Chương 13: Đây là nhà vệ sinh
Hỉ Lạc Đa
03/08/2021
Anh cũng đã nhìn thấy Nam Khê và Khương Tiểu Lương, khoé môi cong lên thành một nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời, sau đó cất bước đi tới.
"Tiểu Khê, Khương Tiểu Lương, các em tan làm rồi đấy à"
Thấy anh, Nam Khê cảm thấy rất bất ngờ," Anh... Sao anh lại tới đây? Sao anh không nói trước với em một tiếng chứ?".
Không biết vì sao nữa, có lẽ vì nguyên nhân là do những lời Khương Tiểu Lương nói lúc nãy nên bỗng dưng Nam Khê cảm thấy hơi chột dạ, ánh mắt có vẻ lúng túng.
Bạch Tích Thần không hề phản bác mà chỉ cười ấm áp như gió xuân, "Mấy hôm rồi không gặp, anh nhớ em nên mới đến đón em tan làm, cũng là để tạo bất ngờ cho em. Gần đây có một nhà hàng món Nhật mới mở, nghe bạn anh nói đồ ăn
đó khá ngon, chúng ta đến đó nếm thử nhé"
Khương Tiểu Lương có thể nhận ra sự vui vẻ bộc lộ qua lời nói của anh là thật, tất nhiên Nam Khê cũng có thể nhận ra.
Bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Bạch Tích Thần, Nam Khê hơi do dự một lát rồi cũng nhẹ nhàng gật đầu, "... Được ạ".
Trong đầu Nam Khê lại vang lên những lời mà Khương Tiểu Lương đã nói, Nam Khê vô thức suy nghĩ, nếu như cứ tiếp tục dây dưa với nhau nữa thì có lẽ sẽ không tốt cho cả hai bên.
Nếu như bản thân đã hiểu rõ tình cảm của mình rồi thì không cần phải tiếp tục duy trì mối quan hệ có cũng như không với Bạch Tích Thần như thế này nữa. Mặc dù rất có lỗi với anh nhưng Nam Khê vẫn quyết tâm không níu kéo nữa, hôm nay sẽ dứt khoát chia tay.
Khương Tiểu Lương đứng bên cạnh ung dung nhìn biểu cảm trên gương mặt của Nam Khê. Là bạn bè nhiều năm nên cô và Nam Khê rất hiểu nhau, cô biết, Nam Khê đã có quyết định của riêng mình rồi.
Cô sẽ không xen vào chuyện giữa hai người họ nên vội vàng bịa ra một cái cớ để về trước.
Nhưng mà Bạch Tích Thần lại ngăn cản cô, anh ôm lấy vai Nam Khê rồi khẽ mỉm cười, "Em đừng nghĩ đến chuyện chạy, cũng đã lâu rồi không gặp em, hôm nay đã gặp thì chúng ta nhất định phải ngồi nói chuyện một lúc"
"Em... Em thực sự phải về.."
"Nếu như em muốn về với Lâm Gia Ngôn thì hay là gọi cả anh ra đây, mọi người cũng đâu cần phải khách sáo với nhau làm gì".
Nghe thấy những lời này, Khương Tiểu Lương chẳng còn biết nói gì, cô vốn định lấy Lâm Gia Ngôn ra làm cái cớ, nhưng Bạch Tích Thần đã nói vậy thì cô không thể đi nổi rồi. Bây giờ mà gọi Lâm Gia Ngôn ra thì khác gì gậy ông đập lưng ông chứ...
Rơi vào tình thế khó xử, cô do dự nhìn Nam Khê, thấy cô chớp mắt ra hiệu bảo mình ở lại nên cô cũng chỉ có thể đồng ý.
Lúc ba người đến nhà hàng Nhật Bản thì vẫn còn sớm, khách cũng không nhiều nên họ vội chọn bừa một bàn ở phía trong góc khá yên tĩnh.
Lúc ăn cơm, Bạch Tích Thần vẫn dịu dàng, chu đáo như xưa, anh chăm sóc Nam Khế vô cùng chu đáo.
