Vợ Yêu Ngốc Ngếch Cứ Để Anh Lo
Chương 34: Như Bị Sét Đánh
Ngoc
26/05/2021
"Được rồi, được rồi, không nói nữa!" Ông cụ Cố tính tình nóng nảy khoát tay: "Chuyện này không nên chậm trễ, các con bây giờ nhanh nhanh đi đăng ký đi, để sau này nếu có người hỏi, các con liền nói là đã kết hôn từ sớm rồi, sau khi kết hôn tình cảm không êm thấm, mới tách ra ở riêng, bây giờ lại làm hòa rồi, hai cục cưng cháu ngoan của bố, đều là con trong giá thú! Chuyện giữa các con, bố mặc kệ, dù sao cũng không một ai được phép khiến cho mấy đứa cháu ngoan của bố chịu uất ức gì!”
Đường Nhã Tịnh: "...”
Thẳng thừng ra lệnh cho hai người bọn họ đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ, như vậy còn có thể bảo mặc kể chuyện giữa hai người sao?
Chỉ có điều... Mệnh lệnh của ông cụ Cố trái lại rất hợp với suy nghĩ trong lòng cô, có thể làm cho con trai mình trở thành con trong giá thú, cái bánh thơm này quả thực quá cuốn hút.
Cô quả thực là không thể chống cự lại được.
Cô nhìn về phía Cố Đông Quân.
Cố Đông Quân gật đầu: "Được, đi bây giờ luôn.”
Ông cụ Cố ha ha, trợn trắng mắt: "Hôm nay bố mới biết được, thì ra con trai bố là đồ chỉ biết nhìn mặt, thấy đẹp là mê, nông cạn!... Bố khinh!”
Cố Đông Quân: "...”
Thôi bỏ đi.
Bố ruột của mình, khinh bỉ thì khinh bỉ đi.
Có thể làm gì được đây?
Anh ta hỏi Đường Nhã Tịnh: "Giấy tờ tùy thân có ở đó không?"
"Tất cả đều ở đây." Đường Nhã Tịnh nói: "Nhưng bây giờ không thể đi ngay lập tức được, phải đợi Minh Trung cùng Minh Nhiên thức dậy đã, nói với hai thằng bé một tiếng mới có thể đi, Minh Nhiên thức dậy nếu không nhìn thấy con, thằng bé sẽ khóc.”
"Không có việc gì, không có việc gì!" Ông cụ Cố khoát tay: "Thằng bé có có bố trông đây rồi! Nếu hai thằng bé thức dậy, bố sẽ gọi cho con!”
"Chuyện này...” Đường Nhã Tịnh hơi do dự.
"Nghe lời bố đi." Cố Đông Quân nói: "Cô càng không rời một bước như vậy, một khi cô rời đi, hai thằng nhóc sẽ càng không có cảm giác an toàn, nếu như cô rời khỏi bọn nhóc vài lần, lại trở về bên cạnh bọn nhóc trong thời gian đã thỏa thuận, bọn nhóc sẽ biết, bất kể cô có đi đâu, cô nhất định sẽ trở về, như vậy đợi đến sau này lúc mà cô không thể không tạm thời rời khỏi bọn nhóc, bọn nhóc mới có thể càng dễ dàng chấp nhận được hơn... Khi cô ổn định lại rồi, thì nên đưa bọn nhóc đi học, cô không thể nào dính lấy bọn nhóc như hình với bóng cả ngày hai mươi bốn giờ được, đúng không?”
Đường Nhã Tịnh do dự một lát, liền bị anh thuyết phục.
Cố Đông Quân nói có lý.
Hai đứa bé cũng dần dần lớn lên, những gì cô phải làm là nuôi dưỡng rèn luyện cảm giác an toàn của hai đứa bé, để hai đứa dần dần trở nên độc lập, thay vì như bây giờ, khiến cho hai đứa bé phụ thuộc quá nhiều vào cô, hễ tách ra khỏi cô một thời gian ngắn đã lo lắng, không có cảm giác an toàn.
