Chương 4: Kéo rèm cửa sổ xuống
Hỉ Lạc Đa
03/08/2021
“Cái gì.... cái gì mà cần nhìn với chả không cần nhìn chứ, anh, anh im đi!”
Từ bé đến lớn, Khương Tiểu Lương đều giữ thân như ngọc, nghe thấy những lời này, suýt chút nữa cô không khống chế được mà chỉ muốn tìm chỗ nào đó trốn đi, gương mặt cô hiện lên sự hoảng hốt.
Nhưng cũng lúc ấy, cô lại cảm nhận được ở chỗ nào đó trong trái tim mình dội lên cảm giác ấm áp.
Thảo nào hôm nay lúc tỉnh dậy, cô thấy cả người nhức mỏi, không hề đau đớn, hoá ra là vì anh ta... Nhưng nghĩ lại thì cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái.
Anh ta là trai bao mà, có phải với khách hàng nào anh ta cũng đối xử nhẹ nhàng, săn sóc như thế này chứ không phải chỉ đối xử tốt với mỗi cô không?
Tần Tống không hề biết rằng trong lòng cô đang gợn sóng, thấy cô im lặng nên hắn nghĩ rằng đã đồng ý, do đó không ngần ngại giơ tay cởi quần lót của cô.
Khương Tiểu Lương hoảng hốt, cô lập lấy lại tinh thần, nhìn thấy người đàn ông đang bôi thuốc mỡ cho mình, cô vừa giật mình lại vừa xấu hổ nên vội co chân
lên.
Cô muốn khép hai chân lại, nhưng Tần Tống đã túm được, hai tay anh giữ chặt chân cô, không cho cô cử động. Tần Tống biết cô ngại, đôi mắt đen láy đang nhìn cô chằm chằm hiện lên sự ấm áp, thậm chí còn có vẻ chiều chuộng, anh cong khoé môi lên, “Tôi biết cô sợ nhưng cứ yên tâm giao cho tôi đi, được chứ? Tôi sẽ không làm cô đau đầu”
Lời này của anh không hề nghiêm túc chút nào, nhưng không biết vì sao nó lại dễ dàng phá vỡ sự đề phòng của Khương Tiểu Lương. Nhìn vào đôi mắt của Tần Tống, cô thấy được sự đau lòng rõ ràng, trái tim cô như bị ai đó chạm tới, khiến nó rung động không thôi.
Lần này, cô không còn bẽn lẽn, ngượng ngu nữa, bởi vì bản thân mình không tiện làm nên đành phải nhượng bộ.
“Chuyện đó... Bây giờ là ban ngày ban mặt, không phù hợp cho lắm, hay là để tối hẵng...”
Nhưng vừa mới nói ra những lời này, cô chợt cảm thấy có gì đó sai sai. Ý tứ trong lời nói của cô rõ ràng là tôi nay cô vẫn muốn anh ta ở đây, chứng tỏ rằng cô có tình cảm với anh ta.
Thấy thế, cô ngại ngùng đến nỗi cắn chặt môi dưới, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông, hàng lông mi dày khẽ run lên, sau đó rũ xuống, dường như muốn che dấu cảm xúc của mình.
Tất nhiên Tần Tổng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, tâm trạng anh bỗng tốt lên, đáy mắt để lộ ra ý cười.
“Buổi tối cũng phải bôi thuốc mà, loại thuốc này phải bôi vài lần mới khỏi nhanh được, nếu không, tôi nghĩ cô sẽ cảm thấy khó chịu đấy”. . Truyện Mỹ Thực
Lời này nghe có vẻ giống những câu nói ngọt ngào của một đôi đang yêu nhau, trái tim Khương Tiểu Lương lại vô thức đập nhanh hơn, nỗi sợ hãi vô hình trong lòng cô cũng đang dần tan biến.
Không biết phải từ chối thể nào nhưng cô ngạc nhiên nhận ra rằng bản thân không hề ghét bỏ anh, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà lại thế này...cô vẫn chưa thể thích ứng kịp.