Nếu là trước đây thì Khương Tiểu Lương sẽ cảm thấy hai người đúng là một cặp tiên đồng ngọc nữ, nhưng bây giờ với thân phận là người ngoài cuộc thấy rõ toàn bộ tình hình nên cô chỉ cảm thấy đáng buồn mà thôi.
Trong bữa ăn này, tâm trạng của Nam Khê không tốt lắm, trong lòng vẫn còn có chuyện đáng suy nghĩ nên ăn cũng rất ít. Nam Khê ngẩng đầu nhìn Khương Tiểu Lương với ánh phức tạp, vừa buồn bã, vừa khó xử, vừa áy náy, lại vừa không nõ.
Dù thế nhưng Khương Tiểu Lương cũng không thể giúp nổi, cô viện cớ đi Toilet để rời khỏi bàn ăn, nhường không gian lại cho hai người, để Nam Khê nói rõ mọi chuyện.
Điều bất ngờ là cô vừa mới đẩy cửa Toilet ra thì thấy một người đàn ông mập mạp uống say như chết từ trong một gian phòng đi ra, hắn lảo đảo bước về phía
cô.
"A
Khương Tiểu Lương sửng sốt, sau đó sợ đến mức hét lên một tiếng, cô đâu có ngờ được rằng trong Toilet nữ lại xuất hiện một con sâu rượu chứ!
Sau khi hét xong, cô quay người định chạy, nhưng tên đàn ông đó lại bắt lấy cổ tay cô trước, dùng sức kéo cô quay lại.
"A, người đẹp, ha... á, hét gì mà hét, cô lén lút chạy vào nhà vệ sinh nam không phải là vì muốn nhìn trộm đàn ông đấy chứ..."
Tên đàn ông này rõ ràng đã uống say đến mức đầu óc không còn minh mẫn, vừa nói chuyện vừa uống rượu, đầu lưỡi hắn sắp không còn thẳng nữa rồi, mùi rượu nồng nặc phả ra làm cho Khương Tiểu Lương cảm thấy buồn nôn.
"Thả tôi ra! Ông vào nhầm rồi, đây là nhà vệ sinh nữ! Ông buông tay ra!"
Khương Tiểu Lương vừa giãy dụa vừa thở hổn hển, nhưng tên đàn ông này lại bị đôi chân trắng như tuyết của cô hấp dẫn, đôi mắt đỏ ngầu lên, dục vọng bỗng dồn lên đỉnh đầu.
Tiếp theo, hắn không nói lời nào mà chỉ dùng tay sờ lên chân Khương Tiểu Lương, sau đó kéo cô về phía ngực mình.
105
"Há, nhầm cái gì mà nhầm chứ, nếu đã đến đây rồi thì đừng chạy nữa, anh sẽ làm thật tốt, há... Làm với em!"
Nói xong, hắn ta định dùng cái miệng buồn nôn của mình để cưỡng hôn Khương Tiểu Lương, cô vùng vẫy mãi không được nên chỉ có thể ra sức kêu cứu, vừa tránh né vừa đánh vào gương mặt đang đến gần của hắn.
"Ông thả thôi ra! Tên khốn nạn! Cứu với! Thả tôi ra!"
Tên đàn ông đang sôi sục tinh thần thì bị cái tát mạnh mẽ của cô khơi dậy cơn tức giận, ánh mắt lộ ra sự hung ác, hắn nhổ nước bọt một cách dữ tợn.
"Lại còn dám đánh ông đây! Hôm nay ông đây sẽ cho mày biết cảm giác khóc lóc xin cứu mạng dưới cơ thể ông đây!"
Vừa dứt lời, một tiếng "xoạc" vang lên, tên đàn ông giơ tay vạch lớp áo trước ngực Khương Tiểu Lương ra, hai bầu ngực lộ ra hơn phân nửa, gương mặt hiện lên nụ cười độc ác.
