Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
Chương 123: Chơi Game
Kiều lê
16/09/2023
Khi vừa đi ra cửa hai cô gái đã suýt chút nữa va phải một ông lão tầm đã ngoài bảy mươi, đang chống gậy đi vào, hai cô rối rít nói lời xin lỗi, ông lão chỉ cười hiền từ xua tay nói không sao rồi đi vào bên trong.
Bóng dáng hai cô gái vừa đi khuất thì ông lão khi nãy lại xoay người nhìn theo, ánh mắt ông như khóa chặt theo dáng người khuất dần của hai cô. Trần Nhất Sơn từ xa đi tới, cười nói với ông lão.
"Ông ngoại... để ông phải chờ rồi, chúng ta đi vào thôi."
"Ờ... được..."
Nghe cháu ngoại gọi ông lão mới thu hồi lại ánh mắt theo Trần Nhất Sơn đi vào bên trong.
Tin Tin hôm nay nhàm chán quá nên ở nhà bắt đầu vào khung chát nhóm của các chú bác buôn dưa.
Tin Tin: [Có ai không? Cháu phiền muốn chết... có ai đến đón cháu đi chơi với...aaaa....]
An Nhiên Tự Do:[Mẹ cháu đâu? Không chơi với cháu à?]
Tin Tin:[Mẹ cháu hôm nay ngẫu hứng muốn đi mua sắm, vứt cháu bơ vơ ở nhà đây này, (icon khóc)]
Lão Đại:[Nhóc con... vừa khi nãy nhóc đánh lén ta đúng không? (icon tức giận)]
Tin Tin:[Sư phụ... bình tĩnh, hạ hỏa... chẳng phải là con bị các người bỏ rơi không có việc gì làm, rảnh rỗi sinh nông nổi mới kiếm việc, thử chút bản lĩnh thôi sao?]
An Nhiên Tự Do:[Cái gì? Ta có nghe nhầm không vậy, cái người kia nhà cháu lại có kiên nhẫn đi mua sắm, có phải sắp có bão hay không vậy, (Icon ngạc nhiên)]
Tin Tin:[nhún vai không có ý kiến]
Lão Đại:[Thằng nhóc thối lắm... Bao nhiêu người sao ngươi không đánh lén, lại tới đánh lén ta, muốn ăn đòn...]
Tin Tin:[ Thở dài... Cái này còn phải nói sao, những người kia trừ sư phụ ra con chưa đánh đã bại, không có tính khiêu chiến, nhàm chán không muốn động thủ mà]
Yêu Nữ:[Thằng nhóc chết bầm kia, đây là đang sỉ nhục người đó... Nhiên ca chúng ta liên thủ qua đánh sập nó...(icon tức giận)]
Tin Tin:[Hoan nghênh, hoan nghênh... hay là chúng ta chơi game đi, được không ạ... chán quá à...]
Yêu Nữ:[Nhóc mà cũng biết chán sao? Hôm nay không chạy đi chơi hả?]
Tin Tin:[Hết cách rồi, mẫu hậu cháu hạ chỉ, cháu nào giám cãi chứ (icon rơi lệ)]
Quý Nhân: [Ở bên đấy chán quá hay bác cho người đón con sang bên này chơi ít hôm, có muốn không?]
Tin Tin: [ Cháu cũng muốn lắm, nhưng không thể quyết định được a...]
Quý Nhân:[ Để bác nói với mẹ cháu. Ông cố với bà ngoại cũng nhớ cháu lắm rồi.]
Tin Tin: [ Dạ...]
Yêu Nữ: [ Đang rảnh... có ai chơi game không?]
Tin Tin: [ Có cháu...]
Yêu Nữ: [ Đi... chúng ta đi khai phá giang sơn...]
An Nhiên Tự Do: [ Tin Tin... cháu thật can đảm, giám chơi cùng Yêu Nữ kia, ta chúc cháu không bị tẩu hỏa nhập ma mà đập máy tính nhé...]
Yêu Nữ: [ Cút... Tin Tin đừng để ý tới chú ấy, chúng ta cùng chơi.]
Tin Tin: [ Sao cháu có cảm giác vẫn nên để ý thì hơn ta... ( icon suy tư)]
Yêu Nữ: [ Không cần để ý thật mà, chúng ta lầm đầu hợp tác nhưng cháu yên tâm, cô chơi rất tốt, không tin cháu hỏi sư phụ cháu mà xem..."
