Chương 3
Hoàng Ngư Nhi
07/10/2023
10
Thực ra, tổng tài và vợ nhỏ (không hề) gặp nhau ở vườn trường cấp 3 ngọt ngào, tổng tài của khi đó cũng không nũng nịu, thậm chí còn là một vị "thiếu gia không dễ chọc".
Sếp tổng được xem như là tên khốn nạn nhất lớp, vẫn có thể đạt được thành tích tốt đến đáng ghen tị, hơn nữa vợ nhỏ cũng cực kì ưu tú, thậm chí còn có chút coi thường sếp tổng (lầm to).
Cho đến một ngày, tổng tài đang dạo trung tâm thương mại trong kì nghỉ hè, nhìn thấy vợ nhỏ đang phát tờ rơi trước cổng.
"Ngại quá, làm phiền một chút..."
Trời rất nóng, từng đợt nắng nóng chiếu lên mặt vợ nhỏ, quần áo của cậu gần như ướt đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên sếp tổng thấy vợ yêu mình không còn kiêu ngạo như vậy, thậm chí còn có chút nhếch nhác.
Cậu ấy cũng sẽ như thế à?!
Sếp tổng sửng sốt một chốc, đến nỗi không cầm tờ rơi được đưa cho mình, bầu không khí lập tức trở nên khó xử.
Vợ nhỏ ngước lên thì thấy anh đang nheo mắt, hơi cau mày, như đang không vừa ý (không phải đâu!).
Tổng tài vội vã rời đi như đang chạy trốn, đi được một quãng xa rồi mới hoàn hồn:
Cậu ấy đáng yêu quá!
11
Tuy nhiên câu chuyện trên đều là mộng tưởng của tổng tài, anh đã nhiều lần khoe khoang với bên ngoài như thế, vợ nhỏ cũng lười đính chính.
Cái mà tổng tài cho rằng là "vợ yêu ngước nhìn anh với đôi mắt trong veo ngấn lệ" chỉ là do vừa nãy có một chiếc xe tải vừa chạy qua. Còn "gương mặt đỏ bừng khi đưa tờ rơi cho anh" chẳng qua chỉ là bởi thời tiết quá nóng mà thôi.
12
Kể từ lúc đó, sếp tổng cho rằng vợ yêu là một học sinh nghèo nhờ vào thành tích tốt mà vào học lớp bọn họ, mỗi ngày đi làm thêm phụ giúp gia đình, vừa làm vừa học, không khỏi đồng cảm với vợ nhỏ.
Vốn dĩ với mối quan hệ đại bác bắn cũng không tới(*) này của hai người thì không thể đến được với nhau. Chỉ là sau đó chỗ ngồi trong lớp được sắp xếp lại, tổng tài lo vo nhỏ sẽ bị mấy bạn học phú nhị đại trong lớp bắt nạt, nên chủ động dời bàn đến ngồi cạnh vợ nhỏ.
(*) 八竿子打不着 /bā gānzi dǎ bùzháo/: quăng tám sào cũng không tới, cực kỳ xa, không liên quan, không quen biết.
"Cậu là ai?" Không sai, vợ nhỏ của chúng ta không hề quen biết anh, dù rằng đã là bạn học cùng lớp nửa năm trời.
Tổng tài dựa vào hình tượng "không dễ chọc" của mình không hề trả lời, khịt mũi một cái rồi ngồi xuống.
"Thế bạn học, phiền cậu đứng dậy một chút, tôi muốn chuyển chỗ."
Đáng ghét, cái tên nhõi vô ơn chết tiệt này, còn muốn chuyển chỗ! Thật sự là ý tốt bị coi như gan phổi lừa mà!(*)
(*) 好心当做驴肝肺 /hǎoxīn dàngzuò lǘgānfèi/: một phép ẩn dụ cho ý tốt bị xuyên tạc bởi ác ý.
Chỗ ngồi của hai người bọn họ là chỗ sát tường, vợ nhỏ ở bên trong nên chỉ có một lối ra duy nhất. Tổng tài vẫn không nói gì, đưa tay đẩy cái bàn của vợ nhỏ trở về chỗ cũ.
"Cậu bị điên à?" Vợ nhỏ rõ ràng có chút bực mình rồi, giọng điệu trở nên hung hăng hơn rất nhiều.
