Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
Chương 61: Chúng ta chia tay đi
Kiều lê
15/11/2019
Nguyễn Hàm Oanh luống cuống, nhìn xung quanh, nói.
"Để... để... để em gọi người giúp việc đến. Anh chờ một chút..."
Lương Minh trùng mắt nhìn cô ta, tức giận quát lên.
"Cô thu... cô không có tay à? Bày được thì phải thu được..."
Nguyễn Hàm Oanh không thể nói lại được gì, biết Lương Minh tức giận thì cũng không có giám trái lời, liền cúi xuống bắt đầu thu thập một thứ.
Hai giờ đồng hồ sau rốt cuộc cũng coi như là tạm ổn.
Lương Minh nhìn khắp nhà một lượt, nói với Nguyễn Hàm Oanh.
"Cô dọn đồ của mình đi, tôi muốn ở một mình, sau này không có chuyện gì thì đừng đến tìm tôi nữa..."
Nguyễn Hàm Oanh như không tin vào tai mình nữa trân trối nhìn Lương Minh, nước mắt trự trào tuôn rơi, bộ dáng muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu.
"Anh... anh nói thế là có ý gì chứ? Anh đừng có như vậy mà, em... em đã làm gì sai chứ..."
Lương Minh không muốn nói nhiều, dứt khoát lên tiếng.
"Chúng ta chia tay đi..."
~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\
Do chân của Trần Thanh Trúc bị đau lên buổi chụp hình của Lại Na đã bị lùi lại. Trần Thanh Trúc vừa mới đi đến thì Lại Na cùng quản lý của mình đã chạy đến đón .
Nơi chụp hình lần này được Trần Thanh Trúc chọn chính là một khuôn viên của một resort nghỉ dưỡng cao cấp.
Nhưng người ta nói "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng." Không biết dạo gần đây, từ khi trở về nước, Trần Thanh Trúc cô luôn luôn phải gặp mặt, chạm trán với những người cô không thích, mà càng là người cô chán ghét bao nhiêu không muốn gặp ra sao thì lại càng gặp nhiều.
Khi một ekip chụp ảnh của Lại Na bên này vừa tiến vào trong khuôn viên đã được hẹn trước để chuẩn bị cho buổi chụp hình, thì bên kia một ekip chụp hình khác cũng tiến vào. Mà ekip này lại không phải là của ai khác mac chính là của Đào Hà Trang.
Khi hai bên chạm mặt thì quản lý của Đào Hà Trang đi đến, cười đầy giễu cợt nói.
"Yo... xem ai đây nào? Là minh tinh Lại Na sao? Sao? Cũng đến đây chụp hình? Nhưng rất tiếc địa điểm này chúng ta đã hẹn rồi, các người vẫn là đi về đi."
Trần Thanh Trúc nhíu mi tâm như suy nghĩ điều gì đó, rất nhanh đã có kết quả. Đám người này là đến kiếm cớ gây sự, gây rối.
Hai bên không ai chịu nhường cho ai, thế cục giằng co cứ vậy mà trôi qua từng giờ.
Lúc này một người đàn ông trung niên đi tới, cất giọng nói ồm ồm lên.
"Các vị đây là..."
Trợ lý của Lại Na thấy đây chính là quản lý của nơi này liền đi đến lên tiếng.
"Chào ông... tôi là trợ lý của cô Lại Na, bên tôi trước đó đã lên hệ với bên ngài và đã được đồng ý để chúng tôi tới đây chụp hình."
Người quản lý trung niên tên là Triệu Đình, ông ta làm quản lý ở đây đã được năm năm, tiếng nói cũng có mấy phần phân lượng. Nghe quản lý của Lại Na là Hoàng Nguyệt nói vậy liền cười ha hả nói.
"À! Quản lý Hoàng...thì ra là cô. Vậy thì các cô cứ tiến hành đi thôi..."
Hoàng Nguyệt nghe thấy vậy kiền hô ekip của mình chuẩn bị để chụp.
Bên này quản lý Vương của Đào Hà Trang cũng tiến đến trước mặt của Triệu Đình.
"Chào ông tôi là quản lý của cô Đào Hà Trang. Trước đó giám đốc Lê bêb tôi hình như cũng là gọi điện đến cho bên ông thì phải."
Triệu Đình thành thật gật đầu, nói.
"Đúng vậy..."
Quản lý Vương nghe Triệu Đình xác định lại nói tiếp.
"Bây giờ chúng tôi muốn chụp nhưng tại sao lại có một ekip khác cũng tới đây chụp như vậy?"
Triệu Đình có chút khó sử nhìn hai ekip, đau đầu không thôi.
"Vậy các người xem thương lượng một chút một người chụp trước, một người chụp sau vậy, có được hay không?"
Đào Hà Trang nét mặt không vui nói.
"Giám đốc Lê nhà chúng tôi chính là người đã muốn cho tôi chụp ở nơi này. Mà tôi lại không có ý muốn nhường cho người khác đâu."
