Vợ Yêu Ngốc Ngếch Cứ Để Anh Lo
Chương 36: Người Đàn Ông Tốt Đến Mức Không Thể Bắt Bẻ
Ngoc
26/05/2021
Đã lâu rồi ông ta không mất mặt như thế này.
Mặt của ông ta lúc thì trắng, lúc thì đỏ, nóng bỏng giống như là bị người khác mạnh mẽ quất mấy cái tát vậy, câm nín nói không nên lời phản bác.
Cố Đông Quân cười khẽ: "Chủ tịch Đường, sau này tôi sẽ bảo trợ lý của tôi gửi số di động của tôi cho ông, nếu như chủ tịch Đường muốn tìm tôi thảo luận chuyện của Hình Thảo Phương, tôi luôn sẵn sàng tiếp đón. Sau này chủ tịch Đường cũng không cần vì chuyện của Hình Thảo Phương mà tìm Đường Nhã Tịnh, cô ấy chỉ là một người nhỏ bé, lúc ở tại nhà họ Đường các người thì giống như một người hầu vậy, sao chủ tịch Đường có thể hy vọng một người hầu sẽ giúp ông xử lý chuyện mà chính ông còn không xử lý nổi đây?
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ưu nhã cười yếu ớt: "Chủ tịch Đường, tôi nói có đúng không?"
Đường Tùng Bác bị anh chọc tức đến muốn hộc máu.
Bàn tay cầm điện thoại di động của ông ta run run, nhưng vẫn chẳng thể phát ra nổi một lời phản bác.
Ông ta còn có thể nói cái gì đây?
Nói tôi và Cố Đông Quân anh không có quan hệ gì, Đường Nhã Tịnh và anh lại có quan hệ, cho nên tôi muốn bảo Đường Nhã Tịnh giúp tôi cứu Hình Thảo Phương ra?
Nhưng Cố Đông Quân người ta đã nói Đường Nhã Tịnh sống ở chỗ anh ta chẳng có địa vị gì, nên dù cho Đường Nhã Tịnh cầu xin thì anh cũng sẽ không bỏ qua cho Hình Thảo Phương.
Ông ta có thể làm gì đây?
Giao cho Đường Nhã Tịnh một mệnh lệnh bắt buộc cô nhất định phải cầu xin Cố Đông Quân tha cho Hình Thảo Phương, nếu không thì cô chính là kẻ vong ân phụ nghĩa không bằng heo chó?
Nhưng Cố Đông Quân người ta còn nói nếu như ông ta làm như vậy thì chính là ỷ thế hiếp người, chỉ biết chọn quả hồng mềm để bóp, là không biết xấu hổ!
Ông ta đường đường là chủ tịch của Tập đoàn Đường thị, sao có thể không biết xấu hổ đây?
Cái miệng này của cậu chủ nhà họ Cố quá lợi hại, quả thực có thể chọc tức chết người không đền mạng!
Ông ta bị Cố Đông Quân lưu loát chế nhạo đến đầu hàng bỏ cuộc, đành nói lung tung vài câu xã giao rồi cúp điện thoại di động, thuận tiện đưa tay lau cái trán, cả tay đều là mồ hôi.
Thấy điện thoại cúp máy, Cố Đông Quân trả lại điện thoại di động cho Đường Nhã Tịnh: "Nếu như chủ tịch Đường còn cần mặt mũi thì về sau hẳn là sẽ không tiếp tục tìm đến cô bảo cô cứu Hình Thảo Phương."
Đường Nhã Tịnh nhận lấy điện thoại, ánh mắt nhìn anh rất phức tạp.
Người đàn ông này... có võ lực lớn cũng thôi đi, sao đến miệng lưỡi cũng lợi hại như vậy?
Cô hoài nghi Đường Tùng Bác bên kia điện thoại đã bị anh chọc tức chỉ còn nửa cái mạng.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Cố Đông Quân bên cạnh giương mắt nhìn cô, nét cười nhàn nhã: "Chợt phát hiện ra tôi rất đẹp trai à?"
