Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
Chương 104: Cháu nội 2
Kiều lê
23/12/2019
"Chủ tịch phu nhân đến..."
Một cô tiếp tân hô lên một tiếng thu hút rất nhiều anh mắt nhìn qua phía cửa chính. Bà Hà Thào Điển từ bên ngoài bước vào, dọc đường đi rất nhiều người tiến đến chào hỏi bà cũng chỉ hơi gật đầu một cái rồi một mạch đi đến văn phòng tổng giám đốc. Thư ký bên ngoài nhìn thấy đứng lên chào hỏi, báo lại với bà rằng Lê Gia Hào đang họp, bà gật đầu nói sẽ chờ ở trong phòng.
Ba mươi phút sau Lê Gia Hào tan họp trở về phòng làm việc, ngạc nhiên nhìn thầy mẹ mình đang ngồi ở đó.
Bà Hà Thảo Điển vừa mới nhìn thấy con trai thì đã liếc mắt sắc bén nhìn qua. Lê Gia Hào trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn, cười cười nhìn mẹ mình nói.
"Mẹ... hôm nay mẹ không đi xem triển lãm tranh sao? Sao lại có thời gian rãnh rỗi đến đây vậy ạ?"
Bà Điển nhìn con trai, khẽ hừ một tiếng, không thèm vòng vo nhiều trực tiếp hỏi.
"Hào à? Con có phải đang có chuyện dấu mẹ có phải hay không?"
Lê Gia Hào nghe mẹ mình hỏi như vậy, nheo mắt nhìn bà có phần khó hiểu, tại sao tự nhiên hôm nay mẹ mình lại hỏi như vậy? Nhưng bên ngoài bình tĩnh hỏi lại.
"Tại sao mẹ lại hỏi con như vậy?"
Bà Điển nhìn thẳng vào mắt của con trai. Đứa con này được hai vợ chồng bà chú ý dạy bảo, rèn dũa từ nhỏ. Được hai vợ chồng kỳ vọng rất nhiều. Gánh nặng trên vai nó cũng rất lớn. Tính tình nó cũng là lãnh đạm, bàng quang nhìn cuộc sống, đời sống tình cảm rất nhàm chán. Chưa kể sự việc trước đây... sau đó nó càng lạnh nhạt hơn, chẳng tin tưởng nhiều, và đặt chú ý đến tình cảm cá nhân của mình, vẫn luôn như vậy chỉ biết đến công việc và công việc. Tuy rằng thành tựu trên thương trường không thể phủ nhận, nhưng đời sống cá nhân lại không có gì để nói đến ngoài hai chữ nhạt nhẽo. Nhưng sự việc hôm nay bày ra trước mắt bà, đã làm xoay chuyển, đảo lộn suy nghĩ của bà, khiến bà thực sự bị sốc, khó có thể nào mà tưởng tượng ra được. Trong suy nghĩ của bà bây giờ vô cùng mâu thuẫn nếu điều bà suy nghĩ là thật thì bà thật sự không biết là mình nên vui hay nên buồn đây. Cố gắng bình ổn lại cảm xúc của chính mình, bà nhìn con trai, nói.
"Hôm nay mẹ có việc ghé qua trường quốc tế Việt Mỹ mà chúng ta đầu tư. Mẹ nhìn thấy con và một cô gái, đưa một cậu nhóc đi học tại đó, cậu bé đó rất giống con..."
Lê Gia Hào nghe mẹ mình nói xong thoáng ngẩn ra một chút, rồi như hiểu ra điều gì đó, không khỏi giật mình. Ca này xem ra là hơi khó rồi. Hít vào một hơi, lấy hết bình tĩnh anh nhìn mẹ mình, nói.
"Mẹ... nếu bây giờ con nói đó là cháu nội của mẹ... mẹ... thấy sao?"
Bà Hà Thảo Điển nghe con trai nói như vậy, trong lòng đầu tiên là lặng đi, rồi sau đó là một cảm xúc ấm nóng đánh thẳng vào trái tim bà, lan ra khắp cơ thể. Cháu nội... thực sự là cháu nội của mình sao? Tuy rằng ban nãy có nghĩ đến, cũng năm mươi phần trăm xác định, nhưng giờ đây nghe chính miệng con trai mình nói, bà đã biết mình chính là vui, vui thực sự, bà đã là bà nội...nhưng chờ một chút... cháu nội...mình lú rồi... mong cháu đến lú luôn rồi...
Bà Điển thực sự không nhịn nổi nữa, bùng nổ tức giận trực tiếp tút giày mà đánh tới Lê Gia Hào. Không thèm để ý tới mình là một quý bà ưu nhã mọi ngày.