Khương Tiểu Lương chỉ cảm thấy trước ngực mình mát lạnh, cô vừa nhìn thì thấy bàn tay béo mập của hắn ta đang đưa về phía váy của cô, chỉ sợ rằng hắn sắp lần mò lên trên. Vậy nên cô càng ra sức giãy dụa, tiếng kêu cứu cũng càng ngày càng to.
Đúng lúc này, một tiếng "ầm" vang lên, cửa Toilet bị đá văng ra từ bên ngoài.
Chỉ một giây sau, một người đàn ông cao lớn xông vào, đánh một phát lên mặt tên béo kia.
Tên sâu rượu không ngờ sẽ có người đến nên cũng không phòng bị, hắn bị đánh ngã xuống sàn. Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người vừa bước vào năm lấy tóc rồi nên đầu xuống đất, hắn bị đánh đến mức máu tươi chảy ra rồi sau đó ngất đi.
Khương Tiểu Lương được trả tự do, cô chưa thể kìm nổi sự hoảng sợ nên trốn vào góc tường. Lúc đó, cô mới nhận ra người vừa tới cứu mình là Bạch Tích Thần.
Cô không hề biết rằng anh lại có một bộ mặt bạo lực như thế!
"Đừng... Đừng đánh nữa... Bạch Tích Thần... Nếu như còn đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy..."
Nghe thấy giọng nói run rẩy gọi tên mình cô của, lúc này Bạch Tích Thần mới bình tĩnh lại, sự tức giận trong ánh mắt bỗng biến mất. Anh bước về phía cô, ôm chặt cô vào lòng, trong ánh mắt hiện lên sự đau lòng không thèm che giấu"
"Không sao, anh đến rồi, ngoan, đừng sợ nữa."
Cô chưa bao giờ nghe thấy giọng nói ấm áp như thế từ anh, nếu như nghe kỹ sẽ còn có thể nhận ra một chút run rẩy bên trong, hệt như anh đang sợ điều gì đó.
Khương Tiểu Lương hơi sửng sốt, cô không kịp suy nghĩ gì nữa, sự tuỷ thân và cảm giác sợ hãi còn sót lại bị anh khơi dậy, nước mắt cứ thể thi nhau rơi xuống.
"Tích Thần, Tiểu Lương, hai người."
Đúng lúc đó, Nam Khê nghe thấy tiếng động từ bên ngoài nên vội vàng chạy tới, vừa nhìn vào đã thấy cảnh thế này nên trong ánh mắt Nam Khê chứa đầy sự kinh ngạc.
Nghe thấy giọng nói của Nam Khê, Khương Tiểu Lương lập tức tỉnh táo lại, cô vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực của Bạch Tích Thần, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Tiểu Khê, tớ..."
Cô đang định giải thích thì Nam Khê lại bỗng nhiên cười dịu dàng, "Không sao đâu, tớ biết mà, cậu là bạn của tớ, Tích Thần giúp cậu là chuyện đương nhiên rồi."
Khương Tiểu Lương nhẹ nhàng cắn chặt môi, bây giờ gật đầu cũng không đúng mà lắc đầu cũng không phải, cô không biết nữa, cô chỉ cảm thấy nụ cười vừa
nãy của Nam Khê hơi kỳ lạ.
Cuối cùng bữa cơm hôm nay cũng không thể ăn xong, Bạch Tích Thần và Nam Khê cùng đưa Khương Tiểu Lương về trước, sau khi nhìn cô lên lầu rồi thì mới đưa Nam Khê về.
"Tiểu Khê, anh xin lỗi, bữa cơm hôm nay không được vui cho lắm, lần sau anh nhất định sẽ bù lại cho em"
Nói xong, anh vỗ nhẹ lên bả vai cô, sau đó định quay người rời đi. Đúng lúc đó, cánh tay anh bị Nam Khê kéo lại, anh quay người lại thì thấy trên gương mặt Nam Khê hiện lên một nụ cười nũng nịu, đôi môi hồng khẽ mở.
