Chương 14
Tạ Thượng Huân
15/12/2014
Tịnh Thủy nhìn ông xã đang đi vào phòng, khẽ cười một tiếng."Con đương nhiên sẽ thương yêu chồng con a! Chẳng lẽ mẹ lo con sẽ ngược đãi anh ấy sao?"
Đỗ Thiến Dung cười mắng một tiếng, sau đó nhanh chóng ngắt máy.
Đôi mắt Tôn Vô Nộ khóa chặt gương mặt xinh đẹp, thu hết tất cả phong thái ôn nhu của cô."Em đang nói chuyện phiếm cùng mẹ?"
Tịnh Thủy bật cười nói: "Nhạc mẫu đại nhân của anh đặc biệt gọi điện thoại tới cảnh cáo em hai chuyện."
"Hai chuyện gì?"
"Thứ nhất, không thể đi gặp mặt Thẩm Uyên một mình, em nói em không sốt, đầu cũng không bị hỏng; thứ hai, muốn em đối xử tử tế với chồng em, mẹ thật là, chẳng lẽ mẹ sợ em sẽ ngược đãi anh sao?" Người thông minh như Doãn Tịnh Thủy hiểu rõ, những chuyện có liên quan đến Thẩm Uyên, càng thẳng thắn càng tốt.
"Đó là bởi vì mẹ biết, anh yêu em nhiều thế nào."
"Nói lung tung, phụ nữ chúng em sẽ chỉ sinh con cho người mình yêu, nếu yêu không đủ sâu thì đừng khiến đứa trẻ phải gánh chịu, trực tiếp đi bệnh viện lấy thai ra. Anh thì sao?Anh có thể sinh đứa trẻ cho em sao?"
"Anh là nam nhân mà, làm sao có thể sinh con?" Tôn Vô Nộ bị đánh bại, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, "Thật ra thì anh không lo lắng em và Thẩm Uyên gặp riêng, anh tin tưởng em mới kết hôn với em." Một vốn một lời, bản thân anh rất có tự tin.
Cô đứng lên, hai cánh tay trắng như tuyết vòng trên cổ anh, hơi thở thơm như hoa lan nói: "Ông xã, em yêu anh! Em tin tưởng anh, yêu anh, gả cho anh, cho nên Dạ Lam và Thẩm Uyên đều không phải là vấn đề, em đã đồng ý với mẹ sẽ không một mình lén lút đi gặp Thẩm Uyên, là chút lòng từ bi của phụ nữ mà thôi."
Anh ôm hông cô, cười dịu dàng "Sao lại nói như vậy?"
"Đổi là em, em cũng không hy vọng có người phụ nữ khác lén gặp riêng chồng em, mặc kệ lý do của cô ấy là quang minh chính đại." Khóe mắt cô mị hoặc nhìn ông xã không buông, ôn ôn nhu nhu nói: "Em nhớ, ở nước Mĩ, cha có một nữ học sinh gọi Agnes, từng cùng một đám học sinh tới nhà mình tham gia party vào đêm Giáng Sinh, đúng lúc anh cũng tới cùng cả nhà đoàn viên, kết quả, dáng dấp chồng em vừa khốc, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, có mấy bạn học nữ hai mắt cháy lên hình trái tim, em đây có thể lý giải, nhưng mà cái cô Agnes này cứ bám dính lấy anh cả đêm, thật giống như coi em là “người trong suốt”, chúng ta đi chỗ khác, cô ấy cũng đi theo, khiến em vô cùng không thoải mái. Sau này, cha có kể lại, cô ấy vẫn hỏi thăm số di động của anh, còn nói nguyện ý cùng anh về Đài Loan, làm phu nhân của anh ở Đài Loan. . . . . . Ha ha, đối với người đã từng chịu đủ uy hiếp của tiểu tam đến điếng người như em, em đã rút ra vài kinh nghiệm sâu sắc, cho nên sẽ không làm khó phụ nữ."
"Em nha, ăn giấm chua lung tung!" Tôn Vô Nộ ngăn cô lại bằng một nụ hôn nóng bỏng. Anh bước lên vị trí tổng giám đốc khi còn rất trẻ, luôn luôn khinh miệt những người phụ nữ chủ động bám dính không tha, cô Agnes kia ở trường có bộ dáng gì, anh căn bản chưa từng ghi tạc trong đầu. "Chính em cũng thế đấy thôi? Trong trường ba mẹ có mấy nam sinh tưởng em là con gái ba mẹ, vẫn muốn theo đuổi em còn gì."
