Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
Chương 9
Kiều lê
07/11/2019
Trần Thanh Trúc nhìn hai vợ chồng Huy và Ngân thì không khỏi ngưỡng mộ, trong lòng cô cũng có một chút xót xa thoáng qua. Cô rất nhanh đã gạt bỏ chút xao động đó, lấy lại tinh thần cười vui vẻ
hàn huyên cùng hai vợ chồng Huy và Ngân.
Trở về đến nhà Tin Tin nhìn mẹ mình hỏi.
"Mẹ... nhà chúng ta và gia đình Bin trước đây rất thân thiết sao?"
Trần Thanh Trúc đi lại tủ lạnh lấy một lon nước ra uống, uống xong mới gật đầu, trả lời bé.
"Đúng vậy... nếu chuyện kia không xảy ra thì có lẽ..."
Tin Tin:"Mẹ... mẹ đừng có buồn..."
Có một số chuyện Tin Tin biết rõ, bé cũng vô cùng đau lòng nhưng bé là một nam tử hán bé phải mạnh mẽ để bảo vệ mẹ. Mẹ bé vì bé mà thanh xuân này coi như bỏ lỡ rồi. Đây là bà ngoại nuôi nói cho bé hiểu, mẹ vì bé mà đã hi sinh rất nhiều, bé phải yêu thương và bảo vệ mẹ, không để mẹ buồn.
Trần Thanh Trúc ngồi xuống ôm lấy Tin Tin.
"Tin Tin... con có muốn đi gặp..."
Tin Tin mắt long lanh ánh nước gật đầu, nghẹn ngào, dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
"Mẹ... con cũng rất nhớ..."
Trần Thanh Trúc gật gật đầu.
"Mẹ biết... mẹ dẫn con đi gặp họ..."
Tại một nghĩa trang ở ngoại thành Trần Thanh Trúc tay nắm chặt tay Tin Tin, hai mẹ con đứng lặng lẽ nhìn hai ngôi mộ trước mặt.
Trên hai ngôi mộ là hai tấm hình của hai người.
Người con gái mặc một chiếc áo dài trắng, trên ngực áo cài một bông hồng màu đỏ. Người con trai mặc một chiếc áo sơ mi cũng màu trắng và ngực áo cũng cài một bông hồng đỏ. Cả hai đều mỉm cười hạnh phúc.
Nước mắt Trần Thanh Trúc cứ lặng lẽ chảy dài trên gò má.
Tin Tin đứng bên cạnh cô ánh mắt nhìn hai người trong ảnh, tràn đầy niềm nhớ mong.
Trần Thanh Trúc nhỏ giọng khẽ thì thầm.
"Anh chị... hai người ở nơi đó có hạnh phúc không? Em rất nhớ hai người!!!"
~\~\~\~\~\~\~\~\
Trần Thanh Trúc từ trong siêu thị đi ra, trên tay xách lỉnh kỉnh rất nhiều đồ, du chuyển có chút khó khăn.
"A... aizzz... ui..."
Do đi dày cao gót lại xách nhiều đồ vậy nên Trần Thanh Trúc đã bị va vào một người thân hình chao đảo một chút rồi hoa hoa lệ lệ mà ngã xuống.
Lê Gia Hào trên đường trở về nhà liền ghé qua siêu thị mua một chút đồ, trên tay anh xách một túi tay còn lại đang với lấy một chai xì dầu trên kệ thì bị một người va vào. Người kia là một cô gái, cô gái ngã xuống cái mũ trên đầu sụp xuống che đi phần khuôn mặt.
Lê Gia Hào nhanh chóng khom người nâng người lên, miệng hỏi thăm.
"Cô có sao không?"
"Anh... tôi..."
Trần Thanh Trúc bị đau có đôi chút oán trách, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người kia liền trợn to mắt nhìn...
"Lê tổng..."
Lê Gia Hào nhìn thấy cô gái ngửa mặt lên nhìn mình cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Cô Helen..."
Lê Gia Hào giúp Trần Thanh Trúc đứng dậy, nhặt đồ lên giúp cô.
Trần Thanh Trúc nhìn Lê Gia Hào cười nói.
"Cảm ơn Lê tổng..."
Lê Gia Hào rất ga lăng mà giúp Trần Thanh Trúc mang đồ tới nơi thanh toán rồi lại mang ra xe giúp cô.