Đường Nhã Tịnh: "...”
Chuyện anh đẹp trai còn cần phải chợt phát hiện sao?
Chỉ cần có mắt thì đều thấy được anh đẹp trai kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu mà?
Nhất là vào lúc đánh nhau với kẻ địch lại càng đẹp trai đến trời đất ảm đạm, cảnh vật tối sầm.
Đường Nhã Tịnh nghĩ, thì ra trên đời này thật sự là có con ruột của ông trời .
Ví dụ như Cố Đông Quân.
Gia thế tốt, vẻ ngoài đẹp mắt, giá trị vũ lực bùng nổ, trí thông minh cao, miệng lưỡi cũng tốt.
Cho đến giờ cô vẫn chưa phát hiện được khuyết điểm nào của anh.
Nếu đây không phải con ruột của ông trời thì còn là gì được nữa?
Cố Đông Quân thấy cô không nói một lời thì có chút hứng thú nhìn cô: "Tại sao không nói chuyện?"
Đường Nhã Tịnh: "... Cảm ơn."
Trừ hai chữ này, cô không biết cô còn có thể nói cái gì.
Ừ.
Cô cũng không muốn nói chuyện với anh.
Người này giá trị vũ lực cao, tài ăn nói cũng tốt, nếu đánh nhau cô đánh không lại, nói cũng không thắng nổi, vẫn là ít nói chuyện với anh có vẻ ổn hơn!
Cô không muốn nói chuyện với Cố Đông Quân, Cố Đông Quân lại không chịu buông tha cô.
Anh liếc mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe rồi quay đầu nhìn Đường Nhã Tịnh: "Chỗ này còn cách Cục dân chính khá xa, chí ít vẫn còn mười mấy phút đường xe, chúng ta tâm sự chút đi? Dù sao về sau cũng muốn trở thành vợ chồng, tâm sự nhiều hơn có thể giúp chúng ta hiểu rõ đối phương."
Đường Nhã Tịnh: "... Ừ, anh muốn nói chuyện gì? Chuyện khi còn bé của Minh Trung và Minh Nhiên sao?"
Mặc dù xưa nay mấy đứa con trai của cô không nói ra, nhưng cô cũng biết hai đứa bé đều rất khát vọng có thể giống như các bạn nhỏ khác, có cả bố lẫn mẹ.
Hiện tại duyên phận dẫn dắt.
Các con của cô kỳ diệu lạ đoàn tụ với bố của mình.
Cô hi vọng Cố Đông Quân có thể hiểu rõ hơn một chút về Minh Trung cùng Minh Nhiên, ngoài tình máu mủ ruột rà thì giữa bố con cũng có thể bồi dưỡng được tình cảm thân mật.
"Đúng là tôi cảm thấy rất hứng thú với chuyện khi còn bé của Minh Trung và Minh Nhiên, nhưng tôi đã nghe cô và bố nói trong hai giờ rồi, hôm nay tìm hiểu đến đây thôi, về sau lại tiếp tục." Cố Đông Quân nói: "Tôi muốn cùng cô tâm sự về Hình Thảo Phương."
"Hình Thảo Phương?" Đường Nhã Tịnh nghiêng đầu nhìn anh: "Trò chuyện của bà ta làm gì?"
Cố Đông Quân chọn tư thế ngồi thoải mái nhưng lại vô cùng ưu nhã, hứng thú dạt dào hỏi: "Bố của Hình Thảo Phương là đầu bếp của nhà họ Đường đúng không?"
Đường Nhã Tịnh gật đầu: "Đúng."