Quản lý Hoàng bên cạnh nghe thấy cũng nói.
"Chúng tôi đã hẹn trước, các người không thể chen chân vào được."
"Ở đây là có chuyện gì?:
Ngay lúc này Trần Nhất Sơn đi đến. Anh mặc một bộ vets đen lịch sự, nhưng như có như không mang theo một cỗ khí tức lạnh lẽo.
Quản lý Triệu Đình như vớ được bùa hộ mệnh vội vàng đi đến nói lại tjnhf hình ở đây cho anh.
Ánh Mắt Trần Nhất Sơn đảo một vòng vô tình nhìn thấy Trần Thanh Trúc trong nhóm người. Anh nói.
"Ai hẹn trước thì chịp trước."
Quản lý Vương nghe Trần Nhất Sơn nói liền nó nhẩy lên
"Này anh là ai... anh có biết lịch của chúng tôi là ai hẹn không? "
Trần Nhất Sơn lạnh nhạt nhìn quản lý Vương một cái, nói.
"Tôi không có cần biết lịch của các người là ai sắp xếp, nhưng ở đây có nguyên tắc của nó. Ai hẹn trước thì chụp trước..."
Đào hà Trang tức giận đi ra lấy điện thoại gọi đi. Sau một lúc thì quay lại đưa điện thoại cho Trần Nhất Sơn.
Trần Nhất Sơn tiếp lấy điện thoại, nói.
"Alo...tôi là Trần Nhất Sơn."
Bên kia nghe thấy tiếng của Trần Nhất Sơn vừa dứt thì Lê Gia Tuệ.bên kia cười lên vui vẻ, cất lời.
"Là Sơn sao? Aizzz... yo... Sơn à chú xem có thể chiếu cố đến người củ tôi một chút..."
Trần Nhất Sơn nghe giọng nói bộ dáng như không phải là nhờ vả mà là sai khiến mình thì vô cùng khó chịu, trả lời.
"Không thể?"
Lê Gia Tuệ bị từ chối, rất nhanh đã đề cao âm lượng như muốn ra oai với đối phương.
"Sơn... người ta nói không nể mặt tăng cũng nể mặt phật chứ... tôi đã nói như vậy rồi mà cậu cũng không cho một chút mặt mũi sao? Được... vậy cậu chờ xem cậu như thế nào qua..."
Trần Nhất Sơn:" anh nhọc lòng quan tâm quá."
Sau một hồi giằng co cuối cùng vẫn là êki của Lại Na giành được chỗ tốt. Mà bên kia Đào Hà Trang chỉ có thể ngậm ngùi.
"Để... để... để em gọi người giúp việc đến. Anh chờ một chút..."
Lương Minh trùng mắt nhìn cô ta, tức giận quát lên.
"Cô thu... cô không có tay à? Bày được thì phải thu được..."
Nguyễn Hàm Oanh không thể nói lại được gì, biết Lương Minh tức giận thì cũng không có giám trái lời, liền cúi xuống bắt đầu thu thập một thứ.
Hai giờ đồng hồ sau rốt cuộc cũng coi như là tạm ổn.
Lương Minh nhìn khắp nhà một lượt, nói với Nguyễn Hàm Oanh.
"Cô dọn đồ của mình đi, tôi muốn ở một mình, sau này không có chuyện gì thì đừng đến tìm tôi nữa..."
Nguyễn Hàm Oanh như không tin vào tai mình nữa trân trối nhìn Lương Minh, nước mắt trự trào tuôn rơi, bộ dáng muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu.
"Anh... anh nói thế là có ý gì chứ? Anh đừng có như vậy mà, em... em đã làm gì sai chứ..."
Lương Minh không muốn nói nhiều, dứt khoát lên tiếng.
"Chúng ta chia tay đi..."
~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\
Do chân của Trần Thanh Trúc bị đau lên buổi chụp hình của Lại Na đã bị lùi lại. Trần Thanh Trúc vừa mới đi đến thì Lại Na cùng quản lý của mình đã chạy đến đón .
Nơi chụp hình lần này được Trần Thanh Trúc chọn chính là một khuôn viên của một resort nghỉ dưỡng cao cấp.
Nhưng người ta nói "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng." Không biết dạo gần đây, từ khi trở về nước, Trần Thanh Trúc cô luôn luôn phải gặp mặt, chạm trán với những người cô không thích, mà càng là người cô chán ghét bao nhiêu không muốn gặp ra sao thì lại càng gặp nhiều.
Khi một ekip chụp ảnh của Lại Na bên này vừa tiến vào trong khuôn viên đã được hẹn trước để chuẩn bị cho buổi chụp hình, thì bên kia một ekip chụp hình khác cũng tiến vào. Mà ekip này lại không phải là của ai khác mac chính là của Đào Hà Trang.
Khi hai bên chạm mặt thì quản lý của Đào Hà Trang đi đến, cười đầy giễu cợt nói.