"Tích Thần, lâu rồi chúng ta không ngồi nói chuyện với nhau, anh lên lầu với em đi, được không?"
"Tiểu Khê, Khương Tiểu Lương, các em tan làm rồi đấy à"
Thấy anh, Nam Khê cảm thấy rất bất ngờ," Anh... Sao anh lại tới đây? Sao anh không nói trước với em một tiếng chứ?".
Không biết vì sao nữa, có lẽ vì nguyên nhân là do những lời Khương Tiểu Lương nói lúc nãy nên bỗng dưng Nam Khê cảm thấy hơi chột dạ, ánh mắt có vẻ lúng túng.
Bạch Tích Thần không hề phản bác mà chỉ cười ấm áp như gió xuân, "Mấy hôm rồi không gặp, anh nhớ em nên mới đến đón em tan làm, cũng là để tạo bất ngờ cho em. Gần đây có một nhà hàng món Nhật mới mở, nghe bạn anh nói đồ ăn
đó khá ngon, chúng ta đến đó nếm thử nhé"
Khương Tiểu Lương có thể nhận ra sự vui vẻ bộc lộ qua lời nói của anh là thật, tất nhiên Nam Khê cũng có thể nhận ra.
Bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Bạch Tích Thần, Nam Khê hơi do dự một lát rồi cũng nhẹ nhàng gật đầu, "... Được ạ".
Trong đầu Nam Khê lại vang lên những lời mà Khương Tiểu Lương đã nói, Nam Khê vô thức suy nghĩ, nếu như cứ tiếp tục dây dưa với nhau nữa thì có lẽ sẽ không tốt cho cả hai bên.
Nếu như bản thân đã hiểu rõ tình cảm của mình rồi thì không cần phải tiếp tục duy trì mối quan hệ có cũng như không với Bạch Tích Thần như thế này nữa. Mặc dù rất có lỗi với anh nhưng Nam Khê vẫn quyết tâm không níu kéo nữa, hôm nay sẽ dứt khoát chia tay.
Khương Tiểu Lương đứng bên cạnh ung dung nhìn biểu cảm trên gương mặt của Nam Khê. Là bạn bè nhiều năm nên cô và Nam Khê rất hiểu nhau, cô biết, Nam Khê đã có quyết định của riêng mình rồi.
Cô sẽ không xen vào chuyện giữa hai người họ nên vội vàng bịa ra một cái cớ để về trước.
Nhưng mà Bạch Tích Thần lại ngăn cản cô, anh ôm lấy vai Nam Khê rồi khẽ mỉm cười, "Em đừng nghĩ đến chuyện chạy, cũng đã lâu rồi không gặp em, hôm nay đã gặp thì chúng ta nhất định phải ngồi nói chuyện một lúc"
"Em... Em thực sự phải về.."
"Nếu như em muốn về với Lâm Gia Ngôn thì hay là gọi cả anh ra đây, mọi người cũng đâu cần phải khách sáo với nhau làm gì".
Nghe thấy những lời này, Khương Tiểu Lương chẳng còn biết nói gì, cô vốn định lấy Lâm Gia Ngôn ra làm cái cớ, nhưng Bạch Tích Thần đã nói vậy thì cô không thể đi nổi rồi. Bây giờ mà gọi Lâm Gia Ngôn ra thì khác gì gậy ông đập lưng ông chứ...
Rơi vào tình thế khó xử, cô do dự nhìn Nam Khê, thấy cô chớp mắt ra hiệu bảo mình ở lại nên cô cũng chỉ có thể đồng ý.
Lúc ba người đến nhà hàng Nhật Bản thì vẫn còn sớm, khách cũng không nhiều nên họ vội chọn bừa một bàn ở phía trong góc khá yên tĩnh.
Lúc ăn cơm, Bạch Tích Thần vẫn dịu dàng, chu đáo như xưa, anh chăm sóc Nam Khế vô cùng chu đáo.