Cố Đông Quân nói: "Hình Thảo Phương là đời vợ thứ hai của Đường Tùng Bác, Đường Thiên Kỳ và Đường Thiên Vũ đều là do người vợ thứ nhất sinh ra. Đường Tùng Bác cùng người vợ đầu của mình có tình cảm rất tốt, sau khi người vợ đầu của Đường Tùng Bác qua đời, ông ta hoàn toàn không có ý định tái giá. Nhưng về sau ông ta lại cưới con gái của đầu bếp trong nhà là Hình Thảo Phương, Hình Thảo Phương vừa thấp vừa xấu vừa ngu ngốc, không hề có chỗ nào hơn người...”
Cố Đông Quân nhếch khóe môi cười nhìn Đường Nhã Tịnh, trong mắt tràn đầy hứng thú: "Với gia thế và thân phận của Đường Tùng Bác, cho dù là cưới vợ kế thì cũng có rất nhiều cô chủ tài hoa và mỹ mạo từ các gia tộc lớn tình nguyện gả cho ông ta, cô có biết vì sao Đường Tùng Bác lại lấy một người phụ nữ vừa xấu vừa ngu như Hình Thảo Phương không?"
"Biết." Đường Nhã Tịnh gật đầu nói: "Tôi có nghe người ta nói qua, bởi vì bố của Hình Thảo Phương đã vì cứu anh họ hai của tôi mà chết! Trước khi chết bố của Hình Thảo Phương đã nói với cậu tôi, người ông ta không thể an tâm nhất chính là cô con gái duy nhất của ông ta, ông ta cầu xin cậu của tôi cưới Hình Thảo Phương, cho Hình Thảo Phương một ngôi nhà, con gái của ông ta tuổi già cũng có nơi để về, ông ta mới có thể yên tâm nhắm mắt... Ông ta một mực trừng mắt nhìn chằm chằm cậu của tôi, không chịu trút hơi thở cuối cùng, cậu tôi không còn cách nào đành phải đáp ứng ông ta...”
Dù cậu của cô đối xử với cô cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng là một người đàn ông nói được làm được.
Sau khi lo toan hậu sự của bố Hình Thảo Phương xong, chờ Hình Thảo Phương hết kỳ giữ hiếu, cậu của cô liền cưới Hình Thảo Phương.
Bởi vì Hình Thảo Phương có bố đã vì cứu anh họ hai của vô mà chết, cho nên mặc dù Hình Thảo Phương thô lỗ không học thức, vẻ ngoài cũng xấu, giọng nói cũng to, không có giáo dưỡng, sau khi gả vào nhà họ Đường thì đã làm ra rất nhiều trò cười, nhưng ở nhà họ Đường vẫn sống không tệ lắm.
Anh họ cả và anh họ hai của cô biết ơn chuyện bố của Hình Thảo Phương đã cứu mình nên không có mâu thuẫn gì với người mẹ kế Hình Thảo Phương này, đối với bà ta vô cùng bao dung.
Về sau Hình Thảo Phương sinh hạ cho cậu của cô một người con gái là Đường Thiên An, có được con của nhà họ Đường, xem như triệt để đứng vững bước chân ở nhà họ Đường.
Thật lòng mà nói, mặc dù cậu của cô đối với cô rất hà khắc, nhưng đối với Hình Thảo Phương lại hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Cậu của cô có vẻ ngoài tốt, gia thế tốt, bây giờ hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua giống như mới hơn ba mươi tuổi, cao lớn đẹp trai, mạnh mẽ phóng khoáng, không biết có bao nhiêu cô gái xinh đẹp muốn quyến rũ cậu của cô, nhưng từ đầu đến cuối ông ta chỉ ở bên Hình Thảo Phương càng ngày càng già, càng ngày càng xấu, kiên trì giữ vững cuộc hôn nhân của hai người họ, không chê bai Hình Thảo Phương mấy năm nay không hề thay đổi, vẫn thô lỗ không có giáo dưỡng, ông ta vẫn một lòng bao dung bà ta, bảo vệ bà ta, giúp bà ta thu xếp giải quyết hoàn cảnh rối rắm hỗn loạn như trước đây.
Về điểm này, Đường Nhã Tịnh vẫn rất bội phục Đường Tùng Bác.