"Em có đeo nhẫn đi học nha!"
"Em cho rằng bọn họ để tâm sao? Sau này, anh trực tiếp thỏa thuận với cha mẹ, lúc anh không có mặt không được mang nam sinh về nhà." Tình yêu của anh vô cùng bá đạo.
"A, hoá ra là như vậy , khó trách. . . . . ."
Tôn Vô Nộ dùng nụ hôn giam cô lại, không để cho cô tiếp tục ăn giấm, anh bất mãn, thủ thỉ bên tai cô. "Tịnh Nhi, em cũng biết công việc của anh bận rộn thế nào mà, tan làm chỉ muốn ở chung một chỗ với em, cùng bà nội chăm sóc hai tiểu bảo bối của chúng ta, cho dù anh là siêu nhân, một ngày cũng chỉ có 24 giờ." Anh bận muốn chết, cho dù có cô gái mê trai nào đó muốn nhào lên người anh, đảm bảo sẽ bị bảo vệ hất đi ngay lập tức.
"Được rồi, để người ta ngửi chút hơi dấm cũng không được?" Từ bả vai rộng rãi của anh, mười ngón tay cô chậm rãi đâm vào mái tóc đen dày, dáng người tuyệt mỹ dán chặt vào anh, chậm rãi vuốt ve, trêu chọc, quyến rũ, môi nở nụ cười mê người. "Vậy chúng ta nói trước một chút! Nếu như em phát hiện ra có hoa si muốn làm tiểu tam, người phụ nữ kia phải để em xử trí đó!". Sau khi mèo con nỉ non xong rồi, ngửa đầu hứng lấy những nụ hôn dày đặc của anh.
"Em vui là tốt rồi." Giọng anh bao hàm cả kích tình, lửa dục vọng cháy rừng rực khiến các tế bào toàn thân kêu gào muốn được thỏa mãn, giờ khắc này, dù bà xã anh nói cái gì, anh cũng đồng ý, một tay ôm ngang cô lên, nhẹ nhàng đặt cô trên giường lớn mềm mại, chăm chú nhìn đáy mắt quyến rũ thu ba, môi đỏ mọng, đầy đặn lại mềm mại, cúi đầu, nhưng nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng rơi thành một đường xuống trước ngực cô, bụng cô. . . . . .
Trong phòng ngủ rộng, tràn ngập không khí ái muội, nóng bỏng của hai người.
Mặc dù ông xã thân ái tuyên bố công việc của anh rất bận rộn, nhưng dù sao công ty vẫn là của nhà mình, bà xã vẫn có thể ba lần năm lượt đến công ty thăm quan, để đám thuộc hạ của ông xã quen với sự tồn tại của cô, lý do tốt nhất là bồi ông xã thân ái ăn cơm trưa.
Doãn Tịnh Thủy không phải không có danh Tổng giám đốc phu nhân.
Trợ lý Thân, trợ thủ Lý Đặc, thư ký Lương và những nhân viên hay đi theo sau Tôn Vô Nộ, còn có cán bộ cao cấp của công ty, đều biết vị Tổng giám đốc phu nhân dịu dàng, yểu điệu này là người tổng giám đốc yêu nhất, vì muốn ôm mỹ nhân về, tổng giám đốc lao tâm khổ tứ, ngay cả khách hàng lớn của công ty cũng có thể vứt qua một bên.
Bây giờ, tất cả mọi người đều vui mừng, vì Tổng giám đốc phu nhân rốt cuộc cũng mang theo các con về Đài Loan định cư, từ nay tổng giám đốc có thể chuyên tâm làm việc, chấn hưng uy danh cùng thủ đoạn của "Băng Hổ" rồi.
Xế chiều hôm nay, Tịnh Thủy có hẹn gặp mặt bạn bè, buổi sáng thu xếp xong chuyện trong nhà, để bà Tôn làm bạn với hai nhóc song sinh, sau khi nhắc nhở bà vú chăm sóc hai con, hơn mười một giờ cô xuất phát tới trụ sở chính tập đoàn Hỉ Đức.
