là vui vẻ rồi..."
"Ông ngoại... Cháu không cho ông nói vậy đâu, vất vả lắm cháu mới tìm lại được người thân, không cho ông nói như vậy đâu."
Trần Thanh Trúc ôm lấy cánh tay ông làm ra một bộ dáng hờn dỗi đáng yêu, chọc cho ông lão cười đến vui vẻ. Rồi ông lão lại nhìn sang cái bộ dáng còn đang rối bời của Trần Nhất Sơn, ghét bỏ mà hừ lạnh.
"Cháu nhìn xem anh trai cháu, có ra cái dáng vẻ gì không? Em gái ở trước mặt đã không nhận ra thì cũng thôi đi. Giờ biết rồi cũng chỉ hỏi han vài câu như xã giao xong lại ngồi ở đó như vậy, hỏi có tức không chứ... Ông thật muốn cho nó vài cái ba toong mà."
Trần Nhất Sơn bị ông nói làm cho oan ức ủy khuất đưa mắt nhìn hai ông cháu mà nói.
"Ông ngoại... là cháu chưa kịp thích nghi mà. Cháu là hạnh phúc đến không phản ứng được ông có hiểu không. Cháu đang nghĩ làm sao để có thể bù đắp cho em gái mà..."
"Hừ..." Ông lão khẽ hù nhẹ một tiếng lườm Trần Nhất Sơn một cái rồi không để ý tới anh nữa mà quay sang nói chuyện cùng Trần Thanh Trúc. Ông nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Cháu có định về bên nội kia không?"
Đột nhiên ông lại nhắc đến điều này khiến cho mi tâm Trần Thanh Trúc nhíu lại một cái. Chưa cần cô nói Trần Nhất Sơn đã vội vàng nói trước.
"Bên đó bây giờ đang loạn lắm, cháu nghĩ tốt nhất chuyện của Trúc trước mắt cứ giấu đã. Bà Loan bên kia nếu như biết được sự có mặt của em ấy rất có thể sẽ làm trò đó ông."
"Nó giám... ông đây liều mạng với nó..."
Nghe Trần Nhất Sơn nói ông lão râu dựng ngược tức giận mà chửi rủa mất cả hình tượng. Vũ Thúy Loan kia ông cũng chông chừng cùng chèn ép nhiều năm rồi làm sao không biết bà ta là hạng người gì, Trần Nhất Sơn ở nhà kia ăn cũng không ít khổ, nhưng vì anh là cháu đích tôn của nhà họ Trần bên đó nên Vũ Thúy Loan cũng không giám làm càn. Lại có ông ở bên này âm thầm trông chừng nên cũng coi như bình an, ít sóng gió mà lớn lên. Nhưng bây giờ lại khác nghe nói bà ta vừa sinh được một mụn con trai, bây giờ đang muốn đá Trần Nhất Sơn ra ngoài, nếu như giờ lại để cho bà ta biết có sự trở về của Trần Thanh Trúc, rất có thể bà ta sẽ lấy cô làm quân cờ giết để thị uy, hoặc là uy hiếp Trần Nhất Sơn và chèn cựa lại ông. Vậy nên có lẽ chuyện này trước mắt vẫn là ít người biết vẫn là tốt nhất.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.