Nhưng tổng tài lại không thấy thế, thậm chí lại còn cảm thấy vợ nhỏ đang tức giận kia là đang làm nũng với mình. Giống như một chú mèo con cáu kỉnh giương móng vuốt.
Sau đó thầy giáo nghe thấy tiếng của vợ nhỏ, liền tách hai người họ ra.
13
Mặc dù về sau hai người vẫn ngồi cạnh nhau, nguyên nhân là do tổng tài đến xin thầy giáo, nói rằng vì lí do gia đình mà lo vợ nhỏ ngồi với các bạn học khác sẽ bị bắt nạt.
Thầy giáo đương nhiên biết tổng tài có gia thế hiển hách, có chỗ dựa vững chắc, chẳng hạn như thư viện trường là do ông nội anh xây tặng. Nói tới nói lui, cuối cùng cũng được chấp nhận.
Ngày đầu tiên chuyển chỗ ngồi, tổng tài cũng đã hiểu được cái gì gọi là bẽ mặt, rốt cuộc người bị bắt nạt không phải là vợ nhỏ, mà chính là bản thân anh.
"Dọn đồ của cậu ra khỏi bàn tôi."
Tổng tài bị cậu ghét bỏ, cẩn thận cầm cuốn sách vô tình bị đẩy sang một bên về.
14
Khi đám anh em biết chuyện họ đã cười nhạo anh mấy ngày liền, hỏi anh có phải đã khoái vị thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ này không, còn trêu anh sau này sẽ phải gọi cậu thiếu gia trắng nõn kia là "chị dâu" à.
Tổng tài bất ngờ bị trêu cho đỏ cả mặt, suýt thì bỏ sót một thông tin quan trọng.
"Thiếu gia?" Cậu ấy không phải là một học sinh nghèo nhờ vừa học vừa làm để vào học ở trường tư sao?
Sau khi câu hỏi này được thốt ra, người anh em Từ Kiệt đã cười đến nỗi ôm bụng nói không nên lời. Những người khác cũng không thể ngừng cười "Hahahaha."
Cười đủ rồi thì họ đều bỏ đi, để tại một mình sếp tổng bơ vơ trong gió.
Lớp thể dục, tan học rồi.
Editor lảm nhảm: Không có cuê nhất, chỉ có cuê hơn =))))))
Thực ra, tổng tài và vợ nhỏ (không hề) gặp nhau ở vườn trường cấp 3 ngọt ngào, tổng tài của khi đó cũng không nũng nịu, thậm chí còn là một vị "thiếu gia không dễ chọc".
Sếp tổng được xem như là tên khốn nạn nhất lớp, vẫn có thể đạt được thành tích tốt đến đáng ghen tị, hơn nữa vợ nhỏ cũng cực kì ưu tú, thậm chí còn có chút coi thường sếp tổng (lầm to).
Cho đến một ngày, tổng tài đang dạo trung tâm thương mại trong kì nghỉ hè, nhìn thấy vợ nhỏ đang phát tờ rơi trước cổng.
"Ngại quá, làm phiền một chút..."
Trời rất nóng, từng đợt nắng nóng chiếu lên mặt vợ nhỏ, quần áo của cậu gần như ướt đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên sếp tổng thấy vợ yêu mình không còn kiêu ngạo như vậy, thậm chí còn có chút nhếch nhác.
Cậu ấy cũng sẽ như thế à?!
Sếp tổng sửng sốt một chốc, đến nỗi không cầm tờ rơi được đưa cho mình, bầu không khí lập tức trở nên khó xử.
Vợ nhỏ ngước lên thì thấy anh đang nheo mắt, hơi cau mày, như đang không vừa ý (không phải đâu!).
Tổng tài vội vã rời đi như đang chạy trốn, đi được một quãng xa rồi mới hoàn hồn:
Cậu ấy đáng yêu quá!
11
Tuy nhiên câu chuyện trên đều là mộng tưởng của tổng tài, anh đã nhiều lần khoe khoang với bên ngoài như thế, vợ nhỏ cũng lười đính chính.
Cái mà tổng tài cho rằng là "vợ yêu ngước nhìn anh với đôi mắt trong veo ngấn lệ" chỉ là do vừa nãy có một chiếc xe tải vừa chạy qua. Còn "gương mặt đỏ bừng khi đưa tờ rơi cho anh" chẳng qua chỉ là bởi thời tiết quá nóng mà thôi.