Tôn Vô Nộ đang họp, cô dĩ nhiên sẽ không đi quấy rầy anh. Trong phòng Tổng giám đốc, cô ngồi trên ghế sa lon, chuyên tâm xem tin tức, một cô thư ký bưng trà đi vào, Tịnh Thủy vốn cũng không để ý nhiều nhưng cô thư ký kia cứ đứng nhìn cô hoài.
Tịnh Thủy ngước mắt nhìn cô thư ký rất lạ mắt này, "Tôi chưa từng nhìn thấy cô... trước đây cô ở đơn vị nào?" Ánh mắt nịnh bợ, yêu thích hay ngưỡng mộ cô xem nhiều rồi, nhưng một cô thư ký nho nhỏ cư nhiên dùng ánh mắt bất tuân , khiêu khích nhìn cô, thì thật lạ.
"Tôi tên là Chu Huyền Mỹ, nửa năm trước là thư ký của bí thư, bởi vì có biểu hiện tốt nên được chuyển công tác."
"Hình như cô nói chuyện dùng khẩu âm ngoại quốc.” Tịnh Thủy càng nhìn càng buồn bực, trong đầu cô xuất hiện cảm giác quen thuộc đến mức quái dị đối với gương mặt của cô thư ký này, nhưng lại nói không ra kỳ quái chỗ nào.
"Tôi từng du học ở Mĩ." Chu Huyền Mỹ kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Du học ở Mĩ mà làm thư ký có phải quá đáng tiếc hay không? Sao cô không học thạc sĩ hoặc bác sĩ?"
"Khi tôi còn học trung học, đã rất muốn học đại học ở nước Mĩ, cha mẹ cũng cho chị em tôi đi học thêm, nên tiếng Anh vô cùng lưu loát, mục tiêu của tôi là trở thành trợ lý tổng giám đốc ." Chu Huyền Mỹ chậm rãi nói.
Doãn Tịnh Thủy xác định người này đang khoe khoang với cô, cảm giác thật không thoải mái.
"Tiếng Anh lưu loát thì rất đáng gờm sao? Đôi song sinh nhà tôi nói Tiếng Anh cũng rất hay." Tịnh Thủy ưu nhã dùng tiếng Anh, lạnh nhạt đáp lại: “Từ trước đến giờ, bên cạnh tổng giám đốc luôn có trợ lý Thân và Lý Đặc giúp đỡ, bình thường sẽ không cần thêm trợ lý nữ, bởi vì công việc quá áp lực, không thích hợp với phụ nữ đã kết hôn, chưa kết hôn thì lại quá trẻ."
"Chỉ cần có thể trở thành cánh tay đắc lực của tổng giám đốc, cùng tổng giám đốc đi công tác nước ngoài, ở bên cạnh tổng giám đốc mọi lúc mọi nơi, không kết hôn cũng không sao cả." Ánh mắt Chu Huyền Mỹ lóe ra sự cố chấp, hào quang chớp động.
Nếu như cô ta là đàn ông, Tịnh Thủy sẽ cho rằng cô ta nhân cơ hội biểu đạt lòng trung thành đối với Tôn Vô Nộ, vấn đề ở chỗ cô ta là cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp?
"Cô đã nói mấy lời này với tổng giám đốc rồi sao?" Tịnh Thủy đứng lên, đi về phía Chu Huyền Mỹ, nhìn thẳng vào cô ta. Sau đó, cô cười khẽ, đi xung quanh Chu Huyền Mỹ một vòng, nhìn chăm chú vào nốt ruồi trên cổ cô ta rồi nói tiếp."Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, Chu tiểu thư."
"Tôi chưa có cơ hội nói với tổng giám đốc." Biểu tình nén giận của Chu Huyền Mỹ quá rõ ràng, cho thấy cô ta vẫn không thể qua mặt thư ký Lương, nói chuyện trực tiếp với tổng giám đốc.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Ngồi trở lại trên ghế sa lon sang trọng, Tịnh Thủy cố ý chống tay nâng má quan sát cô ta. "Trong công việc có dã tâm là tốt , nhưng làm người tốt nhất không nên si tâm vọng tưởng cái không thuộc về mình."
Đáy lòng Chu Huyền Mỹ rét lạnh: "Chính cô không phải cũng là Ma Tước biến thành Phượng Hoàng sao?" Cô ta không nhịn được bật thốt lên.