Nếu nói đến độ trung thành đối với hôn nhân thì cậu của cô là một người đàn ông tốt không thể bắt bẻ gì.
Mặt của ông ta lúc thì trắng, lúc thì đỏ, nóng bỏng giống như là bị người khác mạnh mẽ quất mấy cái tát vậy, câm nín nói không nên lời phản bác.
Cố Đông Quân cười khẽ: "Chủ tịch Đường, sau này tôi sẽ bảo trợ lý của tôi gửi số di động của tôi cho ông, nếu như chủ tịch Đường muốn tìm tôi thảo luận chuyện của Hình Thảo Phương, tôi luôn sẵn sàng tiếp đón. Sau này chủ tịch Đường cũng không cần vì chuyện của Hình Thảo Phương mà tìm Đường Nhã Tịnh, cô ấy chỉ là một người nhỏ bé, lúc ở tại nhà họ Đường các người thì giống như một người hầu vậy, sao chủ tịch Đường có thể hy vọng một người hầu sẽ giúp ông xử lý chuyện mà chính ông còn không xử lý nổi đây?
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ưu nhã cười yếu ớt: "Chủ tịch Đường, tôi nói có đúng không?"
Đường Tùng Bác bị anh chọc tức đến muốn hộc máu.
Bàn tay cầm điện thoại di động của ông ta run run, nhưng vẫn chẳng thể phát ra nổi một lời phản bác.
Ông ta còn có thể nói cái gì đây?
Nói tôi và Cố Đông Quân anh không có quan hệ gì, Đường Nhã Tịnh và anh lại có quan hệ, cho nên tôi muốn bảo Đường Nhã Tịnh giúp tôi cứu Hình Thảo Phương ra?
Nhưng Cố Đông Quân người ta đã nói Đường Nhã Tịnh sống ở chỗ anh ta chẳng có địa vị gì, nên dù cho Đường Nhã Tịnh cầu xin thì anh cũng sẽ không bỏ qua cho Hình Thảo Phương.
Ông ta có thể làm gì đây?
Giao cho Đường Nhã Tịnh một mệnh lệnh bắt buộc cô nhất định phải cầu xin Cố Đông Quân tha cho Hình Thảo Phương, nếu không thì cô chính là kẻ vong ân phụ nghĩa không bằng heo chó?
Nhưng Cố Đông Quân người ta còn nói nếu như ông ta làm như vậy thì chính là ỷ thế hiếp người, chỉ biết chọn quả hồng mềm để bóp, là không biết xấu hổ!
Ông ta đường đường là chủ tịch của Tập đoàn Đường thị, sao có thể không biết xấu hổ đây?
Cái miệng này của cậu chủ nhà họ Cố quá lợi hại, quả thực có thể chọc tức chết người không đền mạng!
Ông ta bị Cố Đông Quân lưu loát chế nhạo đến đầu hàng bỏ cuộc, đành nói lung tung vài câu xã giao rồi cúp điện thoại di động, thuận tiện đưa tay lau cái trán, cả tay đều là mồ hôi.
Thấy điện thoại cúp máy, Cố Đông Quân trả lại điện thoại di động cho Đường Nhã Tịnh: "Nếu như chủ tịch Đường còn cần mặt mũi thì về sau hẳn là sẽ không tiếp tục tìm đến cô bảo cô cứu Hình Thảo Phương."
Đường Nhã Tịnh nhận lấy điện thoại, ánh mắt nhìn anh rất phức tạp.
Người đàn ông này... có võ lực lớn cũng thôi đi, sao đến miệng lưỡi cũng lợi hại như vậy?
Cô hoài nghi Đường Tùng Bác bên kia điện thoại đã bị anh chọc tức chỉ còn nửa cái mạng.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Cố Đông Quân bên cạnh giương mắt nhìn cô, nét cười nhàn nhã: "Chợt phát hiện ra tôi rất đẹp trai à?"
Đường Nhã Tịnh: "...”