12
Kể từ lúc đó, sếp tổng cho rằng vợ yêu là một học sinh nghèo nhờ vào thành tích tốt mà vào học lớp bọn họ, mỗi ngày đi làm thêm phụ giúp gia đình, vừa làm vừa học, không khỏi đồng cảm với vợ nhỏ.
Vốn dĩ với mối quan hệ đại bác bắn cũng không tới(*) này của hai người thì không thể đến được với nhau. Chỉ là sau đó chỗ ngồi trong lớp được sắp xếp lại, tổng tài lo vo nhỏ sẽ bị mấy bạn học phú nhị đại trong lớp bắt nạt, nên chủ động dời bàn đến ngồi cạnh vợ nhỏ.
(*) 八竿子打不着 /bā gānzi dǎ bùzháo/: quăng tám sào cũng không tới, cực kỳ xa, không liên quan, không quen biết.
"Cậu là ai?" Không sai, vợ nhỏ của chúng ta không hề quen biết anh, dù rằng đã là bạn học cùng lớp nửa năm trời.
Tổng tài dựa vào hình tượng "không dễ chọc" của mình không hề trả lời, khịt mũi một cái rồi ngồi xuống.
"Thế bạn học, phiền cậu đứng dậy một chút, tôi muốn chuyển chỗ."
Đáng ghét, cái tên nhõi vô ơn chết tiệt này, còn muốn chuyển chỗ! Thật sự là ý tốt bị coi như gan phổi lừa mà!(*)
(*) 好心当做驴肝肺 /hǎoxīn dàngzuò lǘgānfèi/: một phép ẩn dụ cho ý tốt bị xuyên tạc bởi ác ý.
Chỗ ngồi của hai người bọn họ là chỗ sát tường, vợ nhỏ ở bên trong nên chỉ có một lối ra duy nhất. Tổng tài vẫn không nói gì, đưa tay đẩy cái bàn của vợ nhỏ trở về chỗ cũ.
"Cậu bị điên à?" Vợ nhỏ rõ ràng có chút bực mình rồi, giọng điệu trở nên hung hăng hơn rất nhiều.
Nhưng tổng tài lại không thấy thế, thậm chí lại còn cảm thấy vợ nhỏ đang tức giận kia là đang làm nũng với mình. Giống như một chú mèo con cáu kỉnh giương móng vuốt.
Sau đó thầy giáo nghe thấy tiếng của vợ nhỏ, liền tách hai người họ ra.
13
Mặc dù về sau hai người vẫn ngồi cạnh nhau, nguyên nhân là do tổng tài đến xin thầy giáo, nói rằng vì lí do gia đình mà lo vợ nhỏ ngồi với các bạn học khác sẽ bị bắt nạt.
Thầy giáo đương nhiên biết tổng tài có gia thế hiển hách, có chỗ dựa vững chắc, chẳng hạn như thư viện trường là do ông nội anh xây tặng. Nói tới nói lui, cuối cùng cũng được chấp nhận.
Ngày đầu tiên chuyển chỗ ngồi, tổng tài cũng đã hiểu được cái gì gọi là bẽ mặt, rốt cuộc người bị bắt nạt không phải là vợ nhỏ, mà chính là bản thân anh.
"Dọn đồ của cậu ra khỏi bàn tôi."
Tổng tài bị cậu ghét bỏ, cẩn thận cầm cuốn sách vô tình bị đẩy sang một bên về.
14
Khi đám anh em biết chuyện họ đã cười nhạo anh mấy ngày liền, hỏi anh có phải đã khoái vị thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ này không, còn trêu anh sau này sẽ phải gọi cậu thiếu gia trắng nõn kia là "chị dâu" à.
Tổng tài bất ngờ bị trêu cho đỏ cả mặt, suýt thì bỏ sót một thông tin quan trọng.
"Thiếu gia?" Cậu ấy không phải là một học sinh nghèo nhờ vừa học vừa làm để vào học ở trường tư sao?
Sau khi câu hỏi này được thốt ra, người anh em Từ Kiệt đã cười đến nỗi ôm bụng nói không nên lời. Những người khác cũng không thể ngừng cười "Hahahaha."
Cười đủ rồi thì họ đều bỏ đi, để tại một mình sếp tổng bơ vơ trong gió.
Lớp thể dục, tan học rồi.
Editor lảm nhảm: Không có cuê nhất, chỉ có cuê hơn =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.