"Cái gì? Cô nói ai là Ma Tước? Trước kia chúng ta từng gặp mặt sao? Tôi chắc chắn là cô cố ý nhằm vào tôi."
"Không có." Chu Huyền Mỹ đột nhiên sờ sờ mặt mình, "Cô chưa từng gặp tôi! Tôi đi ra ngoài trước."
Tịnh Thủy nhìn cô ta chạy trối chết, môi anh đào khẽ mím, cười lạnh…
Ma Tước biến thành Phượng Hoàng? Chu Huyền Mỹ nghe chuyện xưa này từ đâu? Cô ta cho rằng người phụ nữ tổng giám đốc theo đuổi chỉ là chim sẻ nhỏ bình thường? Đừng đùa, đó là trong phim điện ảnh, ngoài đời thực, những người đàn ông xuất thân Hào Môn lại cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp, sẽ không nhìn đến chim sẻ nhỏ.
Trước hết biến mình thành Phượng Hoàng, sau mới có thể hấp dẫn Hào Môn thiếu gia.
Chu Huyền Mỹ là thần thánh phương nào, dám khiêu chiến với cô?
"Mình nhất định đã gặp cô ta, nếu không cô ta sẽ không dám vô lễ như thế."
Tịnh Thủy gọi điện cho trợ lý Thân, muốn hắn điều tra tường tận lý lịch của Chu Huyền Mỹ thông qua bộ phận nhân sự, bao gồm cả tư liệu của cô ta khi ở nước Mĩ, sau đó gửi vào e—mail của cô.
"Vâng, phu nhân, tôi sẽ tự mình làm. Xin hỏi, Chu Huyền Mỹ làm gì sai sao?"
"Cô ta khiến tôi vô cùng mất hứng."
"Dạ, có muốn hay không. . . . . ."
"Anh trước đừng động vào cô ta vội, tôi sẽ tự mình xử lý."
"Được, phu nhân, tôi sẽ nhanh chóng gửi tài liệu cho cô."
"Cám ơn."
Tịnh Thủy đứng bên cửa sổ tầng hai mươi tám, đưa ngón tay ngọc thon dài, chạy trên cửa kính, vô ý thức viết tiểu tam, tiểu tam, tiểu tam. . . . . .
Cô cười đến xinh đẹp, dường như nụ cười chứa đựng bí mật mà chỉ có cô mới hiểu.
Đỗ Thiến Dung cười mắng một tiếng, sau đó nhanh chóng ngắt máy.
Đôi mắt Tôn Vô Nộ khóa chặt gương mặt xinh đẹp, thu hết tất cả phong thái ôn nhu của cô."Em đang nói chuyện phiếm cùng mẹ?"
Tịnh Thủy bật cười nói: "Nhạc mẫu đại nhân của anh đặc biệt gọi điện thoại tới cảnh cáo em hai chuyện."
"Hai chuyện gì?"
"Thứ nhất, không thể đi gặp mặt Thẩm Uyên một mình, em nói em không sốt, đầu cũng không bị hỏng; thứ hai, muốn em đối xử tử tế với chồng em, mẹ thật là, chẳng lẽ mẹ sợ em sẽ ngược đãi anh sao?" Người thông minh như Doãn Tịnh Thủy hiểu rõ, những chuyện có liên quan đến Thẩm Uyên, càng thẳng thắn càng tốt.
"Đó là bởi vì mẹ biết, anh yêu em nhiều thế nào."
"Nói lung tung, phụ nữ chúng em sẽ chỉ sinh con cho người mình yêu, nếu yêu không đủ sâu thì đừng khiến đứa trẻ phải gánh chịu, trực tiếp đi bệnh viện lấy thai ra. Anh thì sao?Anh có thể sinh đứa trẻ cho em sao?"
"Anh là nam nhân mà, làm sao có thể sinh con?" Tôn Vô Nộ bị đánh bại, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, "Thật ra thì anh không lo lắng em và Thẩm Uyên gặp riêng, anh tin tưởng em mới kết hôn với em." Một vốn một lời, bản thân anh rất có tự tin.
Cô đứng lên, hai cánh tay trắng như tuyết vòng trên cổ anh, hơi thở thơm như hoa lan nói: "Ông xã, em yêu anh! Em tin tưởng anh, yêu anh, gả cho anh, cho nên Dạ Lam và Thẩm Uyên đều không phải là vấn đề, em đã đồng ý với mẹ sẽ không một mình lén lút đi gặp Thẩm Uyên, là chút lòng từ bi của phụ nữ mà thôi."