Chuyện anh đẹp trai còn cần phải chợt phát hiện sao?
Chỉ cần có mắt thì đều thấy được anh đẹp trai kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu mà?
Nhất là vào lúc đánh nhau với kẻ địch lại càng đẹp trai đến trời đất ảm đạm, cảnh vật tối sầm.
Đường Nhã Tịnh nghĩ, thì ra trên đời này thật sự là có con ruột của ông trời .
Ví dụ như Cố Đông Quân.
Gia thế tốt, vẻ ngoài đẹp mắt, giá trị vũ lực bùng nổ, trí thông minh cao, miệng lưỡi cũng tốt.
Cho đến giờ cô vẫn chưa phát hiện được khuyết điểm nào của anh.
Nếu đây không phải con ruột của ông trời thì còn là gì được nữa?
Cố Đông Quân thấy cô không nói một lời thì có chút hứng thú nhìn cô: "Tại sao không nói chuyện?"
Đường Nhã Tịnh: "... Cảm ơn."
Trừ hai chữ này, cô không biết cô còn có thể nói cái gì.
Ừ.
Cô cũng không muốn nói chuyện với anh.
Người này giá trị vũ lực cao, tài ăn nói cũng tốt, nếu đánh nhau cô đánh không lại, nói cũng không thắng nổi, vẫn là ít nói chuyện với anh có vẻ ổn hơn!
Cô không muốn nói chuyện với Cố Đông Quân, Cố Đông Quân lại không chịu buông tha cô.
Anh liếc mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe rồi quay đầu nhìn Đường Nhã Tịnh: "Chỗ này còn cách Cục dân chính khá xa, chí ít vẫn còn mười mấy phút đường xe, chúng ta tâm sự chút đi? Dù sao về sau cũng muốn trở thành vợ chồng, tâm sự nhiều hơn có thể giúp chúng ta hiểu rõ đối phương."
Đường Nhã Tịnh: "... Ừ, anh muốn nói chuyện gì? Chuyện khi còn bé của Minh Trung và Minh Nhiên sao?"
Mặc dù xưa nay mấy đứa con trai của cô không nói ra, nhưng cô cũng biết hai đứa bé đều rất khát vọng có thể giống như các bạn nhỏ khác, có cả bố lẫn mẹ.
Hiện tại duyên phận dẫn dắt.
Các con của cô kỳ diệu lạ đoàn tụ với bố của mình.
Cô hi vọng Cố Đông Quân có thể hiểu rõ hơn một chút về Minh Trung cùng Minh Nhiên, ngoài tình máu mủ ruột rà thì giữa bố con cũng có thể bồi dưỡng được tình cảm thân mật.
"Đúng là tôi cảm thấy rất hứng thú với chuyện khi còn bé của Minh Trung và Minh Nhiên, nhưng tôi đã nghe cô và bố nói trong hai giờ rồi, hôm nay tìm hiểu đến đây thôi, về sau lại tiếp tục." Cố Đông Quân nói: "Tôi muốn cùng cô tâm sự về Hình Thảo Phương."
"Hình Thảo Phương?" Đường Nhã Tịnh nghiêng đầu nhìn anh: "Trò chuyện của bà ta làm gì?"
Cố Đông Quân chọn tư thế ngồi thoải mái nhưng lại vô cùng ưu nhã, hứng thú dạt dào hỏi: "Bố của Hình Thảo Phương là đầu bếp của nhà họ Đường đúng không?"
Đường Nhã Tịnh gật đầu: "Đúng."
Cố Đông Quân nói: "Hình Thảo Phương là đời vợ thứ hai của Đường Tùng Bác, Đường Thiên Kỳ và Đường Thiên Vũ đều là do người vợ thứ nhất sinh ra. Đường Tùng Bác cùng người vợ đầu của mình có tình cảm rất tốt, sau khi người vợ đầu của Đường Tùng Bác qua đời, ông ta hoàn toàn không có ý định tái giá. Nhưng về sau ông ta lại cưới con gái của đầu bếp trong nhà là Hình Thảo Phương, Hình Thảo Phương vừa thấp vừa xấu vừa ngu ngốc, không hề có chỗ nào hơn người...”