"Được rồi." Cô gật đầu: "Nghe lời anh."
Cô giao hai đứa nhỏ cho ông cụ Cố, cô lấy giấy tờ, cùng Cố Đông Quân rời khỏi nhà cũ của nhà họ Cố.
Sau khi chiếc xe rời khỏi nhà cũ của nhà họ Cố, thì đi thẳng đến ủy ban nhân dân.
Trên đường đi, Đường Nhã Tịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như đang nằm mơ.
Đột nhiên, cô sắp phải kết hôn với một người đàn ông mới chỉ quen biết một ngày!
Đây là chuyện trước kia cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng cho dù là nằm mơ, đó là một giấc mơ đẹp.
Những cục cưng của cô sắp sửa trở thành những đứa con trong giá thú rồi!
Mặc kệ tương lai cô và Cố Đông Quân như thế nào, ít nhất, những cục cưng của cô sau này sẽ không bởi vì nguyên nhân thân thế, mà bị người ta khinh bỉ, công kích.
Thật tuyệt vời!
Cô nắm chặt giấy tờ tùy thân của mình trong tay, lòng tràn đầy xúc động.
Đột nhiên, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, mi tâm lên âm thầm nhíu lại.
Cố Đông Quân thấy vẻ mặt cô không đúng, liếc nhìn màn hình điện thoại di động của cô một cái.
Trên màn hình đang hiện lên một chữ: Cậu.
À.
Đường Tùng Bác.
Vị chủ nhân nhà họ Đường kia nhìn có vẻ khôn khéo, trên thực tế lại là một chủ nhân bị người ta đùa giỡn xoay quanh.
Cố Đông Quân hơi hứng thú, nhếch khóe môi lên.
Anh đã thấy trước rằng cuộc sống của anh trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, sẽ rất tuyệt vời, đặc sắc.
Thời gian trước đây, cuộc sống của anh quá bình thản nhàm chán, không có chút kích thích nào.
Cho nên anh vẫn thích cuộc sống như hiện tại hơn.
Đường Nhã Tịnh thở dài, khẽ đến nỗi dường như không thể nhận ra, bắt máy rồi đặt điện thoại di động ở bên tai: "Alô, chào cậu ạ.”
"Nhã Tịnh...” Đường Tùng Bác gọi một lần tên của Đường Nhã Tịnh, những lời còn lại như mắc trong cổ, như nghẹn trong họng.
Hình Thảo Phương xảy ra chuyện, ông ta liền từ nước Nam Lan vội vàng chạy tới Dạ Vĩ.
Vừa đến chỗ ở của nhà họ Đường ở Dạ Vĩ, con trai thứ hai của ông ta mang vẻ mặt thất hồn lạc phách tìm đến ông ta, nói Đường Nhã Tịnh có thể là con gái của em gái ruột của ông ta.
Bây giờ cô chủ lớn nhà họ Ôn - Ôn Bảo Nhi, là một kẻ giả mạo.
Đường Nhã Tịnh mới là con gái ruột của em rể Ôn Kỳ Phong và em gái Đường Ái Vân của ông ta!
Ông ta hết sức kinh hãi.
Ông ta không thể tin nổi đó là sự thật.
Con trai thứ hai của ông ta, Mộc ngơ ngác ngồi đối diện với ông ta, nói ra từng bằng chứng một.
Có lý lẽ có bằng chứng.
Hợp tình hợp lý.
Ông ta không thể không tin được.
Ông ta ngã ngồi xuống ghế, thật lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Nếu Đường Nhã Tịnh là con gái ruột của em gái và em rể của ông ta, vậy thì chính là cháu gái ruột của ông ta.
Nhưng mấy năm nay Đường Nhã Tịnh ở nhà họ Đường đã phải sống như thể nào?
Chính xác là con ở! Bị người ta gọi tới gọi lui.