Trần Thanh Trúc nhìn Lê Gia Hào có ấn tượng khá tốt. Cô nói.
"Cảm ơn Lê tổng..."
Lê Gia Hào:"Không có gì... việc nên làm thôi..."
Nhìn theo bóng chiếc xe đã đi khuất Lê Gia Hào khẽ lắc đầu một cái rồi đi vào trong.
~\~\~\~\~\~\~\~\
Reng...reng...
"Thưa sếp... có cô Helen tới ạ..."
"Mời cô ấy vào..."
Trần Thanh Trúc hôm nay mặc một bộ đồ công sở, áo sơ mi trắng, chân váy chữ a màu đen.
Nhìn thấy cô tới Lê Gia Hào nở một nụ cười đúng chuẩn, ôn hòa đứng dậy đi tới.
Hai người bàn công việc với nhau rất nghiêm túc, nhưng tới lúc Trần Thanh Trúc muốn ra về thì một sự cố đã xảy tới với cô.
Trong lúc Trần Thanh Trúc đứng dậy thì trước mắt tự nhiên tối sầm lại, rồi ngã xuống...
~\~\~\~\~\~\~\~\
Trong bệnh viện Lê Gia Hào nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, thấy bác sĩ đã khám xong cho cô, anh liền hỏi.
"Bác sĩ... cô ấy có sao không vậy? Trước đó còn rất tốt tại sao lại đột nhiên xảy ra tình trạng này chứ?"
Bác sĩ nhìn Lê Gia Hào một cái liền nói.
"Cô ấy bị chứng huyết áp thấp, tụt huyết áp đột ngột nên mới vậy..."
Căn dặn Lê Gia Hào vài câu thì bác sĩ đi ra ngoài.
Trên giường bệnh Trần Thanh Trúc tỉnh lại, nhìn thấy Lê Gia Hào đang ở đây, thì có chút sửng sốt.
"Lê tổng..."
Lê Gia Hào nhìn Trần Thanh Trúc, ánh mắt có phần phức tạp.
"Cô mắc chứng huyết áp thấp, tụt huyết áp đột ngột, sau này nên chú ý một chút..."
Trần Thanh Trúc có đôi chút ngượng nghịu.
"Tôi có lẽ đã làm phiền tới Lê tổng rồi... rất cảm ơn anh..."
Lê Gia Hào:"Không sao cả... nhưng cô nên chú ý tới sức khỏe của mình hơn..."
Trở về đến nhà Tin Tin nhìn mẹ mình hỏi.
"Mẹ... nhà chúng ta và gia đình Bin trước đây rất thân thiết sao?"
Trần Thanh Trúc đi lại tủ lạnh lấy một lon nước ra uống, uống xong mới gật đầu, trả lời bé.
"Đúng vậy... nếu chuyện kia không xảy ra thì có lẽ..."
Tin Tin:"Mẹ... mẹ đừng có buồn..."
Có một số chuyện Tin Tin biết rõ, bé cũng vô cùng đau lòng nhưng bé là một nam tử hán bé phải mạnh mẽ để bảo vệ mẹ. Mẹ bé vì bé mà thanh xuân này coi như bỏ lỡ rồi. Đây là bà ngoại nuôi nói cho bé hiểu, mẹ vì bé mà đã hi sinh rất nhiều, bé phải yêu thương và bảo vệ mẹ, không để mẹ buồn.
Trần Thanh Trúc ngồi xuống ôm lấy Tin Tin.
"Tin Tin... con có muốn đi gặp..."
Tin Tin mắt long lanh ánh nước gật đầu, nghẹn ngào, dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
"Mẹ... con cũng rất nhớ..."
Trần Thanh Trúc gật gật đầu.
"Mẹ biết... mẹ dẫn con đi gặp họ..."
Tại một nghĩa trang ở ngoại thành Trần Thanh Trúc tay nắm chặt tay Tin Tin, hai mẹ con đứng lặng lẽ nhìn hai ngôi mộ trước mặt.
Trên hai ngôi mộ là hai tấm hình của hai người.
Người con gái mặc một chiếc áo dài trắng, trên ngực áo cài một bông hồng màu đỏ. Người con trai mặc một chiếc áo sơ mi cũng màu trắng và ngực áo cũng cài một bông hồng đỏ. Cả hai đều mỉm cười hạnh phúc.
Nước mắt Trần Thanh Trúc cứ lặng lẽ chảy dài trên gò má.