Sau một lúc suy nghĩ, cô chỉ đành nhẹ giọng đề nghị: “Vậy... Vậy thì kéo rèm cửa sổ xuống đi, thế này...”
Giọng nói của cô ngày càng nhỏ, đầu càng cúi thấp xuống, sau cùng vì quá xấu hổ nên không nói gì nữa nữa, hai má đỏ ửng lên.
Tần Tống nhìn cô, anh cảm hấy dáng vẻ khi xấu hổ của cô rất hấp dẫn, nụ cười trên miệng càng trở nên tươi hơn. Biết cô đang nhượng bộ nên anh cũng rất nghe lời, vội cầm điều khiển từ xa lên, rèm cửa tự động dần dần khép lại, mặc dù bên ngoài ánh nắng chói chang đang chiếu vào, nhưng vì bị ngăn bởi lớp rèm nên trong phòng vẫn rất tồi.
Sau khi được anh bế lên giường, Khương Tiểu Lương có thể cảm nhận được ngón tay người đàn ông đang nhẹ nhàng chạm vào cơ thể mình, thuốc mỡ rất mát, đầu ngón tay anh hơi thô ráp nên tạo cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy, cô cắn chặt môi dưới, sau đó mặc kệ tất cả, quyết tâm giả chết.
Mặc dù cô không kêu đau chút nào, nhưng Tần Tống vẫn cảm nhận được thân thể cô hơi run rẩy khi bị mình chạm đến cảm giác này rất tinh tế, nó khiến cho trái tim anh cũng run rẩy theo, cảm giác thoả mãn lan ra khắp người.
Nhưng một lúc lâu sau, anh lại cảm thấy chưa đủ.
Thuốc mỡ đã bôi xong, nhưng anh lại không thu tay về mà còn muốn gần gũi hơn nữa.
Nghĩ thế nào, anh liền làm y như vậy.
Lúc Khương Tiểu Lương cảm giác được có gì đó đang tiến vào trong cơ thể mình, cả người cô run lên như có dòng điện xẹt qua, cô rên nhẹ một tiếng rồi vội vàng khép hai chân lại, sau đó trừng mắt: “Anh... Anh đang làm gì thế?”
Nhưng ánh mắt của cô lại không hề có một chút uy lực nào mà lại chỉ giống như đang dụ dỗ anh, làm cho dục vọng của Tần Tống trỗi dậy.
Anh mạnh mẽ dùng một tay giữ chặt lấy Khương Tiểu Lương, chăm chú nhìn cô, khoảng cách giữa hai người không quá 5 mm.
“Tôi đang bôi thuốc cho cô mà”
Anh bày ra vẻ mặt vô tội nhưng lại không dừng động tác tay ở phía dưới lại. Hơn thế nữ, anh còn đưa ngón tay vào bên trong sâu hơn, đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Cơ thể Khương Tiểu Lương vô cùng nhạy cảm, cô bỗng nhiên hoảng sợ, nhưng nhìn nụ cười xấu xa trên khoé miệng người đàn ông, cô mới hiểu rõ rằng hoá ra người đàn ông này vẫn luôn giấu “đuôi sói”!
“Anh..... Anh lấy nó ra đi!”
“Ra? Ra đâu?” Tần Tống đã biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi, nhìn dáng vẻ vừa gấp gáp vừa tức giận của cô, ý cười trên khoé môi anh càng đậm, lúc này anh lại giả vời tố cáo cô: “Rõ ràng là cô đang kẹp lấy tay tôi mà, cô xem, cô kẹp chặt thế này có mà làm đau tôi rồi ấy”
Cả người Khương Tiểu Lương đỏ ửng lên như một chút tôm bị luộc chín, biết bản thân mình không cãi nổi nên chỉ đành đẩy anh ra nhanh một chút, cô thả lỏng hai chân mà không thêm suy nghĩ nữa.
Nhưng trong nháy mắt, cô bỗng cảm thấy hối hận, người đàn ông này lại... dám cho thêm một ngón nữa vào! Còn ra vào liên tục... ở bên trong!
