Chương 35
Phạm Thị Tuyết
28/06/2018
Từ ngoài cửa đã thấy ba người. Người đàn ông lạnh lùng, người phụ nữ
trung niên, và một người thiếu nữ. Người phụ nữ trung niên mặt vui vẻ
như sắp phát tài. Người đàn ông lạnh lùng mắt dịu dàng nhìn vợ. Còn
người thiếu nữ mặt vui vẻ tâm trạng vui vẻ, mong chờ.Cả ba người, ba sắc thái biểu cảm khác nhau nhưng cùng mong đợi được gặp hai người mới đến. Diễn Tước mặt dịu dàng như gió xuân nhìn âu yếm cô như người chồng dành tình yêu cho cô vợ nhỏ. Khả Ái vẫn còn bực mình chuyện khi nãy nên
không nói không rằng gì cả. Vùng vằng xuống xe, mặt vẫn mang vẻ khó
chịu. Nhưng khi nhìn thấy ba con người lập tức liền căng thẳng, níu chặt lấy váy. Diễn Tước ở bên cạnh khoác lấy tay cô, kéo vào lòng. Bộ dạng
rất thân thiết. Đưa cô đến mặt ba người, giọng dịu dàng.
" Ba mẹ! Con đưa Ái Ái đến ăn cơm!"
Bà Diễn khuôn mặt nhu hoà, hiền hậu kéo tay Khả Ái vào trong đại sảnh Diễn gia.
" Nào nào Ái Ái, qua đây! Cô dẫn đi ăn cơm!"
Vừa đi vừa hỏi chuyện linh tinh, cô thầm nghĩ bà Diễn quá hiếu khách rồi, cũng không đến nỗi "mẹ chồng nàng dâu như trong phim khiến khuôn mặt cô bớt đi một phần căng thẳng, cười đáp lời bà cho đến khi ngồi xuống bàn ăn. Mặc dù cả gia đình chỉ có mỗi cô là người ngoài nhưng không khí vẫn giữ được nét hài hoà. Khiến cô có mùi vị của gia đình, khoé mắt không kìm được cay cay. Diễn Tước chăm chú gắp cho Khả Ái, ân cần dịu dành quá mức khiến cô em gái ngồi đối diện cũng phải làm động tác nôn oẹ để khinh bie anh trai, một thời lạnh lùng của anh bay đi đâu rồi, ai nói anh trai cô máu lạnh vô tình. Cô muốn kiện báo chí a!
Ông bà Diễn ngồi nhìn Diễn Tước gắp đồ ăn cho Khả Ái mà cố nhịn cười, suy nghĩ của hai ông bà cũng đều giống với Diễn Như. Bỗng bà Diễn tựa đầu vào vai ông Diễn, chớp chớp đôi mắt sáng ngời tinh nghịch, cái miệng dẻo hoắn khẽ chu lên, than nhẹ một câu.
" A, ông xã! Tay em vừa nãy bị dầu bắn vào tay đau quá trời! Anh gắp chi em ăn đi a!"
Diễn Vương cứng đờ người, khuôn mặt lạnh lùng tan vỡ mà thay vào đó là biểu cảm chiều vợ vô đối, gắp một miếng thịt bón cho vợ mình. Không khỏi khiến Diễn Như phải nổ mắt. Cần phải mặn mà đến như vậy không chứ! Không ai quan tâm đến con cẩu độc thân đáng thương là cô đây sao?
Khả Ái nhìn một màn diễn ra trước mắt mà không khỏi phì cười hâm mộ. " Cô chú hạnh phúc quá đi!"
" Trời ạ! Con bé ngốc, con cũng mau tìm hạnh phúc của mình đi! Cô nghĩ Tiểu Tước nhà cô thật tốt nha! Đẹp trai, có tiền, có quyền. Là người đàn ông hoàng kim đó nha! Cô chú rất ủng hộ cháu có thể để ý Tiểu Tước nhà cô đó!"
Bà Diễn nhân cơ hội quảng cáo con trai cho cô. Thực ra là bà thèm cháy nội đến phát điên rồi. Chồng bà lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt bình tĩnh lạnh như băng thế kia bà cũng chán. Biết thế khi xưa đã không thèm cưới ông. Bà Diễn liếc mắt qua ông thật nhanh rồi cười chào hàng với Khả Ái. Diễn Tước ở một bên tự hào nghe mẹ dát vàng vào mặt mình.
Khả Ái xấu hổ, tay vò mép váy ấp a ấp úng trả lời bà.
" À...kì thực cháu cũng chưa nghĩ đến chuyện cưới xin gì cả. Cháu còn ít tuổi mà!"