Nhất là Hình Thảo Phương cùng với con gái Đường Thiên An của ông ta, càng không đối xử với Đường Nhã Tịnh như con người.
Đường Nhã Tịnh vừa mới đến nhà họ Đường hai năm, con trai lớn của ông ta du học ở nước ngoài, công việc của ông ta bận rộn, con trai thứ hai của ông ta lại có tính tình ngang tàng buông thả, điên cuồng chạy rong khắp nơi.
Chủ nhân trong nhà chỉ có Hình Thảo Phương và Đường Thiên An, hai mẹ con, thiếu chút nữa tra tấn hành hạ Đường Nhã Tịnh đến chết.
Con trai cả của ông ta từ nước ngoài du học trở về, nhìn thấy Đường Nhã Tịnh gầy như một bộ xương, mình đầy thương tích, chỉ còn lại nửa cái mạng thì tức giận.
Con trai lớn của ông ta nổi trận lôi đình, dữ dằn quát cho Đường Thiên An một trận, những hành động ngược đãi Đường Nhã Tịnh của Hình Thảo Phương và Đường Thiên An mới kiềm chế lại vài phần.
Con trai cả của ông ta đã gửi Đường Nhã Tịnh đi tập võ, để cho cô có khả năng tự bảo vệ mình.
Nhưng những thứ này, cũng chỉ có thể bảo đảm Đường Nhã Tịnh từ đó về sau không phải lúc nào cũng bị đánh mà thôi.
Ngược đãi trên tinh thần của Hình Thảo Phương và Đường Thiên An đối với Đường Nhã Tịnh, mãi đến khi Đường Nhã Tịnh rời khỏi nhà họ Đường, cũng chưa từng dừng lại.
Bọn họ khinh thường Đường Nhã Tịnh.
Bọn họ nói, Đường Nhã Tịnh là sỉ nhục của nhà họ Đường, nhà họ Đường chịu nuôi lớn Đường Nhã Tịnh, đã là ơn cao như trời biển rồi, Đường Nhã Tịnh nên làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, để báo đáp bọn họ.
Công việc của ông ta bận rộn, mỗi ngày đều bề bộn không dứt ra nổi, lười để ý tới chuyện của những người phụ nữ này gây ra ở nhà, mặc cho Hình Thảo Phương cùng con gái ông ta dày vò hành hạ.
Hơn nữa, trong tiềm thức, ông ta cũng cảm thấy, Hình Thảo Phương cùng con gái ông ta nói đúng.
Đường Nhã Tịnh là con gái của Đường Huyền Sâm.
Mẹ của Đường Huyền Sâm là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của cha mẹ ông ta.
Tại sao ông ta lại phải nuôi cháu gái cho kẻ thứ ba đã phá hoại tình cảm của cha mẹ ông ta?
Nếu như không phải con trai thứ hai của ông ta không hiểu chuyện, nhất định phải đối nghịch với ông ta, làm ầm ĩ sống chết giữ Đường Nhã Tịnh ở lại, lương thực trong nhà ông ta thà đi cho chó ăn, cũng không muốn nuôi Đường Nhã Tịnh.
Tựa như lời Hình Thảo Phương cùng con gái ông ta nói, nhà họ Đường có thể nuôi lớn Đường Nhã Tịnh, cũng đã là ơn cao như trời biển rồi, một cháu gái của kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của cha mẹ ông ta, chẳng lẽ nhà họ Đường bọn họ còn phải nuôi nấng cô như một cô chiêu hay sao?
Ông ta quả thực ôm ý nghĩ như vậy, mà nhắm mắt làm ngơ không nghe không hỏi mặc kệ Đường Nhã Tịnh ở nhà họ Đường trên danh nghĩa là cô chủ, nhưng trên thực tế lại sống cuộc sống của con ở.
Ông ta cảm thấy, đây là đãi ngộ xứng đáng với thân phận của Đường Nhã Tịnh.
Nhưng hôm nay, thực tế hung hăng tát cho ông ta một cái.
