Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
Chương 20: Rắc rối quấn thân (tiếp)
Kiều lê
07/11/2019
Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ đã đánh động tới phòng
bao của mấy người Lê Gia Hào. Trong khi ba người còn lại vẫn ung dung
tán gẫu, uống rượu, hút thuốc thì Hà Tùng Bách vừa nãy hiếu kỳ chạy ra
bên ngoài xem trò vui trở lại, uống nốt ly rượu giở của mình mới hào
hứng kể lại.
"Thật là khó lòng mà nói chuyện thời bây giờ a... con gái vừa xinh lại hùng hổ như vậy thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt... các cậu mau ra nhìn một chút, lần này Cảnh Ca thật là ăn thiệt lớn rồi... lại còn là ăn thiệt do một mỹ nhân như hoa ban cho..."
Lương Minh nghe nói Cảnh Ca ăn thiệt liền có chút hứng thú.
"Cảnh Ca... Cảnh thiếu gia của Lục Thị?"
Hà Tùng Bách:"Đúng vậy..."
Trần Nhất Sơn:"Cái tên tiểu tử thúi đó cũng có lúc ăn thiệt từ phụ nữ, thật là chuyện đáng để nhìn một chút a..."
Lê Gia Hào cũng có chút hứng thú.
"Đi nhìn một chút..."
Nhưng mà Lê Gia Hào ngàn vạn lần không thể biết được mỹ nữ kia lại là người quen của anh.
Trần Thanh Trúc đánh với một đám đàn ông một lúc thì đuối sức, lại do men say nên dần bị hạ xuống thế hạ phong. Nhưng cô vẫn quyết đánh tới cùng. Một vài tên bị Trần Thanh Trúc cho ăn đau càng thêm căm tức mà ra sức đánh.
Lê Gia Hào nhìn bóng dáng màu đỏ kia đang dần yếu đi, trái tim bỗng dâng nên mỗi nỗi lo lắng, lại có chút tức giận vô cớ.
Bỗng có một tên từ đằng sau Trần Thanh Trúc đánh tới, muốn đánh vào gáy của cô.
A...a...
Tên kia gần đánh trúng Trần Thanh Trúc thì bị một cú đạp làm cho văng ra, đụng trúng một cái bàn cạnh đó, những cái chai cái ly từ trên bàn rơi xuống trúng vào người hắn, khiến hắn hét thảm lên như heo bị chọc tiết vậy.
Lê Gia Hào ôm Trần Thanh Trúc vào lòng, quét ánh mắt lạnh lẽo về phía đám người Cảnh Ca.
Cảnh Ca nhìn thấy Lê Gia Hào thì nhất thời đứng im bất động, miệng lắp bắp.
"Lê... Lê... Lê Tổng..."
"Ây zô... tôi đây còn tưởng là ai chứ... hóa ra là Cảnh đại thiếu gia đây mà..."
Hà Tùng Bách một bộ dáng không đứng đắn mà đi tới, theo sau anh ta là hai người Lương Minh và Trần Nhất Sơn.
Cảnh Ca nhìn mấy người đi tới, lại nhìn Lê Gia Hào đang ôm Trần Thanh Trúc trong lòng kia, trong lòng loạn thành một đoàn. Mấy người trước mặt này, nhất là Lê Gia Hào là những người mà hắn ta không thể đắc tội được.
Cảnh Ca nở một nụ cười có chút khó nhìn nói với Hà Tùng Bách.
"Hà tổng... thật vui khi được gặp mấy vị ở đây... tôi chỉ là đang đùa vui cùng em gái đây một chút mà thôi..."
Lương Minh:"Cảnh thiếu thật có nhã hứng... đùa vui với một cô gái... đùa tới mất hai cái răng luôn... thật khiến người ta mở rộng tầm mắt..."
Cảnh Ca:"haha... Lương tổng thật vui tính... cô gái này hôm nay tôi đây nhìn trúng, vốn muốn cùng cô ta vui đùa một chút, ai ngờ cô ta không biết điều nên tôi mới muốn dạy dỗ cô ta một chút mà thôi. Mấy vị cũng biết mà..."
Trần Thanh Trúc mệt nhọc ở trong lòng Lê Gia Hào. Khi nãy đánh nhau còn tỉnh táo được đôi chút, giờ đây men rượu lại dâng nên khiến cô mơ màng, nhưng khi nhìn thấy cái tên Cảnh Ca kia cô liền trừng mắt ghét bỏ.
"Cóc ghẻ... xấu chết đi được... lại còn muốn bắt nạt bà đây... ừm...bà đây liền đánh cho ngươi cha mẹ cũng không nhận ra...hừ...hừ..."