Đùa gì chứ cô năm nay đã 23 chứ đâu có còn bé bỏng gì. Tuy cô không được thông minh nhưng ít ra khuôn mặt xinh đẹp cũng cứu vớt cô được phần nào. Nhưng cũng vì khuôn mặt xinh đẹp này mà cô đã gặp rất nhiều phiền phức từ bé đến lớn. Thế nên khi cô 15 tuổi đã học vài chiêu võ phòng thân, nhưng chỉ học được 1 năm vì gia đình khó khăn không đủ để trang trải. Mà một mình Khả Ái gánh vác hết tất cả công việc trong nhà. Nhiều lần Khả Tư muốn giúp cô nhưng sức khoẻ của cậu không cho phép nên không muốn mình xảy ra chuyện để chị mình lại phải vất vả kiếm tiền chữa bệnh cho mình nữa. Đôi khi, cậu chỉ muốn chết đi. Nhưng nghĩ lại, cậu đã tiêu phí của chị cậu nhiều tiền như vậy mà mất đi. Có phải thiệt thòi hơn cho chị không. Thế là cậu cố gắng học tập để chị vui. Cậu đã tham gia không biết bao nhiêu cuộc thi lớn nhỏ, đã giành không biết bao nhiêu huy chương. Số tiền khiếm được nhờ đạt các giải trong các kì thi cậu đều đưa cho chị cầm hết. Chỉ mong chị có thể mua vài thứ đồ dùng trong sinh hoạt và muốn chị ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể mà sống thật tốt. Cậu biết bệnh của cậu căn bản phải cần rất nhiều tiền mới có thể khỏi nhưng một mình chị đi làm quần quật quanh năm suốt tháng cũng không đủ tiền mua thuốc cho cậu thì lấy đâu ra tiền cho cậu phẫu thuật. Nhưng rồi cuối cùng cậy cũng đã thay được tim, được sống như những người bình thường khác. Còn Khả Ái, cô gặp được Diễn Tước. Một người đàn ông hoàn hảo, là mơ ước của bao nhiêu cô gái. Mới đầu là cô không thích anh, nhưng với những việc mà anh đã làm cho cô trong suốt thời gian qua khiến cô cảm thấy rung động mãnh liệt. Nhưng nhìn lại mình không có thứ gì nổi bật cả là cô lại cảm thấy tự ti vô cùng. Chỉ sợ những cảm xúc, những yêu thương anh trao cho cô chỉ là rung động nhất thời. Vì ở bên ngoài không biết bao nhiêu cô gái có gia thế lại xinh đẹp hơn cô nguyện để yêu anh hơn cô.
Nghĩ đến vấn đề này, đôi mắt Khả Ái nhuộm màu bi thương nhưng nhanh chóng được cô che đi. Thay vào đó là sự vui vẻ, gắp thức ăn cho mọi người. Sau khi ăn xong, Khả Ái xung phong đi rửa bát, Diễn Tước đuổi hai vợ chồng già và cô em gái Diễn Như ra khỏi phòng bếp để dành riêng không gian thân mật cho đôi tình lữ mới yêu.
Diễn Tước giúp cô dọn dẹp bát đũa, giúp cô pha nước rửa xong xuôi anh ngồi ở ghế chống tay nhìn bóng dáng nhỏ đang loay hoay rửa bát. Bỗng dưng anh cảm nhận thấy tim mình đập nhanh hơn, chỉ muốn nhìn cô như vậy.
" Ba mẹ! Con đưa Ái Ái đến ăn cơm!"
Bà Diễn khuôn mặt nhu hoà, hiền hậu kéo tay Khả Ái vào trong đại sảnh Diễn gia.
" Nào nào Ái Ái, qua đây! Cô dẫn đi ăn cơm!"
Vừa đi vừa hỏi chuyện linh tinh, cô thầm nghĩ bà Diễn quá hiếu khách rồi, cũng không đến nỗi "mẹ chồng nàng dâu như trong phim khiến khuôn mặt cô bớt đi một phần căng thẳng, cười đáp lời bà cho đến khi ngồi xuống bàn ăn. Mặc dù cả gia đình chỉ có mỗi cô là người ngoài nhưng không khí vẫn giữ được nét hài hoà. Khiến cô có mùi vị của gia đình, khoé mắt không kìm được cay cay. Diễn Tước chăm chú gắp cho Khả Ái, ân cần dịu dành quá mức khiến cô em gái ngồi đối diện cũng phải làm động tác nôn oẹ để khinh bie anh trai, một thời lạnh lùng của anh bay đi đâu rồi, ai nói anh trai cô máu lạnh vô tình. Cô muốn kiện báo chí a!
Ông bà Diễn ngồi nhìn Diễn Tước gắp đồ ăn cho Khả Ái mà cố nhịn cười, suy nghĩ của hai ông bà cũng đều giống với Diễn Như. Bỗng bà Diễn tựa đầu vào vai ông Diễn, chớp chớp đôi mắt sáng ngời tinh nghịch, cái miệng dẻo hoắn khẽ chu lên, than nhẹ một câu.
" A, ông xã! Tay em vừa nãy bị dầu bắn vào tay đau quá trời! Anh gắp chi em ăn đi a!"
