Chương 32
Phạm Thị Tuyết
04/05/2018
Hai người anh một câu, em một câu cuối cùng hai người đều ngủ lăn ra không biết trời đất gì. Kết quả là đều bị muộn làm.
Khả Ái cuống cuồng đi đánh răng rửa mặt rồi chạy vào bếp làm bữa sáng. Không kịp mặc quần áo. Còn Diễn Tước thì thong thả tìm quần áo trong tủ. Tiện tay vào phòng tắm lấy đồ bỏ vào trong máy giặt. Cầm chiếc áo len của cô đang định vứt vào thì thấy tờ giấy gì đó rơi xuống đất. Anh tò mò nhặt lên xem, mày cau lại thành một nhúm.
Khả Ái làm xong đồ ăn sáng vào phòng thay đồ thì thấy Diễn Tước mặt mày cau có. Liếc xuống tờ giấy khám bệnh hôm qua cô chột dạ. Nhanh tay cướp vội, vo lại một cục. Diễn Tước nhíu nhíu mày nhìn Khả Ái. Cuối cùng cô đành phải nhắm mắt khai ra hết toàn bộ sự việc.
" Dạo này em thấy trong người có chút khó chịu, không ăn được, mất ngủ. Sợ làm phiền đến anh nên em mới dấu. Nhưng mà không có chuyện gì đâu, chỉ là bệnh vớ vẩn thôi. Không sao! Thôi đi ra ăn sáng. Muộn làm rồi..."
Khả Ái nịnh hót kéo tay Diễn Tước ra phòng ăn.
Bữa sáng trôi qua trong sự nịnh hót của Khả Ái và khuôn mặt lạnh như băng của Diễn Tước.
Khả Ái chán nản, cứ như thế này Diễn Tước sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với cô nữa thôi. Nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra. Đôi mắt đen láy phủ một tầng hơi nước mỏng manh, dần dần kết thành những giọt nước trong suốt, mặn chát lăn xuống gò má. Cô cúi đầu, im lặng khóc. Mang theo suy nghĩ sâu xa: Diễn Tước chán cô rồi.
Diễn Tước hốt hoảng, mình chỉ không nói chuyện đúng 10 phút mà thôi. Không nghĩ đến chuyện cô khóc thật thương tâm như này. Hay cô ấy bị đau bụng...
" Này Ái Ái! Em đừng doạ anh sợ! Em bị làm sao thế! Đau ở đâu ư? Nói cho anh biết..."
Khả Ái lắc đầu, nước mắt dàn dụa. Ôm chầm lấy anh, thút tha thút thít hệt như chú mèo con bị bỏ rơi.
" Xin lỗi... Là em sai... Đáng ra em phải bảo anh trước...Cũng chỉ vì em không muốn để anh lo lắng... Lần sau sẽ không..."
Diễn Tước an ủi cô, thật ra, khi một người con trai nhìn thấy người mình yêu thương rơi nước mắt, sẽ cảm thấy mình là một người đàn ông ngu xuẩn, không biết bảo vệ cô ấy, không biết làm cô ấy vui vẻ...
Và Diễn Tước khi yêu cũng vậy. Tàn ác trên thương trường bao nhiêu thì đối mặt với người yêu anh cũng chỉ sợ nhất bị bỏ rơi mà thôi.
Dỗ dành Khả Ái một lúc lâu cô cuối cùng cũng nín. Cô cảm thấy rất xấu hổ vì làm trễ giờ làm của anh những 1 tiếng đồng hồ.
Từng ngày trôi qua, Khả Ái được Diễn Tước bồi bổ sức khỏe cho một cách tự do khiến thân hình cô từ con kiến nâng cấp thành con lợn. Tăng được mấy kilogam. Rất nhiều thịt...
Như hiện giờ, cô đang trong một nhà hàng Trung nổi tiếng ở thành phố. Diễn Tước gọi đủ món cho cô, bắt cô ăn hết với lí do là bảo vệ sức khỏe
Khả Ái cuống cuồng đi đánh răng rửa mặt rồi chạy vào bếp làm bữa sáng. Không kịp mặc quần áo. Còn Diễn Tước thì thong thả tìm quần áo trong tủ. Tiện tay vào phòng tắm lấy đồ bỏ vào trong máy giặt. Cầm chiếc áo len của cô đang định vứt vào thì thấy tờ giấy gì đó rơi xuống đất. Anh tò mò nhặt lên xem, mày cau lại thành một nhúm.
Khả Ái làm xong đồ ăn sáng vào phòng thay đồ thì thấy Diễn Tước mặt mày cau có. Liếc xuống tờ giấy khám bệnh hôm qua cô chột dạ. Nhanh tay cướp vội, vo lại một cục. Diễn Tước nhíu nhíu mày nhìn Khả Ái. Cuối cùng cô đành phải nhắm mắt khai ra hết toàn bộ sự việc.
" Dạo này em thấy trong người có chút khó chịu, không ăn được, mất ngủ. Sợ làm phiền đến anh nên em mới dấu. Nhưng mà không có chuyện gì đâu, chỉ là bệnh vớ vẩn thôi. Không sao! Thôi đi ra ăn sáng. Muộn làm rồi..."
Khả Ái nịnh hót kéo tay Diễn Tước ra phòng ăn.
Bữa sáng trôi qua trong sự nịnh hót của Khả Ái và khuôn mặt lạnh như băng của Diễn Tước.
Khả Ái chán nản, cứ như thế này Diễn Tước sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với cô nữa thôi. Nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra. Đôi mắt đen láy phủ một tầng hơi nước mỏng manh, dần dần kết thành những giọt nước trong suốt, mặn chát lăn xuống gò má. Cô cúi đầu, im lặng khóc. Mang theo suy nghĩ sâu xa: Diễn Tước chán cô rồi.
Diễn Tước hốt hoảng, mình chỉ không nói chuyện đúng 10 phút mà thôi. Không nghĩ đến chuyện cô khóc thật thương tâm như này. Hay cô ấy bị đau bụng...
" Này Ái Ái! Em đừng doạ anh sợ! Em bị làm sao thế! Đau ở đâu ư? Nói cho anh biết..."
Khả Ái lắc đầu, nước mắt dàn dụa. Ôm chầm lấy anh, thút tha thút thít hệt như chú mèo con bị bỏ rơi.
" Xin lỗi... Là em sai... Đáng ra em phải bảo anh trước...Cũng chỉ vì em không muốn để anh lo lắng... Lần sau sẽ không..."
Diễn Tước an ủi cô, thật ra, khi một người con trai nhìn thấy người mình yêu thương rơi nước mắt, sẽ cảm thấy mình là một người đàn ông ngu xuẩn, không biết bảo vệ cô ấy, không biết làm cô ấy vui vẻ...
Và Diễn Tước khi yêu cũng vậy. Tàn ác trên thương trường bao nhiêu thì đối mặt với người yêu anh cũng chỉ sợ nhất bị bỏ rơi mà thôi.
Dỗ dành Khả Ái một lúc lâu cô cuối cùng cũng nín. Cô cảm thấy rất xấu hổ vì làm trễ giờ làm của anh những 1 tiếng đồng hồ.
Từng ngày trôi qua, Khả Ái được Diễn Tước bồi bổ sức khỏe cho một cách tự do khiến thân hình cô từ con kiến nâng cấp thành con lợn. Tăng được mấy kilogam. Rất nhiều thịt...
Như hiện giờ, cô đang trong một nhà hàng Trung nổi tiếng ở thành phố. Diễn Tước gọi đủ món cho cô, bắt cô ăn hết với lí do là bảo vệ sức khỏe
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.