Tất cả mọi người im lặng offline. Tin Tin đơ người, một cảm giác xấu bùng nổ, các bác các chú như vậy là chơi xấu, không được... Nhưng vô vọng, và thế là cậu nhóc nào đó có một kỉ niệm chơi game đi vào lịch sử ngay sau đó...
Trần Thanh Trúc vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng con trai la hét, ghé mắt vào thì thấy hóa ra là cậu nhóc đang chơi game lên lại đi ra ngoài.
Lê Gia Hào trở về liền đi qua gặp người thương nhớ, thấy cô đang nằm dài trên ghế xem hoạt hình, thì bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến. Trần Thanh Trúc liếc thấy Lê Gia Hào vào cửa đã lên tiếng.
"Anh hôm nay về sớm vậy?"
Lê Gia Hào cúi người đổi dày, lại đưa tay lên nới lỏng cà vạt ra một chút, từ ngày anh chuyển qua chung cư này sống, thì mỗi lần tan tầm trở về đều khồn phải về nhà mình mà đều là đi sang bên này, còn căn nhà bên kia chỉ là nơi ngủ mà thôi... Anh đưa mắt nhìn đống vỏ đồ ăn vặt ở trên bàn, thì hơi nhíu nhíu mày lại, nói.
" Em đó, ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy không tốt đâu... Thật là..."
" Biết rồi... ngày nào anh cũng nói vậy, anh có thấy chán không chứ, em thích ăn mà..."
Trần Thanh Trúc phụng phịu, giọng nói có chút làm nũng, caia miệng hơi chu chu ra, tỏ ý không phục. Lê Gia Hào bị biểu cảm này của cô chọc cho cười khẽ một tiếng, rồi không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô một cái, nhưng chẳng giám hôn sâu, vì trong bếp có người, lại còn một đứa nhỏ là Tin Tin cũng đang ở nhà.
Tin Tin bị Yêu Nữ hành cho một trận đúng là tức giận đến muốn đập cả máy tính, không thể làm gì được hơn nữa là tắt máy, thoát game bực mình tự thề rằng không bao giờ chơi game cùng con gái một lần nào nữa.
(còn tiếp)
Bóng dáng hai cô gái vừa đi khuất thì ông lão khi nãy lại xoay người nhìn theo, ánh mắt ông như khóa chặt theo dáng người khuất dần của hai cô. Trần Nhất Sơn từ xa đi tới, cười nói với ông lão.
"Ông ngoại... để ông phải chờ rồi, chúng ta đi vào thôi."
"Ờ... được..."
Nghe cháu ngoại gọi ông lão mới thu hồi lại ánh mắt theo Trần Nhất Sơn đi vào bên trong.
Tin Tin hôm nay nhàm chán quá nên ở nhà bắt đầu vào khung chát nhóm của các chú bác buôn dưa.
Tin Tin: [Có ai không? Cháu phiền muốn chết... có ai đến đón cháu đi chơi với...aaaa....]
An Nhiên Tự Do:[Mẹ cháu đâu? Không chơi với cháu à?]
Tin Tin:[Mẹ cháu hôm nay ngẫu hứng muốn đi mua sắm, vứt cháu bơ vơ ở nhà đây này, (icon khóc)]
Lão Đại:[Nhóc con... vừa khi nãy nhóc đánh lén ta đúng không? (icon tức giận)]
Tin Tin:[Sư phụ... bình tĩnh, hạ hỏa... chẳng phải là con bị các người bỏ rơi không có việc gì làm, rảnh rỗi sinh nông nổi mới kiếm việc, thử chút bản lĩnh thôi sao?]
An Nhiên Tự Do:[Cái gì? Ta có nghe nhầm không vậy, cái người kia nhà cháu lại có kiên nhẫn đi mua sắm, có phải sắp có bão hay không vậy, (Icon ngạc nhiên)]
Tin Tin:[nhún vai không có ý kiến]
Lão Đại:[Thằng nhóc thối lắm... Bao nhiêu người sao ngươi không đánh lén, lại tới đánh lén ta, muốn ăn đòn...]