Diễn Vương cứng đờ người, khuôn mặt lạnh lùng tan vỡ mà thay vào đó là biểu cảm chiều vợ vô đối, gắp một miếng thịt bón cho vợ mình. Không khỏi khiến Diễn Như phải nổ mắt. Cần phải mặn mà đến như vậy không chứ! Không ai quan tâm đến con cẩu độc thân đáng thương là cô đây sao?
Khả Ái nhìn một màn diễn ra trước mắt mà không khỏi phì cười hâm mộ. " Cô chú hạnh phúc quá đi!"
" Trời ạ! Con bé ngốc, con cũng mau tìm hạnh phúc của mình đi! Cô nghĩ Tiểu Tước nhà cô thật tốt nha! Đẹp trai, có tiền, có quyền. Là người đàn ông hoàng kim đó nha! Cô chú rất ủng hộ cháu có thể để ý Tiểu Tước nhà cô đó!"
Bà Diễn nhân cơ hội quảng cáo con trai cho cô. Thực ra là bà thèm cháy nội đến phát điên rồi. Chồng bà lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt bình tĩnh lạnh như băng thế kia bà cũng chán. Biết thế khi xưa đã không thèm cưới ông. Bà Diễn liếc mắt qua ông thật nhanh rồi cười chào hàng với Khả Ái. Diễn Tước ở một bên tự hào nghe mẹ dát vàng vào mặt mình.
Khả Ái xấu hổ, tay vò mép váy ấp a ấp úng trả lời bà.
" À...kì thực cháu cũng chưa nghĩ đến chuyện cưới xin gì cả. Cháu còn ít tuổi mà!"
Đùa gì chứ cô năm nay đã 23 chứ đâu có còn bé bỏng gì. Tuy cô không được thông minh nhưng ít ra khuôn mặt xinh đẹp cũng cứu vớt cô được phần nào. Nhưng cũng vì khuôn mặt xinh đẹp này mà cô đã gặp rất nhiều phiền phức từ bé đến lớn. Thế nên khi cô 15 tuổi đã học vài chiêu võ phòng thân, nhưng chỉ học được 1 năm vì gia đình khó khăn không đủ để trang trải. Mà một mình Khả Ái gánh vác hết tất cả công việc trong nhà. Nhiều lần Khả Tư muốn giúp cô nhưng sức khoẻ của cậu không cho phép nên không muốn mình xảy ra chuyện để chị mình lại phải vất vả kiếm tiền chữa bệnh cho mình nữa. Đôi khi, cậu chỉ muốn chết đi. Nhưng nghĩ lại, cậu đã tiêu phí của chị cậu nhiều tiền như vậy mà mất đi. Có phải thiệt thòi hơn cho chị không. Thế là cậu cố gắng học tập để chị vui. Cậu đã tham gia không biết bao nhiêu cuộc thi lớn nhỏ, đã giành không biết bao nhiêu huy chương. Số tiền khiếm được nhờ đạt các giải trong các kì thi cậu đều đưa cho chị cầm hết. Chỉ mong chị có thể mua vài thứ đồ dùng trong sinh hoạt và muốn chị ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể mà sống thật tốt. Cậu biết bệnh của cậu căn bản phải cần rất nhiều tiền mới có thể khỏi nhưng một mình chị đi làm quần quật quanh năm suốt tháng cũng không đủ tiền mua thuốc cho cậu thì lấy đâu ra tiền cho cậu phẫu thuật. Nhưng rồi cuối cùng cậy cũng đã thay được tim, được sống như những người bình thường khác. Còn Khả Ái, cô gặp được Diễn Tước. Một người đàn ông hoàn hảo, là mơ ước của bao nhiêu cô gái. Mới đầu là cô không thích anh, nhưng với những việc mà anh đã làm cho cô trong suốt thời gian qua khiến cô cảm thấy rung động mãnh liệt. Nhưng nhìn lại mình không có thứ gì nổi bật cả là cô lại cảm thấy tự ti vô cùng. Chỉ sợ những cảm xúc, những yêu thương anh trao cho cô chỉ là rung động nhất thời. Vì ở bên ngoài không biết bao nhiêu cô gái có gia thế lại xinh đẹp hơn cô nguyện để yêu anh hơn cô.
Nghĩ đến vấn đề này, đôi mắt Khả Ái nhuộm màu bi thương nhưng nhanh chóng được cô che đi. Thay vào đó là sự vui vẻ, gắp thức ăn cho mọi người. Sau khi ăn xong, Khả Ái xung phong đi rửa bát, Diễn Tước đuổi hai vợ chồng già và cô em gái Diễn Như ra khỏi phòng bếp để dành riêng không gian thân mật cho đôi tình lữ mới yêu.
Diễn Tước giúp cô dọn dẹp bát đũa, giúp cô pha nước rửa xong xuôi anh ngồi ở ghế chống tay nhìn bóng dáng nhỏ đang loay hoay rửa bát. Bỗng dưng anh cảm nhận thấy tim mình đập nhanh hơn, chỉ muốn nhìn cô như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.