Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn
Chương 11: Vỏ Bọc Thiện Lương, Linh Hồn Quỷ Dữ
Hỏa Hy Thước (Tàm Tam Miên)
09/04/2021
Trung Tâm Du Thuyền Victoria càng về đêm lại càng náo nhiệt, ồn ả, ánh đèn trên boong tàu sáng rực trải dài cả một khúc sông Ngân Giang. Tuy gọi là trung tâm nhưng cả khu vực này chỉ có một chiếc du thuyền màu trắng cực kỳ lớn, sang trọng được neo ở bến cảng của thành phố Trữ Châu, đây là tên gọi chung cho tất cả những du thuyền khác thuộc quyền sở hữu của nhà họ Vương. Du thuyền Victoria ở Trữ Châu là lớn nhất, cũng có nhiều phòng VIP nhất với hơn 500 phòng, phục vụ cho những đại gia, thiếu gia, vương tôn công tử, cậu ấm cô chiêu chơi bời, ăn uống thâu đêm suốt sáng.
Trần Minh đi sau còn Âu Thần Hi đi trước, cả hai cầm theo chìa khóa của phòng VIP cao cấp nhất tiến vào bên trong Victoria.
“Sao cậu lại hẹn bạn học của Âu Kiến Hi ở đây, nơi này chẳng phải quá hỗn tạp sao?”, Âu Thần Hi cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
“Ban đầu tôi cũng muốn cậu ta đến nhà hàng Vọng Kim Nguyệt của chúng ta hơn nhưng vừa hay cậu ta lại chính là quản lý của du thuyền này. Gặp gỡ ở đây cũng tiện hơn!”
“Vậy à, cậu ta tên là gì?”
“Tên là Chu Kế Siêu ạ! Cậu chủ, hướng này, là phòng 302”
Chu Kế Siêu là một thanh niên trẻ khá đỏm dáng, trên người vận Âu phục một màu đen tuyền sang trọng, mái tóc vuốt keo ngược, cả người sực nức mùi nước hoa đắt tiền. Thoạt nhìn anh ta có dáng vẻ một ông chủ làng chơi hơn là một người quản lý đi làm thuê, nhìn thấy Âu Thần Hi, Chu Kế Siêu liền cúi đầu chào lễ phép. Anh ta thừa biết đây chính là Đại Thiếu gia đình đám của tập đoàn Âu Dương thị một tay che trời ở Trữ Châu này!
“Chào Đại Thiếu gia, xin hỏi cậu muốn tìm tôi có việc gì chỉ giáo?”
Âu Thần Hi liếc nhìn người trạc tuổi em trai mình, khẽ ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống.
“Ngồi xuống đi hẵng nói, cậu đang làm việc mà gặp riêng như thế này có ảnh hưởng gì không?”
“Không sao, tuy tôi mang tiếng làm quản lý nhưng ông chủ Vương sớm đã nhận tôi làm con nuôi, mọi việc tôi chỉ đứng trên trông coi mà thôi, không cần phải trực tiếp động tay vào làm. Hiện giờ đều có đàn em của tôi bên ngoài coi sóc! Để tôi cho người đem một ít thức uống nhẹ vào cho Thiếu gia”
“Không cần đâu, làm phiền cậu rồi!”, Âu Thần Hi nhìn kỹ người đối diện xua tay từ chối.
Trong lòng thầm nghĩ cậu nhóc này có vẻ như không tầm thường, Vương Hồng Bảo nổi tiếng là một tay cáo già trong thương trường, hiếm có người nào mà lão ta tuyệt đối tin tưởng. Vậy mà cậu nhóc này lại được ông ta nhận làm con nuôi, lại còn giao cho quản lý cả Trung Tâm Du Thuyền Victoria – một trong những nguồn thu chính của Vương thị! Thật không hề đơn giản, đủ hiểu cậu ta cũng phải có tài năng gì đấy nhất định.
“Tôi nghe thuộc hạ của tôi báo lại rằng cậu là bạn học của Âu Kiến Hi nên tôi muốn gặp cậu hỏi một số chuyện trước đây, có tiện không?”
Chu Kế Siêu gật đầu, mặt anh thoáng chút buồn.
“Đúng vậy, trước đây tôi học chung lớp với cậu ấy, một người bạn rất hiền lành, ít nói, có phần khép kín. Anh đang muốn điều tra về cái chết của Âu Kiến Hi ư?”
Âu Thần Hi không có vẻ gì ngạc nhiên, nhanh chóng thừa nhận.