Cô bị kích thích đến mức không nhịn nổi nên hét lên một tiếng, nhưng giọng nói nghe như thể đang nũng nịu: “Anh..... Anh đang bắt nạt người khác!”
Sớm đã đoán được nên sau khi nghe xong, Tần Tống không hề áy náy chút
nào, ngược lại anh còn tiến gần hơn, ngậm lấy vành tai cô.
Chỉ nghe thấy giọng nói của anh vừa nhẹ nhàng, lại vô cùng mê hoặc: “Đúng thế, tôi chỉ muốn ức hiếp cô thôi”
Vừa dứt lời, hắn bỗng rời khỏi vành tai rồi vùi đầu xuống trước ngực cô, mặc sức tận hưởng từng tấc da tức thịt ở ngực cô.
Khương Tiểu Lương bị hắn ta trêu đùa đến nỗi toàn thân mềm nhũn ra.
Trong lúc mơ hồ, cô chỉ nghe thấy giọng nói của anh lại vang lên lần nữa: “Cô thì sao? Có muốn để tôi bắt nạt không? Hửm?”
Khương Tiểu Lương đâu có tâm trạng để suy nghĩ nữa, cô chỉ cảm thấy toà thân bị tên đàn ông thủ đoạn này châm lửa, cô không thể kìm nổi sự run rẩy, giơ tay ôm lấy đầu anh, ngón tay tiến vào mái tóc ngắn của anh.
Chỉ một giây sau, cô nghe nghe thấy rõ bản thân mình mơ màng đáp lại: "Um......
Cũng nhìn thấy rõ rằng bản thân mình đang bị người đàn ông này "công thành đoạt đất”, chìm đắm trong sự ấm áp của hắn.
Còn về phía Tần Tống, thấy cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình, trong lòng anh cả thấy rất vui, động tác cũng vì thế mà nhẹ nhàng hơn, anh vô cũng nhấn nại và cưng chiều..
Thân thể hai người như hoà vào làm một, quấn quýt lấy nhau, khoảnh khắc này, một giọng nói vang lên từ tận đáy lòng, không khí tràn ngập sự say mê.
Từ bé đến lớn, Khương Tiểu Lương đều giữ thân như ngọc, nghe thấy những lời này, suýt chút nữa cô không khống chế được mà chỉ muốn tìm chỗ nào đó trốn đi, gương mặt cô hiện lên sự hoảng hốt.
Nhưng cũng lúc ấy, cô lại cảm nhận được ở chỗ nào đó trong trái tim mình dội lên cảm giác ấm áp.
Thảo nào hôm nay lúc tỉnh dậy, cô thấy cả người nhức mỏi, không hề đau đớn, hoá ra là vì anh ta... Nhưng nghĩ lại thì cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái.
Anh ta là trai bao mà, có phải với khách hàng nào anh ta cũng đối xử nhẹ nhàng, săn sóc như thế này chứ không phải chỉ đối xử tốt với mỗi cô không?
Tần Tống không hề biết rằng trong lòng cô đang gợn sóng, thấy cô im lặng nên hắn nghĩ rằng đã đồng ý, do đó không ngần ngại giơ tay cởi quần lót của cô.
Khương Tiểu Lương hoảng hốt, cô lập lấy lại tinh thần, nhìn thấy người đàn ông đang bôi thuốc mỡ cho mình, cô vừa giật mình lại vừa xấu hổ nên vội co chân
lên.
Cô muốn khép hai chân lại, nhưng Tần Tống đã túm được, hai tay anh giữ chặt chân cô, không cho cô cử động. Tần Tống biết cô ngại, đôi mắt đen láy đang nhìn cô chằm chằm hiện lên sự ấm áp, thậm chí còn có vẻ chiều chuộng, anh cong khoé môi lên, “Tôi biết cô sợ nhưng cứ yên tâm giao cho tôi đi, được chứ? Tôi sẽ không làm cô đau đầu”
Lời này của anh không hề nghiêm túc chút nào, nhưng không biết vì sao nó lại dễ dàng phá vỡ sự đề phòng của Khương Tiểu Lương. Nhìn vào đôi mắt của Tần Tống, cô thấy được sự đau lòng rõ ràng, trái tim cô như bị ai đó chạm tới, khiến nó rung động không thôi.