Lê Gia Hào ăn liên tục mấy cái giày, la lên oai oái. Thầm nói may mà đây là văn phòng làm việc riêng của mình không ai nhìn thấy, nếu không hì thật không biết nên giấu mặt vào đâu nữa. Đừng nhìn mẹ anh thường ngày ưu nhã, bộ dáng một quý phu nhân, nhưng khi nổi nóng thì cũng sẽ đánh người đó. Lê Gia Hào không nhớ rõ đã bao lâu mình chưa bị ăn đòn từ mẹ rồi. Lần này xem ra đã chọc giận bà rồi. Nhưng mà anh cũng đâu có nói sai cái gì, đó chính là cháu nội ruột của bà, trước sau gì mà chẳng phải nhận... Bà chẳng phải là rất mong có cháu bế sao? Còn đang ăn liên tiếp mất cái giày, cảm thấy mình thật là bị oan mà, thì lại nghe thấy bà quát lớn.
"Đáng đánh đòn mà... con nói xem con đã lớn vậy rồi, cũng không nói với gia đình một tiếng, con để con gái nhà người ta lưu lạc bên ngoài tự mình sinh ra nuôi dưỡng đứa nhỏ, khi đó con bé mới bây nhiêu lớn chứ? Con cũng thật là cầm thú mà. Ta thực thất vọng về con. Gia đình chúng ta cũng đâu có khó khăn cái gì, con nói xem, ta cũng không có ngăn cấm con bất cứ chuyện gì, cũng không ép buộc con, không cổ hủ lạc hậu khó dễ con dâu. Con nói đi con vì cái gì mà lại hành hạ làm khổ con gái nhà người ta như vậy, làm khổ cháu nội của mẹ bao năm vất vả lưu lạc bên ngoài mà chịu khổ. Bây giờ ta làm sao mà có mặt mũi để nhìn hai mẹ con nó đây..."
Lê Gia Hào nghe mẹ mình mắng đến đầu muốn to ra, sắp tẩu hỏa nhập ma luôn rồi. Đây cũng đâu phải lỗi của anh, sao lại trách anh cơ chứ? Lê Gia Hào thật sự là có oan mà không thể nói được, chuyện này vẫn chưa đến lúc để nói ra chân tướng. Vậy nên giờ đây anh cũng chỉ có thể chấp nhận oan uổng, nếu bà đã biết đến sự có mặt của Tin Tin vậy anh cũng chẳng có việc gì phải dấu mối quan hệ của họ cả, nếu bây giờ chối bỏ, lấp liếm, giấu giếm đi, sau này e rằng còn tự làm khó mình hơn nữa là đằng khác trăm hại chẳng có một lợi, chi bằng cứ để như vậy khéo lại có lợi cho mình sau này không biết chừng.
(Còn tiếp)
Một cô tiếp tân hô lên một tiếng thu hút rất nhiều anh mắt nhìn qua phía cửa chính. Bà Hà Thào Điển từ bên ngoài bước vào, dọc đường đi rất nhiều người tiến đến chào hỏi bà cũng chỉ hơi gật đầu một cái rồi một mạch đi đến văn phòng tổng giám đốc. Thư ký bên ngoài nhìn thấy đứng lên chào hỏi, báo lại với bà rằng Lê Gia Hào đang họp, bà gật đầu nói sẽ chờ ở trong phòng.
Ba mươi phút sau Lê Gia Hào tan họp trở về phòng làm việc, ngạc nhiên nhìn thầy mẹ mình đang ngồi ở đó.
Bà Hà Thảo Điển vừa mới nhìn thấy con trai thì đã liếc mắt sắc bén nhìn qua. Lê Gia Hào trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn, cười cười nhìn mẹ mình nói.
"Mẹ... hôm nay mẹ không đi xem triển lãm tranh sao? Sao lại có thời gian rãnh rỗi đến đây vậy ạ?"
Bà Điển nhìn con trai, khẽ hừ một tiếng, không thèm vòng vo nhiều trực tiếp hỏi.
"Hào à? Con có phải đang có chuyện dấu mẹ có phải hay không?"
Lê Gia Hào nghe mẹ mình hỏi như vậy, nheo mắt nhìn bà có phần khó hiểu, tại sao tự nhiên hôm nay mẹ mình lại hỏi như vậy? Nhưng bên ngoài bình tĩnh hỏi lại.
"Tại sao mẹ lại hỏi con như vậy?"
Bà Điển nhìn thẳng vào mắt của con trai. Đứa con này được hai vợ chồng bà chú ý dạy bảo, rèn dũa từ nhỏ. Được hai vợ chồng kỳ vọng rất nhiều. Gánh nặng trên vai nó cũng rất lớn. Tính tình nó cũng là lãnh đạm, bàng quang nhìn cuộc sống, đời sống tình cảm rất nhàm chán. Chưa kể sự việc trước đây... sau đó nó càng lạnh nhạt hơn, chẳng tin tưởng nhiều, và đặt chú ý đến tình cảm cá nhân của mình, vẫn luôn như vậy chỉ biết đến công việc và công việc. Tuy rằng thành tựu trên thương trường không thể phủ nhận, nhưng đời sống cá nhân lại không có gì để nói đến ngoài hai chữ nhạt nhẽo. Nhưng sự việc hôm nay bày ra trước mắt bà, đã làm xoay chuyển, đảo lộn suy nghĩ của bà, khiến bà thực sự bị sốc, khó có thể nào mà tưởng tượng ra được. Trong suy nghĩ của bà bây giờ vô cùng mâu thuẫn nếu điều bà suy nghĩ là thật thì bà thật sự không biết là mình nên vui hay nên buồn đây. Cố gắng bình ổn lại cảm xúc của chính mình, bà nhìn con trai, nói.