Anh ôm hông cô, cười dịu dàng "Sao lại nói như vậy?"
"Đổi là em, em cũng không hy vọng có người phụ nữ khác lén gặp riêng chồng em, mặc kệ lý do của cô ấy là quang minh chính đại." Khóe mắt cô mị hoặc nhìn ông xã không buông, ôn ôn nhu nhu nói: "Em nhớ, ở nước Mĩ, cha có một nữ học sinh gọi Agnes, từng cùng một đám học sinh tới nhà mình tham gia party vào đêm Giáng Sinh, đúng lúc anh cũng tới cùng cả nhà đoàn viên, kết quả, dáng dấp chồng em vừa khốc, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, có mấy bạn học nữ hai mắt cháy lên hình trái tim, em đây có thể lý giải, nhưng mà cái cô Agnes này cứ bám dính lấy anh cả đêm, thật giống như coi em là “người trong suốt”, chúng ta đi chỗ khác, cô ấy cũng đi theo, khiến em vô cùng không thoải mái. Sau này, cha có kể lại, cô ấy vẫn hỏi thăm số di động của anh, còn nói nguyện ý cùng anh về Đài Loan, làm phu nhân của anh ở Đài Loan. . . . . . Ha ha, đối với người đã từng chịu đủ uy hiếp của tiểu tam đến điếng người như em, em đã rút ra vài kinh nghiệm sâu sắc, cho nên sẽ không làm khó phụ nữ."
"Em nha, ăn giấm chua lung tung!" Tôn Vô Nộ ngăn cô lại bằng một nụ hôn nóng bỏng. Anh bước lên vị trí tổng giám đốc khi còn rất trẻ, luôn luôn khinh miệt những người phụ nữ chủ động bám dính không tha, cô Agnes kia ở trường có bộ dáng gì, anh căn bản chưa từng ghi tạc trong đầu. "Chính em cũng thế đấy thôi? Trong trường ba mẹ có mấy nam sinh tưởng em là con gái ba mẹ, vẫn muốn theo đuổi em còn gì."
"Em có đeo nhẫn đi học nha!"
"Em cho rằng bọn họ để tâm sao? Sau này, anh trực tiếp thỏa thuận với cha mẹ, lúc anh không có mặt không được mang nam sinh về nhà." Tình yêu của anh vô cùng bá đạo.
"A, hoá ra là như vậy , khó trách. . . . . ."
Tôn Vô Nộ dùng nụ hôn giam cô lại, không để cho cô tiếp tục ăn giấm, anh bất mãn, thủ thỉ bên tai cô. "Tịnh Nhi, em cũng biết công việc của anh bận rộn thế nào mà, tan làm chỉ muốn ở chung một chỗ với em, cùng bà nội chăm sóc hai tiểu bảo bối của chúng ta, cho dù anh là siêu nhân, một ngày cũng chỉ có 24 giờ." Anh bận muốn chết, cho dù có cô gái mê trai nào đó muốn nhào lên người anh, đảm bảo sẽ bị bảo vệ hất đi ngay lập tức.
"Được rồi, để người ta ngửi chút hơi dấm cũng không được?" Từ bả vai rộng rãi của anh, mười ngón tay cô chậm rãi đâm vào mái tóc đen dày, dáng người tuyệt mỹ dán chặt vào anh, chậm rãi vuốt ve, trêu chọc, quyến rũ, môi nở nụ cười mê người. "Vậy chúng ta nói trước một chút! Nếu như em phát hiện ra có hoa si muốn làm tiểu tam, người phụ nữ kia phải để em xử trí đó!". Sau khi mèo con nỉ non xong rồi, ngửa đầu hứng lấy những nụ hôn dày đặc của anh.
"Em vui là tốt rồi." Giọng anh bao hàm cả kích tình, lửa dục vọng cháy rừng rực khiến các tế bào toàn thân kêu gào muốn được thỏa mãn, giờ khắc này, dù bà xã anh nói cái gì, anh cũng đồng ý, một tay ôm ngang cô lên, nhẹ nhàng đặt cô trên giường lớn mềm mại, chăm chú nhìn đáy mắt quyến rũ thu ba, môi đỏ mọng, đầy đặn lại mềm mại, cúi đầu, nhưng nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng rơi thành một đường xuống trước ngực cô, bụng cô. . . . . .