Đường Nhã Tịnh bị ông ta đối đãi tệ bạc nhiều năm như vậy, không phải cháu gái của kẻ thứ ba gì, mà lại là cháu gái ruột của ông ta!
Tại sao thực tế lại thành như vậy?
Điều này làm cho ông ta sau này biết đối mặt với Đường Nhã Tịnh như thế nào?
Làm thế nào để đối mặt với em gái và em rể của ông ta đây?
Đường Nhã Tịnh: "...”
Thẳng thừng ra lệnh cho hai người bọn họ đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ, như vậy còn có thể bảo mặc kể chuyện giữa hai người sao?
Chỉ có điều... Mệnh lệnh của ông cụ Cố trái lại rất hợp với suy nghĩ trong lòng cô, có thể làm cho con trai mình trở thành con trong giá thú, cái bánh thơm này quả thực quá cuốn hút.
Cô quả thực là không thể chống cự lại được.
Cô nhìn về phía Cố Đông Quân.
Cố Đông Quân gật đầu: "Được, đi bây giờ luôn.”
Ông cụ Cố ha ha, trợn trắng mắt: "Hôm nay bố mới biết được, thì ra con trai bố là đồ chỉ biết nhìn mặt, thấy đẹp là mê, nông cạn!... Bố khinh!”
Cố Đông Quân: "...”
Thôi bỏ đi.
Bố ruột của mình, khinh bỉ thì khinh bỉ đi.
Có thể làm gì được đây?
Anh ta hỏi Đường Nhã Tịnh: "Giấy tờ tùy thân có ở đó không?"
"Tất cả đều ở đây." Đường Nhã Tịnh nói: "Nhưng bây giờ không thể đi ngay lập tức được, phải đợi Minh Trung cùng Minh Nhiên thức dậy đã, nói với hai thằng bé một tiếng mới có thể đi, Minh Nhiên thức dậy nếu không nhìn thấy con, thằng bé sẽ khóc.”
"Không có việc gì, không có việc gì!" Ông cụ Cố khoát tay: "Thằng bé có có bố trông đây rồi! Nếu hai thằng bé thức dậy, bố sẽ gọi cho con!”
"Chuyện này...” Đường Nhã Tịnh hơi do dự.
"Nghe lời bố đi." Cố Đông Quân nói: "Cô càng không rời một bước như vậy, một khi cô rời đi, hai thằng nhóc sẽ càng không có cảm giác an toàn, nếu như cô rời khỏi bọn nhóc vài lần, lại trở về bên cạnh bọn nhóc trong thời gian đã thỏa thuận, bọn nhóc sẽ biết, bất kể cô có đi đâu, cô nhất định sẽ trở về, như vậy đợi đến sau này lúc mà cô không thể không tạm thời rời khỏi bọn nhóc, bọn nhóc mới có thể càng dễ dàng chấp nhận được hơn... Khi cô ổn định lại rồi, thì nên đưa bọn nhóc đi học, cô không thể nào dính lấy bọn nhóc như hình với bóng cả ngày hai mươi bốn giờ được, đúng không?”
Đường Nhã Tịnh do dự một lát, liền bị anh thuyết phục.
Cố Đông Quân nói có lý.
Hai đứa bé cũng dần dần lớn lên, những gì cô phải làm là nuôi dưỡng rèn luyện cảm giác an toàn của hai đứa bé, để hai đứa dần dần trở nên độc lập, thay vì như bây giờ, khiến cho hai đứa bé phụ thuộc quá nhiều vào cô, hễ tách ra khỏi cô một thời gian ngắn đã lo lắng, không có cảm giác an toàn.
"Được rồi." Cô gật đầu: "Nghe lời anh."
Cô giao hai đứa nhỏ cho ông cụ Cố, cô lấy giấy tờ, cùng Cố Đông Quân rời khỏi nhà cũ của nhà họ Cố.
Sau khi chiếc xe rời khỏi nhà cũ của nhà họ Cố, thì đi thẳng đến ủy ban nhân dân.