Nếu là trước đây thì Khương Tiểu Lương sẽ cảm thấy hai người đúng là một cặp tiên đồng ngọc nữ, nhưng bây giờ với thân phận là người ngoài cuộc thấy rõ toàn bộ tình hình nên cô chỉ cảm thấy đáng buồn mà thôi.
Trong bữa ăn này, tâm trạng của Nam Khê không tốt lắm, trong lòng vẫn còn có chuyện đáng suy nghĩ nên ăn cũng rất ít. Nam Khê ngẩng đầu nhìn Khương Tiểu Lương với ánh phức tạp, vừa buồn bã, vừa khó xử, vừa áy náy, lại vừa không nõ.
Dù thế nhưng Khương Tiểu Lương cũng không thể giúp nổi, cô viện cớ đi Toilet để rời khỏi bàn ăn, nhường không gian lại cho hai người, để Nam Khê nói rõ mọi chuyện.
Điều bất ngờ là cô vừa mới đẩy cửa Toilet ra thì thấy một người đàn ông mập mạp uống say như chết từ trong một gian phòng đi ra, hắn lảo đảo bước về phía
cô.
"A
Khương Tiểu Lương sửng sốt, sau đó sợ đến mức hét lên một tiếng, cô đâu có ngờ được rằng trong Toilet nữ lại xuất hiện một con sâu rượu chứ!
Sau khi hét xong, cô quay người định chạy, nhưng tên đàn ông đó lại bắt lấy cổ tay cô trước, dùng sức kéo cô quay lại.
"A, người đẹp, ha... á, hét gì mà hét, cô lén lút chạy vào nhà vệ sinh nam không phải là vì muốn nhìn trộm đàn ông đấy chứ..."
Tên đàn ông này rõ ràng đã uống say đến mức đầu óc không còn minh mẫn, vừa nói chuyện vừa uống rượu, đầu lưỡi hắn sắp không còn thẳng nữa rồi, mùi rượu nồng nặc phả ra làm cho Khương Tiểu Lương cảm thấy buồn nôn.
"Thả tôi ra! Ông vào nhầm rồi, đây là nhà vệ sinh nữ! Ông buông tay ra!"
Khương Tiểu Lương vừa giãy dụa vừa thở hổn hển, nhưng tên đàn ông này lại bị đôi chân trắng như tuyết của cô hấp dẫn, đôi mắt đỏ ngầu lên, dục vọng bỗng dồn lên đỉnh đầu.
Tiếp theo, hắn không nói lời nào mà chỉ dùng tay sờ lên chân Khương Tiểu Lương, sau đó kéo cô về phía ngực mình.
105
"Há, nhầm cái gì mà nhầm chứ, nếu đã đến đây rồi thì đừng chạy nữa, anh sẽ làm thật tốt, há... Làm với em!"
Nói xong, hắn ta định dùng cái miệng buồn nôn của mình để cưỡng hôn Khương Tiểu Lương, cô vùng vẫy mãi không được nên chỉ có thể ra sức kêu cứu, vừa tránh né vừa đánh vào gương mặt đang đến gần của hắn.
"Ông thả thôi ra! Tên khốn nạn! Cứu với! Thả tôi ra!"
Tên đàn ông đang sôi sục tinh thần thì bị cái tát mạnh mẽ của cô khơi dậy cơn tức giận, ánh mắt lộ ra sự hung ác, hắn nhổ nước bọt một cách dữ tợn.
"Lại còn dám đánh ông đây! Hôm nay ông đây sẽ cho mày biết cảm giác khóc lóc xin cứu mạng dưới cơ thể ông đây!"
Vừa dứt lời, một tiếng "xoạc" vang lên, tên đàn ông giơ tay vạch lớp áo trước ngực Khương Tiểu Lương ra, hai bầu ngực lộ ra hơn phân nửa, gương mặt hiện lên nụ cười độc ác.