Lần này, cô không còn bẽn lẽn, ngượng ngu nữa, bởi vì bản thân mình không tiện làm nên đành phải nhượng bộ.
“Chuyện đó... Bây giờ là ban ngày ban mặt, không phù hợp cho lắm, hay là để tối hẵng...”
Nhưng vừa mới nói ra những lời này, cô chợt cảm thấy có gì đó sai sai. Ý tứ trong lời nói của cô rõ ràng là tôi nay cô vẫn muốn anh ta ở đây, chứng tỏ rằng cô có tình cảm với anh ta.
Thấy thế, cô ngại ngùng đến nỗi cắn chặt môi dưới, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông, hàng lông mi dày khẽ run lên, sau đó rũ xuống, dường như muốn che dấu cảm xúc của mình.
Tất nhiên Tần Tổng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, tâm trạng anh bỗng tốt lên, đáy mắt để lộ ra ý cười.
“Buổi tối cũng phải bôi thuốc mà, loại thuốc này phải bôi vài lần mới khỏi nhanh được, nếu không, tôi nghĩ cô sẽ cảm thấy khó chịu đấy”. . Truyện Mỹ Thực
Lời này nghe có vẻ giống những câu nói ngọt ngào của một đôi đang yêu nhau, trái tim Khương Tiểu Lương lại vô thức đập nhanh hơn, nỗi sợ hãi vô hình trong lòng cô cũng đang dần tan biến.
Không biết phải từ chối thể nào nhưng cô ngạc nhiên nhận ra rằng bản thân không hề ghét bỏ anh, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà lại thế này...cô vẫn chưa thể thích ứng kịp.
Sau một lúc suy nghĩ, cô chỉ đành nhẹ giọng đề nghị: “Vậy... Vậy thì kéo rèm cửa sổ xuống đi, thế này...”
Giọng nói của cô ngày càng nhỏ, đầu càng cúi thấp xuống, sau cùng vì quá xấu hổ nên không nói gì nữa nữa, hai má đỏ ửng lên.
Tần Tống nhìn cô, anh cảm hấy dáng vẻ khi xấu hổ của cô rất hấp dẫn, nụ cười trên miệng càng trở nên tươi hơn. Biết cô đang nhượng bộ nên anh cũng rất nghe lời, vội cầm điều khiển từ xa lên, rèm cửa tự động dần dần khép lại, mặc dù bên ngoài ánh nắng chói chang đang chiếu vào, nhưng vì bị ngăn bởi lớp rèm nên trong phòng vẫn rất tồi.
Sau khi được anh bế lên giường, Khương Tiểu Lương có thể cảm nhận được ngón tay người đàn ông đang nhẹ nhàng chạm vào cơ thể mình, thuốc mỡ rất mát, đầu ngón tay anh hơi thô ráp nên tạo cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy, cô cắn chặt môi dưới, sau đó mặc kệ tất cả, quyết tâm giả chết.
Mặc dù cô không kêu đau chút nào, nhưng Tần Tống vẫn cảm nhận được thân thể cô hơi run rẩy khi bị mình chạm đến cảm giác này rất tinh tế, nó khiến cho trái tim anh cũng run rẩy theo, cảm giác thoả mãn lan ra khắp người.
Nhưng một lúc lâu sau, anh lại cảm thấy chưa đủ.
Thuốc mỡ đã bôi xong, nhưng anh lại không thu tay về mà còn muốn gần gũi hơn nữa.
Nghĩ thế nào, anh liền làm y như vậy.
Lúc Khương Tiểu Lương cảm giác được có gì đó đang tiến vào trong cơ thể mình, cả người cô run lên như có dòng điện xẹt qua, cô rên nhẹ một tiếng rồi vội vàng khép hai chân lại, sau đó trừng mắt: “Anh... Anh đang làm gì thế?”