Trong phòng ngủ rộng, tràn ngập không khí ái muội, nóng bỏng của hai người.
Mặc dù ông xã thân ái tuyên bố công việc của anh rất bận rộn, nhưng dù sao công ty vẫn là của nhà mình, bà xã vẫn có thể ba lần năm lượt đến công ty thăm quan, để đám thuộc hạ của ông xã quen với sự tồn tại của cô, lý do tốt nhất là bồi ông xã thân ái ăn cơm trưa.
Doãn Tịnh Thủy không phải không có danh Tổng giám đốc phu nhân.
Trợ lý Thân, trợ thủ Lý Đặc, thư ký Lương và những nhân viên hay đi theo sau Tôn Vô Nộ, còn có cán bộ cao cấp của công ty, đều biết vị Tổng giám đốc phu nhân dịu dàng, yểu điệu này là người tổng giám đốc yêu nhất, vì muốn ôm mỹ nhân về, tổng giám đốc lao tâm khổ tứ, ngay cả khách hàng lớn của công ty cũng có thể vứt qua một bên.
Bây giờ, tất cả mọi người đều vui mừng, vì Tổng giám đốc phu nhân rốt cuộc cũng mang theo các con về Đài Loan định cư, từ nay tổng giám đốc có thể chuyên tâm làm việc, chấn hưng uy danh cùng thủ đoạn của "Băng Hổ" rồi.
Xế chiều hôm nay, Tịnh Thủy có hẹn gặp mặt bạn bè, buổi sáng thu xếp xong chuyện trong nhà, để bà Tôn làm bạn với hai nhóc song sinh, sau khi nhắc nhở bà vú chăm sóc hai con, hơn mười một giờ cô xuất phát tới trụ sở chính tập đoàn Hỉ Đức.
Tôn Vô Nộ đang họp, cô dĩ nhiên sẽ không đi quấy rầy anh. Trong phòng Tổng giám đốc, cô ngồi trên ghế sa lon, chuyên tâm xem tin tức, một cô thư ký bưng trà đi vào, Tịnh Thủy vốn cũng không để ý nhiều nhưng cô thư ký kia cứ đứng nhìn cô hoài.
Tịnh Thủy ngước mắt nhìn cô thư ký rất lạ mắt này, "Tôi chưa từng nhìn thấy cô... trước đây cô ở đơn vị nào?" Ánh mắt nịnh bợ, yêu thích hay ngưỡng mộ cô xem nhiều rồi, nhưng một cô thư ký nho nhỏ cư nhiên dùng ánh mắt bất tuân , khiêu khích nhìn cô, thì thật lạ.
"Tôi tên là Chu Huyền Mỹ, nửa năm trước là thư ký của bí thư, bởi vì có biểu hiện tốt nên được chuyển công tác."
"Hình như cô nói chuyện dùng khẩu âm ngoại quốc.” Tịnh Thủy càng nhìn càng buồn bực, trong đầu cô xuất hiện cảm giác quen thuộc đến mức quái dị đối với gương mặt của cô thư ký này, nhưng lại nói không ra kỳ quái chỗ nào.
"Tôi từng du học ở Mĩ." Chu Huyền Mỹ kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Du học ở Mĩ mà làm thư ký có phải quá đáng tiếc hay không? Sao cô không học thạc sĩ hoặc bác sĩ?"
"Khi tôi còn học trung học, đã rất muốn học đại học ở nước Mĩ, cha mẹ cũng cho chị em tôi đi học thêm, nên tiếng Anh vô cùng lưu loát, mục tiêu của tôi là trở thành trợ lý tổng giám đốc ." Chu Huyền Mỹ chậm rãi nói.
Doãn Tịnh Thủy xác định người này đang khoe khoang với cô, cảm giác thật không thoải mái.
"Tiếng Anh lưu loát thì rất đáng gờm sao? Đôi song sinh nhà tôi nói Tiếng Anh cũng rất hay." Tịnh Thủy ưu nhã dùng tiếng Anh, lạnh nhạt đáp lại: “Từ trước đến giờ, bên cạnh tổng giám đốc luôn có trợ lý Thân và Lý Đặc giúp đỡ, bình thường sẽ không cần thêm trợ lý nữ, bởi vì công việc quá áp lực, không thích hợp với phụ nữ đã kết hôn, chưa kết hôn thì lại quá trẻ."