Tin Tin đứng bên cạnh cô ánh mắt nhìn hai người trong ảnh, tràn đầy niềm nhớ mong.
Trần Thanh Trúc nhỏ giọng khẽ thì thầm.
"Anh chị... hai người ở nơi đó có hạnh phúc không? Em rất nhớ hai người!!!"
~\~\~\~\~\~\~\~\
Trần Thanh Trúc từ trong siêu thị đi ra, trên tay xách lỉnh kỉnh rất nhiều đồ, du chuyển có chút khó khăn.
"A... aizzz... ui..."
Do đi dày cao gót lại xách nhiều đồ vậy nên Trần Thanh Trúc đã bị va vào một người thân hình chao đảo một chút rồi hoa hoa lệ lệ mà ngã xuống.
Lê Gia Hào trên đường trở về nhà liền ghé qua siêu thị mua một chút đồ, trên tay anh xách một túi tay còn lại đang với lấy một chai xì dầu trên kệ thì bị một người va vào. Người kia là một cô gái, cô gái ngã xuống cái mũ trên đầu sụp xuống che đi phần khuôn mặt.
Lê Gia Hào nhanh chóng khom người nâng người lên, miệng hỏi thăm.
"Cô có sao không?"
"Anh... tôi..."
Trần Thanh Trúc bị đau có đôi chút oán trách, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người kia liền trợn to mắt nhìn...
"Lê tổng..."
Lê Gia Hào nhìn thấy cô gái ngửa mặt lên nhìn mình cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Cô Helen..."
Lê Gia Hào giúp Trần Thanh Trúc đứng dậy, nhặt đồ lên giúp cô.
Trần Thanh Trúc nhìn Lê Gia Hào cười nói.
"Cảm ơn Lê tổng..."
Lê Gia Hào rất ga lăng mà giúp Trần Thanh Trúc mang đồ tới nơi thanh toán rồi lại mang ra xe giúp cô.
Trần Thanh Trúc nhìn Lê Gia Hào có ấn tượng khá tốt. Cô nói.
"Cảm ơn Lê tổng..."
Lê Gia Hào:"Không có gì... việc nên làm thôi..."
Nhìn theo bóng chiếc xe đã đi khuất Lê Gia Hào khẽ lắc đầu một cái rồi đi vào trong.
~\~\~\~\~\~\~\~\
Reng...reng...
"Thưa sếp... có cô Helen tới ạ..."
"Mời cô ấy vào..."
Trần Thanh Trúc hôm nay mặc một bộ đồ công sở, áo sơ mi trắng, chân váy chữ a màu đen.
Nhìn thấy cô tới Lê Gia Hào nở một nụ cười đúng chuẩn, ôn hòa đứng dậy đi tới.
Hai người bàn công việc với nhau rất nghiêm túc, nhưng tới lúc Trần Thanh Trúc muốn ra về thì một sự cố đã xảy tới với cô.
Trong lúc Trần Thanh Trúc đứng dậy thì trước mắt tự nhiên tối sầm lại, rồi ngã xuống...
~\~\~\~\~\~\~\~\
Trong bệnh viện Lê Gia Hào nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, thấy bác sĩ đã khám xong cho cô, anh liền hỏi.
"Bác sĩ... cô ấy có sao không vậy? Trước đó còn rất tốt tại sao lại đột nhiên xảy ra tình trạng này chứ?"
Bác sĩ nhìn Lê Gia Hào một cái liền nói.
"Cô ấy bị chứng huyết áp thấp, tụt huyết áp đột ngột nên mới vậy..."
Căn dặn Lê Gia Hào vài câu thì bác sĩ đi ra ngoài.
Trên giường bệnh Trần Thanh Trúc tỉnh lại, nhìn thấy Lê Gia Hào đang ở đây, thì có chút sửng sốt.
"Lê tổng..."
Lê Gia Hào nhìn Trần Thanh Trúc, ánh mắt có phần phức tạp.
"Cô mắc chứng huyết áp thấp, tụt huyết áp đột ngột, sau này nên chú ý một chút..."
Trần Thanh Trúc có đôi chút ngượng nghịu.
"Tôi có lẽ đã làm phiền tới Lê tổng rồi... rất cảm ơn anh..."
Lê Gia Hào:"Không sao cả... nhưng cô nên chú ý tới sức khỏe của mình hơn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.