Tin Tin:[ Thở dài... Cái này còn phải nói sao, những người kia trừ sư phụ ra con chưa đánh đã bại, không có tính khiêu chiến, nhàm chán không muốn động thủ mà]
Yêu Nữ:[Thằng nhóc chết bầm kia, đây là đang sỉ nhục người đó... Nhiên ca chúng ta liên thủ qua đánh sập nó...(icon tức giận)]
Tin Tin:[Hoan nghênh, hoan nghênh... hay là chúng ta chơi game đi, được không ạ... chán quá à...]
Yêu Nữ:[Nhóc mà cũng biết chán sao? Hôm nay không chạy đi chơi hả?]
Tin Tin:[Hết cách rồi, mẫu hậu cháu hạ chỉ, cháu nào giám cãi chứ (icon rơi lệ)]
Quý Nhân: [Ở bên đấy chán quá hay bác cho người đón con sang bên này chơi ít hôm, có muốn không?]
Tin Tin: [ Cháu cũng muốn lắm, nhưng không thể quyết định được a...]
Quý Nhân:[ Để bác nói với mẹ cháu. Ông cố với bà ngoại cũng nhớ cháu lắm rồi.]
Tin Tin: [ Dạ...]
Yêu Nữ: [ Đang rảnh... có ai chơi game không?]
Tin Tin: [ Có cháu...]
Yêu Nữ: [ Đi... chúng ta đi khai phá giang sơn...]
An Nhiên Tự Do: [ Tin Tin... cháu thật can đảm, giám chơi cùng Yêu Nữ kia, ta chúc cháu không bị tẩu hỏa nhập ma mà đập máy tính nhé...]
Yêu Nữ: [ Cút... Tin Tin đừng để ý tới chú ấy, chúng ta cùng chơi.]
Tin Tin: [ Sao cháu có cảm giác vẫn nên để ý thì hơn ta... ( icon suy tư)]
Yêu Nữ: [ Không cần để ý thật mà, chúng ta lầm đầu hợp tác nhưng cháu yên tâm, cô chơi rất tốt, không tin cháu hỏi sư phụ cháu mà xem..."
Tất cả mọi người im lặng offline. Tin Tin đơ người, một cảm giác xấu bùng nổ, các bác các chú như vậy là chơi xấu, không được... Nhưng vô vọng, và thế là cậu nhóc nào đó có một kỉ niệm chơi game đi vào lịch sử ngay sau đó...
Trần Thanh Trúc vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng con trai la hét, ghé mắt vào thì thấy hóa ra là cậu nhóc đang chơi game lên lại đi ra ngoài.
Lê Gia Hào trở về liền đi qua gặp người thương nhớ, thấy cô đang nằm dài trên ghế xem hoạt hình, thì bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến. Trần Thanh Trúc liếc thấy Lê Gia Hào vào cửa đã lên tiếng.
"Anh hôm nay về sớm vậy?"
Lê Gia Hào cúi người đổi dày, lại đưa tay lên nới lỏng cà vạt ra một chút, từ ngày anh chuyển qua chung cư này sống, thì mỗi lần tan tầm trở về đều khồn phải về nhà mình mà đều là đi sang bên này, còn căn nhà bên kia chỉ là nơi ngủ mà thôi... Anh đưa mắt nhìn đống vỏ đồ ăn vặt ở trên bàn, thì hơi nhíu nhíu mày lại, nói.
" Em đó, ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy không tốt đâu... Thật là..."
" Biết rồi... ngày nào anh cũng nói vậy, anh có thấy chán không chứ, em thích ăn mà..."
Trần Thanh Trúc phụng phịu, giọng nói có chút làm nũng, caia miệng hơi chu chu ra, tỏ ý không phục. Lê Gia Hào bị biểu cảm này của cô chọc cho cười khẽ một tiếng, rồi không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô một cái, nhưng chẳng giám hôn sâu, vì trong bếp có người, lại còn một đứa nhỏ là Tin Tin cũng đang ở nhà.
Tin Tin bị Yêu Nữ hành cho một trận đúng là tức giận đến muốn đập cả máy tính, không thể làm gì được hơn nữa là tắt máy, thoát game bực mình tự thề rằng không bao giờ chơi game cùng con gái một lần nào nữa.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.