Nhưng ánh mắt của cô lại không hề có một chút uy lực nào mà lại chỉ giống như đang dụ dỗ anh, làm cho dục vọng của Tần Tống trỗi dậy.
Anh mạnh mẽ dùng một tay giữ chặt lấy Khương Tiểu Lương, chăm chú nhìn cô, khoảng cách giữa hai người không quá 5 mm.
“Tôi đang bôi thuốc cho cô mà”
Anh bày ra vẻ mặt vô tội nhưng lại không dừng động tác tay ở phía dưới lại. Hơn thế nữ, anh còn đưa ngón tay vào bên trong sâu hơn, đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Cơ thể Khương Tiểu Lương vô cùng nhạy cảm, cô bỗng nhiên hoảng sợ, nhưng nhìn nụ cười xấu xa trên khoé miệng người đàn ông, cô mới hiểu rõ rằng hoá ra người đàn ông này vẫn luôn giấu “đuôi sói”!
“Anh..... Anh lấy nó ra đi!”
“Ra? Ra đâu?” Tần Tống đã biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi, nhìn dáng vẻ vừa gấp gáp vừa tức giận của cô, ý cười trên khoé môi anh càng đậm, lúc này anh lại giả vời tố cáo cô: “Rõ ràng là cô đang kẹp lấy tay tôi mà, cô xem, cô kẹp chặt thế này có mà làm đau tôi rồi ấy”
Cả người Khương Tiểu Lương đỏ ửng lên như một chút tôm bị luộc chín, biết bản thân mình không cãi nổi nên chỉ đành đẩy anh ra nhanh một chút, cô thả lỏng hai chân mà không thêm suy nghĩ nữa.
Nhưng trong nháy mắt, cô bỗng cảm thấy hối hận, người đàn ông này lại... dám cho thêm một ngón nữa vào! Còn ra vào liên tục... ở bên trong!
Cô bị kích thích đến mức không nhịn nổi nên hét lên một tiếng, nhưng giọng nói nghe như thể đang nũng nịu: “Anh..... Anh đang bắt nạt người khác!”
Sớm đã đoán được nên sau khi nghe xong, Tần Tống không hề áy náy chút
nào, ngược lại anh còn tiến gần hơn, ngậm lấy vành tai cô.
Chỉ nghe thấy giọng nói của anh vừa nhẹ nhàng, lại vô cùng mê hoặc: “Đúng thế, tôi chỉ muốn ức hiếp cô thôi”
Vừa dứt lời, hắn bỗng rời khỏi vành tai rồi vùi đầu xuống trước ngực cô, mặc sức tận hưởng từng tấc da tức thịt ở ngực cô.
Khương Tiểu Lương bị hắn ta trêu đùa đến nỗi toàn thân mềm nhũn ra.
Trong lúc mơ hồ, cô chỉ nghe thấy giọng nói của anh lại vang lên lần nữa: “Cô thì sao? Có muốn để tôi bắt nạt không? Hửm?”
Khương Tiểu Lương đâu có tâm trạng để suy nghĩ nữa, cô chỉ cảm thấy toà thân bị tên đàn ông thủ đoạn này châm lửa, cô không thể kìm nổi sự run rẩy, giơ tay ôm lấy đầu anh, ngón tay tiến vào mái tóc ngắn của anh.
Chỉ một giây sau, cô nghe nghe thấy rõ bản thân mình mơ màng đáp lại: "Um......
Cũng nhìn thấy rõ rằng bản thân mình đang bị người đàn ông này "công thành đoạt đất”, chìm đắm trong sự ấm áp của hắn.
Còn về phía Tần Tống, thấy cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình, trong lòng anh cả thấy rất vui, động tác cũng vì thế mà nhẹ nhàng hơn, anh vô cũng nhấn nại và cưng chiều..
Thân thể hai người như hoà vào làm một, quấn quýt lấy nhau, khoảnh khắc này, một giọng nói vang lên từ tận đáy lòng, không khí tràn ngập sự say mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.