Rồi cô lại nhìn người đang ôm mình kia, nói.
"Ơ... sao lại quen mắt vậy nhỉ... ừm...thật đẹp trai..."
Vừa nói cô vừa đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Lê Gia Hào một thôi một hồi...
"Thật là thích... soái ca...thật đáng yêu..."
Lê Gia Hào đầu nổi nên ba vạch đen nhìn người đang làm loạn trong ngực mình, không biết nên làm sao cho phải.
Hoàng Ngân thấy Trần Thanh Trúc càng ngày càng ngấm men say liền đi đến muốn đỡ cô đi về. Nói gì thì nói nơi thị phi này tốt nhất là không nên ở lâu, rời đi trước, về nhà rồi nói.
Hoàng Ngân đi đến nhỏ giọng nói với Lê Gia Hào.
"Anh này... cám ơn anh đã giúp đỡ... anh xem đưa cô ấy cho tôi đi, cô ấy say quá rồi... tôi đưa cô ấy trở về... một lần nữa thành thật cảm ơn anh..."
Vừa dứt lời Hoàng Ngân liền đưa tay muốn ôm lấy Trần Thanh Trúc trong lòng Lê Gia Hào. Nhưng cố tình lúc này Trần Thanh Trúc lại lần nữa xoa mặt của Lê Gia Hào mà nói.
"Đúng rồi... nghĩ ra rồi... anh thật quen mắt... thì ra là nhìn anh rất, rất, rất giống con trai tôi a..."
Ầm...
Một quả bom nặng ký từ lời nói của Trần Thanh Trúc ném ra, ngay lập tức ba đạo ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Lê Gia Hào.
Hà Tùng Bách:"OMG... mấy người nghe thấy gì không? Cô ấy nói Hào rất giống con trai cô ấy..."
Lương Minh:"Thảo nào khi nãy tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Từ khi nào Hào lại đi lo chuyện bao đồng như vậy chứ? Hóa ra là người quen..."
Lê Gia Hào nhìn cô gái trong ngực, nói.
"Thật giống con trai cô sao?"
Trần Thanh Trúc vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
"Đúng... đúng... rất giống nha... nếu anh không có lớn như vậy tôi thật sự nhầm anh là con trai của tôi tới đón tôi rồi..."
Trần Nhất Sơn:"Phụt... khục khục..."
Lương Minh:"haha... chuyện cười... haha...hay..."
Hà Tùng Bách:"hắc... hắc... con trai... nhầm... haha...Hào a... cậu đậy là tạo nghiệt gì..."
Lê Gia Hào đen mặt, thật muốn bóp chết cô gái này.
"Thật là khó lòng mà nói chuyện thời bây giờ a... con gái vừa xinh lại hùng hổ như vậy thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt... các cậu mau ra nhìn một chút, lần này Cảnh Ca thật là ăn thiệt lớn rồi... lại còn là ăn thiệt do một mỹ nhân như hoa ban cho..."
Lương Minh nghe nói Cảnh Ca ăn thiệt liền có chút hứng thú.
"Cảnh Ca... Cảnh thiếu gia của Lục Thị?"
Hà Tùng Bách:"Đúng vậy..."
Trần Nhất Sơn:"Cái tên tiểu tử thúi đó cũng có lúc ăn thiệt từ phụ nữ, thật là chuyện đáng để nhìn một chút a..."
Lê Gia Hào cũng có chút hứng thú.
"Đi nhìn một chút..."
Nhưng mà Lê Gia Hào ngàn vạn lần không thể biết được mỹ nữ kia lại là người quen của anh.
Trần Thanh Trúc đánh với một đám đàn ông một lúc thì đuối sức, lại do men say nên dần bị hạ xuống thế hạ phong. Nhưng cô vẫn quyết đánh tới cùng. Một vài tên bị Trần Thanh Trúc cho ăn đau càng thêm căm tức mà ra sức đánh.
Lê Gia Hào nhìn bóng dáng màu đỏ kia đang dần yếu đi, trái tim bỗng dâng nên mỗi nỗi lo lắng, lại có chút tức giận vô cớ.
Bỗng có một tên từ đằng sau Trần Thanh Trúc đánh tới, muốn đánh vào gáy của cô.
A...a...
Tên kia gần đánh trúng Trần Thanh Trúc thì bị một cú đạp làm cho văng ra, đụng trúng một cái bàn cạnh đó, những cái chai cái ly từ trên bàn rơi xuống trúng vào người hắn, khiến hắn hét thảm lên như heo bị chọc tiết vậy.
Lê Gia Hào ôm Trần Thanh Trúc vào lòng, quét ánh mắt lạnh lẽo về phía đám người Cảnh Ca.