"Hôm nay mẹ có việc ghé qua trường quốc tế Việt Mỹ mà chúng ta đầu tư. Mẹ nhìn thấy con và một cô gái, đưa một cậu nhóc đi học tại đó, cậu bé đó rất giống con..."
Lê Gia Hào nghe mẹ mình nói xong thoáng ngẩn ra một chút, rồi như hiểu ra điều gì đó, không khỏi giật mình. Ca này xem ra là hơi khó rồi. Hít vào một hơi, lấy hết bình tĩnh anh nhìn mẹ mình, nói.
"Mẹ... nếu bây giờ con nói đó là cháu nội của mẹ... mẹ... thấy sao?"
Bà Hà Thảo Điển nghe con trai nói như vậy, trong lòng đầu tiên là lặng đi, rồi sau đó là một cảm xúc ấm nóng đánh thẳng vào trái tim bà, lan ra khắp cơ thể. Cháu nội... thực sự là cháu nội của mình sao? Tuy rằng ban nãy có nghĩ đến, cũng năm mươi phần trăm xác định, nhưng giờ đây nghe chính miệng con trai mình nói, bà đã biết mình chính là vui, vui thực sự, bà đã là bà nội...nhưng chờ một chút... cháu nội...mình lú rồi... mong cháu đến lú luôn rồi...
Bà Điển thực sự không nhịn nổi nữa, bùng nổ tức giận trực tiếp tút giày mà đánh tới Lê Gia Hào. Không thèm để ý tới mình là một quý bà ưu nhã mọi ngày.
Lê Gia Hào ăn liên tục mấy cái giày, la lên oai oái. Thầm nói may mà đây là văn phòng làm việc riêng của mình không ai nhìn thấy, nếu không hì thật không biết nên giấu mặt vào đâu nữa. Đừng nhìn mẹ anh thường ngày ưu nhã, bộ dáng một quý phu nhân, nhưng khi nổi nóng thì cũng sẽ đánh người đó. Lê Gia Hào không nhớ rõ đã bao lâu mình chưa bị ăn đòn từ mẹ rồi. Lần này xem ra đã chọc giận bà rồi. Nhưng mà anh cũng đâu có nói sai cái gì, đó chính là cháu nội ruột của bà, trước sau gì mà chẳng phải nhận... Bà chẳng phải là rất mong có cháu bế sao? Còn đang ăn liên tiếp mất cái giày, cảm thấy mình thật là bị oan mà, thì lại nghe thấy bà quát lớn.
"Đáng đánh đòn mà... con nói xem con đã lớn vậy rồi, cũng không nói với gia đình một tiếng, con để con gái nhà người ta lưu lạc bên ngoài tự mình sinh ra nuôi dưỡng đứa nhỏ, khi đó con bé mới bây nhiêu lớn chứ? Con cũng thật là cầm thú mà. Ta thực thất vọng về con. Gia đình chúng ta cũng đâu có khó khăn cái gì, con nói xem, ta cũng không có ngăn cấm con bất cứ chuyện gì, cũng không ép buộc con, không cổ hủ lạc hậu khó dễ con dâu. Con nói đi con vì cái gì mà lại hành hạ làm khổ con gái nhà người ta như vậy, làm khổ cháu nội của mẹ bao năm vất vả lưu lạc bên ngoài mà chịu khổ. Bây giờ ta làm sao mà có mặt mũi để nhìn hai mẹ con nó đây..."
Lê Gia Hào nghe mẹ mình mắng đến đầu muốn to ra, sắp tẩu hỏa nhập ma luôn rồi. Đây cũng đâu phải lỗi của anh, sao lại trách anh cơ chứ? Lê Gia Hào thật sự là có oan mà không thể nói được, chuyện này vẫn chưa đến lúc để nói ra chân tướng. Vậy nên giờ đây anh cũng chỉ có thể chấp nhận oan uổng, nếu bà đã biết đến sự có mặt của Tin Tin vậy anh cũng chẳng có việc gì phải dấu mối quan hệ của họ cả, nếu bây giờ chối bỏ, lấp liếm, giấu giếm đi, sau này e rằng còn tự làm khó mình hơn nữa là đằng khác trăm hại chẳng có một lợi, chi bằng cứ để như vậy khéo lại có lợi cho mình sau này không biết chừng.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.