“Đúng vậy! Tôi cứ nghĩ chuyện em trai tôi chết đuối ở hồ nước sau trường là một tai nạn thôi vì em trai tôi không hề biết bơi, nhưng không ngờ mấy năm sau khi dọn dẹp phòng của Âu Kiến Hi thì tôi vô tình tìm thấy nhật ký của em ấy được cất giấu rất kỹ dưới sàn nhà! Trong đấy toàn viết những câu chuyện hằng ngày nhưng rất tiêu cực, em ấy còn bị bắt nạt ở trường học. Mà cái tên được nhắc đến nhiều nhất chính là Phó Tư Viễn! Cậu có biết chuyện này không? Khi đi học em trai tôi có đặc biệt thân thiết với ai không?”
Chu Kế Siêu nhíu mày.
“Tôi biết tên Phó Tư Viễn này, anh ta chính là kẻ cầm đầu một băng nhóm xã hội đen học đường, chuyên ỷ đông bắt nạt kẻ yếu, còn trấn lột tiền của nạn nhân nữa, nếu chống cự sẽ bị đánh rất thê thảm.Tuy nhiên anh ta không học chung lớp với bọn tôi mà học trên 2 lớp. Tôi không thân với Âu Kiến Hi nên không biết làm thế nào mà cậu ấy lại trở thành con mồi của bọn chúng nhưng có một khả năng là bọn chúng vừa nhìn đã thấy ngứa mắt mà thôi – không có lý do”
“Khốn nạn, Âu Kiến Hi lầm lì ít nói nên tôi đây là anh trai nhưng cũng chẳng biết chút gì về việc em ấy đã bị bắt nạt. Sau cái chết của Kiến Hi, tôi cực kỳ hối hận vì đã không thể bảo vệ em mình được! Nhưng cái băng nhóm chết tiệt của Phó Tư Viễn không bị ai ngăn cản hay sao chứ, giáo viên đâu?”
“Anh ta rất tinh ranh, chỉ sau giờ học mới tập hợp rồi gây hấn với người khác. Nhưng còn bình thường tất cả các thầy cô đều cực kỳ yêu quý anh ta, vì Phó Tư Viễn là học sinh giỏi đứng đầu trường, còn đại diện cho trường đi thi thố với học sinh những trường khác. Có thể nói anh ta có vỏ bọc là thiên thần nhưng linh hồn đã bán cho quỷ rồi! Chuyện anh muốn tìm ra bằng chứng từ Phó Tư Viễn tôi nói thật là khó hơn lên trời, chỉ có thể moi thông tin từ những tay sai của anh ta thôi!”
Âu Thần Hi nét mặt đã trở nên âm lãnh, nỗi đau mất người thân đối với anh quá lớn khiến cho lòng căm ghét càng dâng lên tột cùng.
“Cậu có biết những tên tay sai đó tên gì không?”
“Tôi còn nhớ được một người tên là Đinh Tuấn do cậu ta cũng học chung khối với tôi, còn những người lại tôi đều không biết tên. Ồ, anh nhìn xem, chúng ta vừa nhắc thì Phó Tư Viễn đã đến rồi?”
Trần Minh đi sau còn Âu Thần Hi đi trước, cả hai cầm theo chìa khóa của phòng VIP cao cấp nhất tiến vào bên trong Victoria.
“Sao cậu lại hẹn bạn học của Âu Kiến Hi ở đây, nơi này chẳng phải quá hỗn tạp sao?”, Âu Thần Hi cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
“Ban đầu tôi cũng muốn cậu ta đến nhà hàng Vọng Kim Nguyệt của chúng ta hơn nhưng vừa hay cậu ta lại chính là quản lý của du thuyền này. Gặp gỡ ở đây cũng tiện hơn!”
“Vậy à, cậu ta tên là gì?”
“Tên là Chu Kế Siêu ạ! Cậu chủ, hướng này, là phòng 302”
Chu Kế Siêu là một thanh niên trẻ khá đỏm dáng, trên người vận Âu phục một màu đen tuyền sang trọng, mái tóc vuốt keo ngược, cả người sực nức mùi nước hoa đắt tiền. Thoạt nhìn anh ta có dáng vẻ một ông chủ làng chơi hơn là một người quản lý đi làm thuê, nhìn thấy Âu Thần Hi, Chu Kế Siêu liền cúi đầu chào lễ phép. Anh ta thừa biết đây chính là Đại Thiếu gia đình đám của tập đoàn Âu Dương thị một tay che trời ở Trữ Châu này!
“Chào Đại Thiếu gia, xin hỏi cậu muốn tìm tôi có việc gì chỉ giáo?”
Âu Thần Hi liếc nhìn người trạc tuổi em trai mình, khẽ ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống.
“Ngồi xuống đi hẵng nói, cậu đang làm việc mà gặp riêng như thế này có ảnh hưởng gì không?”