Khương Tiểu Lương chỉ cảm thấy trước ngực mình mát lạnh, cô vừa nhìn thì thấy bàn tay béo mập của hắn ta đang đưa về phía váy của cô, chỉ sợ rằng hắn sắp lần mò lên trên. Vậy nên cô càng ra sức giãy dụa, tiếng kêu cứu cũng càng ngày càng to.
Đúng lúc này, một tiếng "ầm" vang lên, cửa Toilet bị đá văng ra từ bên ngoài.
Chỉ một giây sau, một người đàn ông cao lớn xông vào, đánh một phát lên mặt tên béo kia.
Tên sâu rượu không ngờ sẽ có người đến nên cũng không phòng bị, hắn bị đánh ngã xuống sàn. Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người vừa bước vào năm lấy tóc rồi nên đầu xuống đất, hắn bị đánh đến mức máu tươi chảy ra rồi sau đó ngất đi.
Khương Tiểu Lương được trả tự do, cô chưa thể kìm nổi sự hoảng sợ nên trốn vào góc tường. Lúc đó, cô mới nhận ra người vừa tới cứu mình là Bạch Tích Thần.
Cô không hề biết rằng anh lại có một bộ mặt bạo lực như thế!
"Đừng... Đừng đánh nữa... Bạch Tích Thần... Nếu như còn đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy..."
Nghe thấy giọng nói run rẩy gọi tên mình cô của, lúc này Bạch Tích Thần mới bình tĩnh lại, sự tức giận trong ánh mắt bỗng biến mất. Anh bước về phía cô, ôm chặt cô vào lòng, trong ánh mắt hiện lên sự đau lòng không thèm che giấu"
"Không sao, anh đến rồi, ngoan, đừng sợ nữa."
Cô chưa bao giờ nghe thấy giọng nói ấm áp như thế từ anh, nếu như nghe kỹ sẽ còn có thể nhận ra một chút run rẩy bên trong, hệt như anh đang sợ điều gì đó.
Khương Tiểu Lương hơi sửng sốt, cô không kịp suy nghĩ gì nữa, sự tuỷ thân và cảm giác sợ hãi còn sót lại bị anh khơi dậy, nước mắt cứ thể thi nhau rơi xuống.
"Tích Thần, Tiểu Lương, hai người."
Đúng lúc đó, Nam Khê nghe thấy tiếng động từ bên ngoài nên vội vàng chạy tới, vừa nhìn vào đã thấy cảnh thế này nên trong ánh mắt Nam Khê chứa đầy sự kinh ngạc.
Nghe thấy giọng nói của Nam Khê, Khương Tiểu Lương lập tức tỉnh táo lại, cô vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực của Bạch Tích Thần, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Tiểu Khê, tớ..."
Cô đang định giải thích thì Nam Khê lại bỗng nhiên cười dịu dàng, "Không sao đâu, tớ biết mà, cậu là bạn của tớ, Tích Thần giúp cậu là chuyện đương nhiên rồi."
Khương Tiểu Lương nhẹ nhàng cắn chặt môi, bây giờ gật đầu cũng không đúng mà lắc đầu cũng không phải, cô không biết nữa, cô chỉ cảm thấy nụ cười vừa
nãy của Nam Khê hơi kỳ lạ.
Cuối cùng bữa cơm hôm nay cũng không thể ăn xong, Bạch Tích Thần và Nam Khê cùng đưa Khương Tiểu Lương về trước, sau khi nhìn cô lên lầu rồi thì mới đưa Nam Khê về.
"Tiểu Khê, anh xin lỗi, bữa cơm hôm nay không được vui cho lắm, lần sau anh nhất định sẽ bù lại cho em"
Nói xong, anh vỗ nhẹ lên bả vai cô, sau đó định quay người rời đi. Đúng lúc đó, cánh tay anh bị Nam Khê kéo lại, anh quay người lại thì thấy trên gương mặt Nam Khê hiện lên một nụ cười nũng nịu, đôi môi hồng khẽ mở.
"Tích Thần, lâu rồi chúng ta không ngồi nói chuyện với nhau, anh lên lầu với em đi, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.