"Chỉ cần có thể trở thành cánh tay đắc lực của tổng giám đốc, cùng tổng giám đốc đi công tác nước ngoài, ở bên cạnh tổng giám đốc mọi lúc mọi nơi, không kết hôn cũng không sao cả." Ánh mắt Chu Huyền Mỹ lóe ra sự cố chấp, hào quang chớp động.
Nếu như cô ta là đàn ông, Tịnh Thủy sẽ cho rằng cô ta nhân cơ hội biểu đạt lòng trung thành đối với Tôn Vô Nộ, vấn đề ở chỗ cô ta là cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp?
"Cô đã nói mấy lời này với tổng giám đốc rồi sao?" Tịnh Thủy đứng lên, đi về phía Chu Huyền Mỹ, nhìn thẳng vào cô ta. Sau đó, cô cười khẽ, đi xung quanh Chu Huyền Mỹ một vòng, nhìn chăm chú vào nốt ruồi trên cổ cô ta rồi nói tiếp."Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, Chu tiểu thư."
"Tôi chưa có cơ hội nói với tổng giám đốc." Biểu tình nén giận của Chu Huyền Mỹ quá rõ ràng, cho thấy cô ta vẫn không thể qua mặt thư ký Lương, nói chuyện trực tiếp với tổng giám đốc.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Ngồi trở lại trên ghế sa lon sang trọng, Tịnh Thủy cố ý chống tay nâng má quan sát cô ta. "Trong công việc có dã tâm là tốt , nhưng làm người tốt nhất không nên si tâm vọng tưởng cái không thuộc về mình."
Đáy lòng Chu Huyền Mỹ rét lạnh: "Chính cô không phải cũng là Ma Tước biến thành Phượng Hoàng sao?" Cô ta không nhịn được bật thốt lên.
"Cái gì? Cô nói ai là Ma Tước? Trước kia chúng ta từng gặp mặt sao? Tôi chắc chắn là cô cố ý nhằm vào tôi."
"Không có." Chu Huyền Mỹ đột nhiên sờ sờ mặt mình, "Cô chưa từng gặp tôi! Tôi đi ra ngoài trước."
Tịnh Thủy nhìn cô ta chạy trối chết, môi anh đào khẽ mím, cười lạnh…
Ma Tước biến thành Phượng Hoàng? Chu Huyền Mỹ nghe chuyện xưa này từ đâu? Cô ta cho rằng người phụ nữ tổng giám đốc theo đuổi chỉ là chim sẻ nhỏ bình thường? Đừng đùa, đó là trong phim điện ảnh, ngoài đời thực, những người đàn ông xuất thân Hào Môn lại cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp, sẽ không nhìn đến chim sẻ nhỏ.
Trước hết biến mình thành Phượng Hoàng, sau mới có thể hấp dẫn Hào Môn thiếu gia.
Chu Huyền Mỹ là thần thánh phương nào, dám khiêu chiến với cô?
"Mình nhất định đã gặp cô ta, nếu không cô ta sẽ không dám vô lễ như thế."
Tịnh Thủy gọi điện cho trợ lý Thân, muốn hắn điều tra tường tận lý lịch của Chu Huyền Mỹ thông qua bộ phận nhân sự, bao gồm cả tư liệu của cô ta khi ở nước Mĩ, sau đó gửi vào e—mail của cô.
"Vâng, phu nhân, tôi sẽ tự mình làm. Xin hỏi, Chu Huyền Mỹ làm gì sai sao?"
"Cô ta khiến tôi vô cùng mất hứng."
"Dạ, có muốn hay không. . . . . ."
"Anh trước đừng động vào cô ta vội, tôi sẽ tự mình xử lý."
"Được, phu nhân, tôi sẽ nhanh chóng gửi tài liệu cho cô."
"Cám ơn."
Tịnh Thủy đứng bên cửa sổ tầng hai mươi tám, đưa ngón tay ngọc thon dài, chạy trên cửa kính, vô ý thức viết tiểu tam, tiểu tam, tiểu tam. . . . . .
Cô cười đến xinh đẹp, dường như nụ cười chứa đựng bí mật mà chỉ có cô mới hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.