Trên đường đi, Đường Nhã Tịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như đang nằm mơ.
Đột nhiên, cô sắp phải kết hôn với một người đàn ông mới chỉ quen biết một ngày!
Đây là chuyện trước kia cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng cho dù là nằm mơ, đó là một giấc mơ đẹp.
Những cục cưng của cô sắp sửa trở thành những đứa con trong giá thú rồi!
Mặc kệ tương lai cô và Cố Đông Quân như thế nào, ít nhất, những cục cưng của cô sau này sẽ không bởi vì nguyên nhân thân thế, mà bị người ta khinh bỉ, công kích.
Thật tuyệt vời!
Cô nắm chặt giấy tờ tùy thân của mình trong tay, lòng tràn đầy xúc động.
Đột nhiên, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, mi tâm lên âm thầm nhíu lại.
Cố Đông Quân thấy vẻ mặt cô không đúng, liếc nhìn màn hình điện thoại di động của cô một cái.
Trên màn hình đang hiện lên một chữ: Cậu.
À.
Đường Tùng Bác.
Vị chủ nhân nhà họ Đường kia nhìn có vẻ khôn khéo, trên thực tế lại là một chủ nhân bị người ta đùa giỡn xoay quanh.
Cố Đông Quân hơi hứng thú, nhếch khóe môi lên.
Anh đã thấy trước rằng cuộc sống của anh trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, sẽ rất tuyệt vời, đặc sắc.
Thời gian trước đây, cuộc sống của anh quá bình thản nhàm chán, không có chút kích thích nào.
Cho nên anh vẫn thích cuộc sống như hiện tại hơn.
Đường Nhã Tịnh thở dài, khẽ đến nỗi dường như không thể nhận ra, bắt máy rồi đặt điện thoại di động ở bên tai: "Alô, chào cậu ạ.”
"Nhã Tịnh...” Đường Tùng Bác gọi một lần tên của Đường Nhã Tịnh, những lời còn lại như mắc trong cổ, như nghẹn trong họng.
Hình Thảo Phương xảy ra chuyện, ông ta liền từ nước Nam Lan vội vàng chạy tới Dạ Vĩ.
Vừa đến chỗ ở của nhà họ Đường ở Dạ Vĩ, con trai thứ hai của ông ta mang vẻ mặt thất hồn lạc phách tìm đến ông ta, nói Đường Nhã Tịnh có thể là con gái của em gái ruột của ông ta.
Bây giờ cô chủ lớn nhà họ Ôn - Ôn Bảo Nhi, là một kẻ giả mạo.
Đường Nhã Tịnh mới là con gái ruột của em rể Ôn Kỳ Phong và em gái Đường Ái Vân của ông ta!
Ông ta hết sức kinh hãi.
Ông ta không thể tin nổi đó là sự thật.
Con trai thứ hai của ông ta, Mộc ngơ ngác ngồi đối diện với ông ta, nói ra từng bằng chứng một.
Có lý lẽ có bằng chứng.
Hợp tình hợp lý.
Ông ta không thể không tin được.
Ông ta ngã ngồi xuống ghế, thật lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Nếu Đường Nhã Tịnh là con gái ruột của em gái và em rể của ông ta, vậy thì chính là cháu gái ruột của ông ta.
Nhưng mấy năm nay Đường Nhã Tịnh ở nhà họ Đường đã phải sống như thể nào?
Chính xác là con ở! Bị người ta gọi tới gọi lui.
Nhất là Hình Thảo Phương cùng với con gái Đường Thiên An của ông ta, càng không đối xử với Đường Nhã Tịnh như con người.
Đường Nhã Tịnh vừa mới đến nhà họ Đường hai năm, con trai lớn của ông ta du học ở nước ngoài, công việc của ông ta bận rộn, con trai thứ hai của ông ta lại có tính tình ngang tàng buông thả, điên cuồng chạy rong khắp nơi.