"Yo... xem ai đây nào? Là minh tinh Lại Na sao? Sao? Cũng đến đây chụp hình? Nhưng rất tiếc địa điểm này chúng ta đã hẹn rồi, các người vẫn là đi về đi."
Trần Thanh Trúc nhíu mi tâm như suy nghĩ điều gì đó, rất nhanh đã có kết quả. Đám người này là đến kiếm cớ gây sự, gây rối.
Hai bên không ai chịu nhường cho ai, thế cục giằng co cứ vậy mà trôi qua từng giờ.
Lúc này một người đàn ông trung niên đi tới, cất giọng nói ồm ồm lên.
"Các vị đây là..."
Trợ lý của Lại Na thấy đây chính là quản lý của nơi này liền đi đến lên tiếng.
"Chào ông... tôi là trợ lý của cô Lại Na, bên tôi trước đó đã lên hệ với bên ngài và đã được đồng ý để chúng tôi tới đây chụp hình."
Người quản lý trung niên tên là Triệu Đình, ông ta làm quản lý ở đây đã được năm năm, tiếng nói cũng có mấy phần phân lượng. Nghe quản lý của Lại Na là Hoàng Nguyệt nói vậy liền cười ha hả nói.
"À! Quản lý Hoàng...thì ra là cô. Vậy thì các cô cứ tiến hành đi thôi..."
Hoàng Nguyệt nghe thấy vậy kiền hô ekip của mình chuẩn bị để chụp.
Bên này quản lý Vương của Đào Hà Trang cũng tiến đến trước mặt của Triệu Đình.
"Chào ông tôi là quản lý của cô Đào Hà Trang. Trước đó giám đốc Lê bêb tôi hình như cũng là gọi điện đến cho bên ông thì phải."
Triệu Đình thành thật gật đầu, nói.
"Đúng vậy..."
Quản lý Vương nghe Triệu Đình xác định lại nói tiếp.
"Bây giờ chúng tôi muốn chụp nhưng tại sao lại có một ekip khác cũng tới đây chụp như vậy?"
Triệu Đình có chút khó sử nhìn hai ekip, đau đầu không thôi.
"Vậy các người xem thương lượng một chút một người chụp trước, một người chụp sau vậy, có được hay không?"
Đào Hà Trang nét mặt không vui nói.
"Giám đốc Lê nhà chúng tôi chính là người đã muốn cho tôi chụp ở nơi này. Mà tôi lại không có ý muốn nhường cho người khác đâu."
Quản lý Hoàng bên cạnh nghe thấy cũng nói.
"Chúng tôi đã hẹn trước, các người không thể chen chân vào được."
"Ở đây là có chuyện gì?:
Ngay lúc này Trần Nhất Sơn đi đến. Anh mặc một bộ vets đen lịch sự, nhưng như có như không mang theo một cỗ khí tức lạnh lẽo.
Quản lý Triệu Đình như vớ được bùa hộ mệnh vội vàng đi đến nói lại tjnhf hình ở đây cho anh.
Ánh Mắt Trần Nhất Sơn đảo một vòng vô tình nhìn thấy Trần Thanh Trúc trong nhóm người. Anh nói.
"Ai hẹn trước thì chịp trước."
Quản lý Vương nghe Trần Nhất Sơn nói liền nó nhẩy lên
"Này anh là ai... anh có biết lịch của chúng tôi là ai hẹn không? "
Trần Nhất Sơn lạnh nhạt nhìn quản lý Vương một cái, nói.
"Tôi không có cần biết lịch của các người là ai sắp xếp, nhưng ở đây có nguyên tắc của nó. Ai hẹn trước thì chụp trước..."
Đào hà Trang tức giận đi ra lấy điện thoại gọi đi. Sau một lúc thì quay lại đưa điện thoại cho Trần Nhất Sơn.
Trần Nhất Sơn tiếp lấy điện thoại, nói.
"Alo...tôi là Trần Nhất Sơn."
Bên kia nghe thấy tiếng của Trần Nhất Sơn vừa dứt thì Lê Gia Tuệ.bên kia cười lên vui vẻ, cất lời.
"Là Sơn sao? Aizzz... yo... Sơn à chú xem có thể chiếu cố đến người củ tôi một chút..."
Trần Nhất Sơn nghe giọng nói bộ dáng như không phải là nhờ vả mà là sai khiến mình thì vô cùng khó chịu, trả lời.
"Không thể?"
Lê Gia Tuệ bị từ chối, rất nhanh đã đề cao âm lượng như muốn ra oai với đối phương.
"Sơn... người ta nói không nể mặt tăng cũng nể mặt phật chứ... tôi đã nói như vậy rồi mà cậu cũng không cho một chút mặt mũi sao? Được... vậy cậu chờ xem cậu như thế nào qua..."
Trần Nhất Sơn:" anh nhọc lòng quan tâm quá."
Sau một hồi giằng co cuối cùng vẫn là êki của Lại Na giành được chỗ tốt. Mà bên kia Đào Hà Trang chỉ có thể ngậm ngùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.