“Không sao, tuy tôi mang tiếng làm quản lý nhưng ông chủ Vương sớm đã nhận tôi làm con nuôi, mọi việc tôi chỉ đứng trên trông coi mà thôi, không cần phải trực tiếp động tay vào làm. Hiện giờ đều có đàn em của tôi bên ngoài coi sóc! Để tôi cho người đem một ít thức uống nhẹ vào cho Thiếu gia”
“Không cần đâu, làm phiền cậu rồi!”, Âu Thần Hi nhìn kỹ người đối diện xua tay từ chối.
Trong lòng thầm nghĩ cậu nhóc này có vẻ như không tầm thường, Vương Hồng Bảo nổi tiếng là một tay cáo già trong thương trường, hiếm có người nào mà lão ta tuyệt đối tin tưởng. Vậy mà cậu nhóc này lại được ông ta nhận làm con nuôi, lại còn giao cho quản lý cả Trung Tâm Du Thuyền Victoria – một trong những nguồn thu chính của Vương thị! Thật không hề đơn giản, đủ hiểu cậu ta cũng phải có tài năng gì đấy nhất định.
“Tôi nghe thuộc hạ của tôi báo lại rằng cậu là bạn học của Âu Kiến Hi nên tôi muốn gặp cậu hỏi một số chuyện trước đây, có tiện không?”
Chu Kế Siêu gật đầu, mặt anh thoáng chút buồn.
“Đúng vậy, trước đây tôi học chung lớp với cậu ấy, một người bạn rất hiền lành, ít nói, có phần khép kín. Anh đang muốn điều tra về cái chết của Âu Kiến Hi ư?”
Âu Thần Hi không có vẻ gì ngạc nhiên, nhanh chóng thừa nhận.
“Đúng vậy! Tôi cứ nghĩ chuyện em trai tôi chết đuối ở hồ nước sau trường là một tai nạn thôi vì em trai tôi không hề biết bơi, nhưng không ngờ mấy năm sau khi dọn dẹp phòng của Âu Kiến Hi thì tôi vô tình tìm thấy nhật ký của em ấy được cất giấu rất kỹ dưới sàn nhà! Trong đấy toàn viết những câu chuyện hằng ngày nhưng rất tiêu cực, em ấy còn bị bắt nạt ở trường học. Mà cái tên được nhắc đến nhiều nhất chính là Phó Tư Viễn! Cậu có biết chuyện này không? Khi đi học em trai tôi có đặc biệt thân thiết với ai không?”
Chu Kế Siêu nhíu mày.
“Tôi biết tên Phó Tư Viễn này, anh ta chính là kẻ cầm đầu một băng nhóm xã hội đen học đường, chuyên ỷ đông bắt nạt kẻ yếu, còn trấn lột tiền của nạn nhân nữa, nếu chống cự sẽ bị đánh rất thê thảm.Tuy nhiên anh ta không học chung lớp với bọn tôi mà học trên 2 lớp. Tôi không thân với Âu Kiến Hi nên không biết làm thế nào mà cậu ấy lại trở thành con mồi của bọn chúng nhưng có một khả năng là bọn chúng vừa nhìn đã thấy ngứa mắt mà thôi – không có lý do”
“Khốn nạn, Âu Kiến Hi lầm lì ít nói nên tôi đây là anh trai nhưng cũng chẳng biết chút gì về việc em ấy đã bị bắt nạt. Sau cái chết của Kiến Hi, tôi cực kỳ hối hận vì đã không thể bảo vệ em mình được! Nhưng cái băng nhóm chết tiệt của Phó Tư Viễn không bị ai ngăn cản hay sao chứ, giáo viên đâu?”
“Anh ta rất tinh ranh, chỉ sau giờ học mới tập hợp rồi gây hấn với người khác. Nhưng còn bình thường tất cả các thầy cô đều cực kỳ yêu quý anh ta, vì Phó Tư Viễn là học sinh giỏi đứng đầu trường, còn đại diện cho trường đi thi thố với học sinh những trường khác. Có thể nói anh ta có vỏ bọc là thiên thần nhưng linh hồn đã bán cho quỷ rồi! Chuyện anh muốn tìm ra bằng chứng từ Phó Tư Viễn tôi nói thật là khó hơn lên trời, chỉ có thể moi thông tin từ những tay sai của anh ta thôi!”
Âu Thần Hi nét mặt đã trở nên âm lãnh, nỗi đau mất người thân đối với anh quá lớn khiến cho lòng căm ghét càng dâng lên tột cùng.
“Cậu có biết những tên tay sai đó tên gì không?”
“Tôi còn nhớ được một người tên là Đinh Tuấn do cậu ta cũng học chung khối với tôi, còn những người lại tôi đều không biết tên. Ồ, anh nhìn xem, chúng ta vừa nhắc thì Phó Tư Viễn đã đến rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.