Chủ nhân trong nhà chỉ có Hình Thảo Phương và Đường Thiên An, hai mẹ con, thiếu chút nữa tra tấn hành hạ Đường Nhã Tịnh đến chết.
Con trai cả của ông ta từ nước ngoài du học trở về, nhìn thấy Đường Nhã Tịnh gầy như một bộ xương, mình đầy thương tích, chỉ còn lại nửa cái mạng thì tức giận.
Con trai lớn của ông ta nổi trận lôi đình, dữ dằn quát cho Đường Thiên An một trận, những hành động ngược đãi Đường Nhã Tịnh của Hình Thảo Phương và Đường Thiên An mới kiềm chế lại vài phần.
Con trai cả của ông ta đã gửi Đường Nhã Tịnh đi tập võ, để cho cô có khả năng tự bảo vệ mình.
Nhưng những thứ này, cũng chỉ có thể bảo đảm Đường Nhã Tịnh từ đó về sau không phải lúc nào cũng bị đánh mà thôi.
Ngược đãi trên tinh thần của Hình Thảo Phương và Đường Thiên An đối với Đường Nhã Tịnh, mãi đến khi Đường Nhã Tịnh rời khỏi nhà họ Đường, cũng chưa từng dừng lại.
Bọn họ khinh thường Đường Nhã Tịnh.
Bọn họ nói, Đường Nhã Tịnh là sỉ nhục của nhà họ Đường, nhà họ Đường chịu nuôi lớn Đường Nhã Tịnh, đã là ơn cao như trời biển rồi, Đường Nhã Tịnh nên làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, để báo đáp bọn họ.
Công việc của ông ta bận rộn, mỗi ngày đều bề bộn không dứt ra nổi, lười để ý tới chuyện của những người phụ nữ này gây ra ở nhà, mặc cho Hình Thảo Phương cùng con gái ông ta dày vò hành hạ.
Hơn nữa, trong tiềm thức, ông ta cũng cảm thấy, Hình Thảo Phương cùng con gái ông ta nói đúng.
Đường Nhã Tịnh là con gái của Đường Huyền Sâm.
Mẹ của Đường Huyền Sâm là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của cha mẹ ông ta.
Tại sao ông ta lại phải nuôi cháu gái cho kẻ thứ ba đã phá hoại tình cảm của cha mẹ ông ta?
Nếu như không phải con trai thứ hai của ông ta không hiểu chuyện, nhất định phải đối nghịch với ông ta, làm ầm ĩ sống chết giữ Đường Nhã Tịnh ở lại, lương thực trong nhà ông ta thà đi cho chó ăn, cũng không muốn nuôi Đường Nhã Tịnh.
Tựa như lời Hình Thảo Phương cùng con gái ông ta nói, nhà họ Đường có thể nuôi lớn Đường Nhã Tịnh, cũng đã là ơn cao như trời biển rồi, một cháu gái của kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của cha mẹ ông ta, chẳng lẽ nhà họ Đường bọn họ còn phải nuôi nấng cô như một cô chiêu hay sao?
Ông ta quả thực ôm ý nghĩ như vậy, mà nhắm mắt làm ngơ không nghe không hỏi mặc kệ Đường Nhã Tịnh ở nhà họ Đường trên danh nghĩa là cô chủ, nhưng trên thực tế lại sống cuộc sống của con ở.
Ông ta cảm thấy, đây là đãi ngộ xứng đáng với thân phận của Đường Nhã Tịnh.
Nhưng hôm nay, thực tế hung hăng tát cho ông ta một cái.
Đường Nhã Tịnh bị ông ta đối đãi tệ bạc nhiều năm như vậy, không phải cháu gái của kẻ thứ ba gì, mà lại là cháu gái ruột của ông ta!
Tại sao thực tế lại thành như vậy?
Điều này làm cho ông ta sau này biết đối mặt với Đường Nhã Tịnh như thế nào?
Làm thế nào để đối mặt với em gái và em rể của ông ta đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.