Cảnh Ca nhìn thấy Lê Gia Hào thì nhất thời đứng im bất động, miệng lắp bắp.
"Lê... Lê... Lê Tổng..."
"Ây zô... tôi đây còn tưởng là ai chứ... hóa ra là Cảnh đại thiếu gia đây mà..."
Hà Tùng Bách một bộ dáng không đứng đắn mà đi tới, theo sau anh ta là hai người Lương Minh và Trần Nhất Sơn.
Cảnh Ca nhìn mấy người đi tới, lại nhìn Lê Gia Hào đang ôm Trần Thanh Trúc trong lòng kia, trong lòng loạn thành một đoàn. Mấy người trước mặt này, nhất là Lê Gia Hào là những người mà hắn ta không thể đắc tội được.
Cảnh Ca nở một nụ cười có chút khó nhìn nói với Hà Tùng Bách.
"Hà tổng... thật vui khi được gặp mấy vị ở đây... tôi chỉ là đang đùa vui cùng em gái đây một chút mà thôi..."
Lương Minh:"Cảnh thiếu thật có nhã hứng... đùa vui với một cô gái... đùa tới mất hai cái răng luôn... thật khiến người ta mở rộng tầm mắt..."
Cảnh Ca:"haha... Lương tổng thật vui tính... cô gái này hôm nay tôi đây nhìn trúng, vốn muốn cùng cô ta vui đùa một chút, ai ngờ cô ta không biết điều nên tôi mới muốn dạy dỗ cô ta một chút mà thôi. Mấy vị cũng biết mà..."
Trần Thanh Trúc mệt nhọc ở trong lòng Lê Gia Hào. Khi nãy đánh nhau còn tỉnh táo được đôi chút, giờ đây men rượu lại dâng nên khiến cô mơ màng, nhưng khi nhìn thấy cái tên Cảnh Ca kia cô liền trừng mắt ghét bỏ.
"Cóc ghẻ... xấu chết đi được... lại còn muốn bắt nạt bà đây... ừm...bà đây liền đánh cho ngươi cha mẹ cũng không nhận ra...hừ...hừ..."
Rồi cô lại nhìn người đang ôm mình kia, nói.
"Ơ... sao lại quen mắt vậy nhỉ... ừm...thật đẹp trai..."
Vừa nói cô vừa đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Lê Gia Hào một thôi một hồi...
"Thật là thích... soái ca...thật đáng yêu..."
Lê Gia Hào đầu nổi nên ba vạch đen nhìn người đang làm loạn trong ngực mình, không biết nên làm sao cho phải.
Hoàng Ngân thấy Trần Thanh Trúc càng ngày càng ngấm men say liền đi đến muốn đỡ cô đi về. Nói gì thì nói nơi thị phi này tốt nhất là không nên ở lâu, rời đi trước, về nhà rồi nói.
Hoàng Ngân đi đến nhỏ giọng nói với Lê Gia Hào.
"Anh này... cám ơn anh đã giúp đỡ... anh xem đưa cô ấy cho tôi đi, cô ấy say quá rồi... tôi đưa cô ấy trở về... một lần nữa thành thật cảm ơn anh..."
Vừa dứt lời Hoàng Ngân liền đưa tay muốn ôm lấy Trần Thanh Trúc trong lòng Lê Gia Hào. Nhưng cố tình lúc này Trần Thanh Trúc lại lần nữa xoa mặt của Lê Gia Hào mà nói.
"Đúng rồi... nghĩ ra rồi... anh thật quen mắt... thì ra là nhìn anh rất, rất, rất giống con trai tôi a..."
Ầm...
Một quả bom nặng ký từ lời nói của Trần Thanh Trúc ném ra, ngay lập tức ba đạo ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Lê Gia Hào.
Hà Tùng Bách:"OMG... mấy người nghe thấy gì không? Cô ấy nói Hào rất giống con trai cô ấy..."
Lương Minh:"Thảo nào khi nãy tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Từ khi nào Hào lại đi lo chuyện bao đồng như vậy chứ? Hóa ra là người quen..."
Lê Gia Hào nhìn cô gái trong ngực, nói.
"Thật giống con trai cô sao?"
Trần Thanh Trúc vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
"Đúng... đúng... rất giống nha... nếu anh không có lớn như vậy tôi thật sự nhầm anh là con trai của tôi tới đón tôi rồi..."
Trần Nhất Sơn:"Phụt... khục khục..."
Lương Minh:"haha... chuyện cười... haha...hay..."
Hà Tùng Bách:"hắc... hắc... con trai... nhầm... haha...Hào a... cậu đậy là tạo nghiệt gì..."
Lê Gia Hào đen mặt, thật muốn bóp chết cô gái này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.