Cố Đông Quân nhếch khóe môi cười nhìn Đường Nhã Tịnh, trong mắt tràn đầy hứng thú: "Với gia thế và thân phận của Đường Tùng Bác, cho dù là cưới vợ kế thì cũng có rất nhiều cô chủ tài hoa và mỹ mạo từ các gia tộc lớn tình nguyện gả cho ông ta, cô có biết vì sao Đường Tùng Bác lại lấy một người phụ nữ vừa xấu vừa ngu như Hình Thảo Phương không?"
"Biết." Đường Nhã Tịnh gật đầu nói: "Tôi có nghe người ta nói qua, bởi vì bố của Hình Thảo Phương đã vì cứu anh họ hai của tôi mà chết! Trước khi chết bố của Hình Thảo Phương đã nói với cậu tôi, người ông ta không thể an tâm nhất chính là cô con gái duy nhất của ông ta, ông ta cầu xin cậu của tôi cưới Hình Thảo Phương, cho Hình Thảo Phương một ngôi nhà, con gái của ông ta tuổi già cũng có nơi để về, ông ta mới có thể yên tâm nhắm mắt... Ông ta một mực trừng mắt nhìn chằm chằm cậu của tôi, không chịu trút hơi thở cuối cùng, cậu tôi không còn cách nào đành phải đáp ứng ông ta...”
Dù cậu của cô đối xử với cô cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng là một người đàn ông nói được làm được.
Sau khi lo toan hậu sự của bố Hình Thảo Phương xong, chờ Hình Thảo Phương hết kỳ giữ hiếu, cậu của cô liền cưới Hình Thảo Phương.
Bởi vì Hình Thảo Phương có bố đã vì cứu anh họ hai của vô mà chết, cho nên mặc dù Hình Thảo Phương thô lỗ không học thức, vẻ ngoài cũng xấu, giọng nói cũng to, không có giáo dưỡng, sau khi gả vào nhà họ Đường thì đã làm ra rất nhiều trò cười, nhưng ở nhà họ Đường vẫn sống không tệ lắm.
Anh họ cả và anh họ hai của cô biết ơn chuyện bố của Hình Thảo Phương đã cứu mình nên không có mâu thuẫn gì với người mẹ kế Hình Thảo Phương này, đối với bà ta vô cùng bao dung.
Về sau Hình Thảo Phương sinh hạ cho cậu của cô một người con gái là Đường Thiên An, có được con của nhà họ Đường, xem như triệt để đứng vững bước chân ở nhà họ Đường.
Thật lòng mà nói, mặc dù cậu của cô đối với cô rất hà khắc, nhưng đối với Hình Thảo Phương lại hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Cậu của cô có vẻ ngoài tốt, gia thế tốt, bây giờ hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua giống như mới hơn ba mươi tuổi, cao lớn đẹp trai, mạnh mẽ phóng khoáng, không biết có bao nhiêu cô gái xinh đẹp muốn quyến rũ cậu của cô, nhưng từ đầu đến cuối ông ta chỉ ở bên Hình Thảo Phương càng ngày càng già, càng ngày càng xấu, kiên trì giữ vững cuộc hôn nhân của hai người họ, không chê bai Hình Thảo Phương mấy năm nay không hề thay đổi, vẫn thô lỗ không có giáo dưỡng, ông ta vẫn một lòng bao dung bà ta, bảo vệ bà ta, giúp bà ta thu xếp giải quyết hoàn cảnh rối rắm hỗn loạn như trước đây.
Về điểm này, Đường Nhã Tịnh vẫn rất bội phục Đường Tùng Bác.
Nếu nói đến độ trung thành đối với hôn nhân thì cậu của cô là một người đàn ông tốt không thể bắt bẻ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.